1.
"Chu Hoài Nguyệt, cho tớ cắn một miếng đi mà!"
Trên hành lang vắng vẻ của tòa nhà giảng dạy, tôi ngăn thân hình cao thẳng của chàng trai lại, cầu xin trong nước mắt.
"Xin lỗi, tôi không có hứng thú với cậu"
Chu Hoài Nguyệt cụp mi, giọng điệu lạnh lùng.
Đây là lần thứ năm tôi chặn Chu Hoài Nguyệt lại và cũng là lần thứ năm cậu ta từ chối tôi.
Nửa năm trước, con người lần lượt bắt đầu thức tỉnh thuộc tính ABO.
Đại đa số mọi người đều là Beta, không khác gì những người bình thường, ngoài ra có rất ít người thức tỉnh thuộc tính AO.
Thật không may, thuộc tính của tôi là Alpha.
Sau khi tỉnh dậy, tôi bắt đầu để ý đến đến Chu Hoài Nguyệt, một sinh viên khoa học máy tính, thuộc tính là Omega.
"Kỳ mẫn cảm của tớ đến rồi, cậu cho tớ cắn một miếng đi, dù sao vết cắn cũng có thể tẩy sạch được."
Người trước mặt sống mũi cao thẳng, ngũ quan tuấn mỹ, toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng xa cách, người lạ chớ đến gần.
Tôi không cam tâm cố tình tiếp tục thả pheromone cố gắng hấp dẫn đối phương. Bầu không khí rất nhanh đã tràn ngập mùi thơm ngọt của hoa dành dành.
Thái độ của Chu Hoài Nguyệt vẫn bình tĩnh lạnh lùng như cũ, không có bất kỳ phản ứng nào.
Tôi tràn đầy thất vọng, thì thầm,
"Có phải cậu vẫn để ý việc bị tớ đá hồi cấp ba không?"
2.
"Cũng hai năm rồi, cậu cũng nên bỏ qua chuyện đó đi. Cậu xem, tớ vừa từ nước ngoài về liền vào đại học A, lại trở thành bạn cùng trường của cậu, thật là quá trùng hợp."
"Bọn mình lại tiếp tục làm bạn được không? Cậu giúp bạn bè một chút đi..."
Tôi vẫn tiếp tục bám riết lấy Chu Hoài Nguyệt, tiếp tục quấn lấy cậu ta tỏ ra đáng thương.
Alpha trong giai đoạn nhạy cảm luôn rất mong chờ sự xoa dịu từ Omega.
Ngửi thấy mùi pheromone của bản thân, răng tôi bắt đầu ngứa ngáy, hơi thở dồn dập, cả đầu đều tràn ngập d*c vọng muốn được đánh dấu Chu Hoài Nguyệt.
Đôi mắt đen nhánh của Chu Hoài Nguyệt nhìn chằm chằm tôi,
"Giúp cậu? Đúng là có thể."
Trước khi tôi kịp phản ứng, cậu ta đã rút ống thuốc ức chế từ trong túi ra, nhanh chóng tiêm vào tuyến thể sau cổ tôi.
Thuốc ức chế khuếch tán cùng với sự lưu thông của máu làm tôi nhanh chóng bình tĩnh lại.
Tôi: "..."
?? Tại sao cậu ta lại mang theo thuốc ức chế trong người cơ chứ!!
"Tôi không muốn cái này, thứ tôi muốn chính là cậu!"
Tôi bực mình đến mức không muốn giả vờ nữa.
Tôi đưa tay nắm lấy khoác của Chu Hoài Nguyệt kéo mạnh xuống sau đó giơ răng cắn một miếng thật mạnh vào gáy cậu ta.
Cổ áo Chu Hoài Nguyệt bị kéo mạnh đến mức biến dạng, để lộ ra xương quai xanh gầy gò tinh tế.
Chu Hoài Nguyệt mím môi mỏng, mặt không đổi sắc,
"Muốn tôi? Cậu mơ đẹp đấy."
Nói xong liền vứt ống thuốc đã trống không vào thùng rác, cụp mắt, dùng hết sức, từng chút một tách tay của tôi ra.
"Tôi không thể làm bạn với cậu."
"Nguyễn Miên, đừng trêu chọc tôi nữa."
3.
Bỏ cuộc chắc chắn là điều không thể.
Không lâu sau khi thức tỉnh thuộc tính A, tôi gặp Chu Hoài Nguyệt trong thư viện và vô tình ngửi thấy mùi pheromone của cậu ấy. Nó có một mùi hương thơm ngọt rất nhẹ, nhẹ đến nỗi tôi không phân biệt nổi là mùi gì.
Tôi giống như bị đầu độc, trở nên khao khát, muốn đánh dấu cậu ấy.
Chính vì thế, để có thể tiếp cận được cậu ấy, tôi bắt đầu tìm cách.*
*Gốc: 直球不管用,那就迂回着来。
Tôi cố tình tìm một căn hộ chung cư gần trường học. Chiều thứ bảy, khi chuông cửa nhà vang lên,
"Thật rùng hợp, Chu Hoài Nguyệt, gia sư bán thời gian mà tớ nhờ bạn tìm đến hóa ra lại là cậu!"
Cánh cửa mở ra, tôi chớp chớp đôi mắt vô tội trước khuôn mặt xinh đẹp kia.
Nhìn nhau được vài giây, Chu Hoài Nguyệt ngay lập tức quay người và chuẩn bị rời đi mà không nói một lời nào.
"Tớ đã ký hợp đồng qua mạng với cậu 30 giờ học, cậu không thể nói đi là đi được nha!"
"Yên tâm đi, tớ hoàn toàn không có suy nghĩ khác gì với cậu đâu! Kỳ nhạy cảm của tớ đã qua rồi, tớ chỉ đơn thuần muốn học thêm thôi mà."
Tôi nhanh chóng chộp ngay lấy cặp sách của cậu ấy, nửa đe dọa nửa hứa hẹn nói.
Chu Hoài Nguyệt ngoảnh mặt đi, khóe môi mím chặt,
"Trong các môn tự chọn của sinh viên năm nhất Khoa Triết học, không hề có môn đại số tuyến tính."
"Không có thì đúng là không có thật, nhưng mà tớ thích, tớ muốn học!"
Tôi mỉm cười ngọt ngào với cậu ấy.
Dừng một chút, còn mặt dày trơ trẽn nói: "Tớ thông minh như vậy, nếu cậu không dạy dỗ tớ cho tốt, tớ sẽ lập tức đuổi việc cậu."
4.
Thể loại bông hoa cao lãnh này thật sự là quá khó theo đuổi mà!
Tôi dự định làm dịu mối quan hệ trước, sau đó sẽ chờ có cơ hội để hành động.
Mỗi cuối tuần, tôi đều chăm chỉ nghiêm túc học tập, không có một xíu xiu tâm tư nào vượt quá giới hạn.
Thái độ của Chu Hoài Nguyệt vẫn lạnh lùng như cũ, luôn là dáng vẻ đang giải quyết công việc mà thôi.
Tôi vẫn luôn tưởng rằng cậu ấy là kiểu có khẩu vị kén chọn, khả năng tự kiểm soát mạnh mẽ và sẽ không dễ dàng bị ảnh hưởng để tiết ra pheromone của chính mình.
Cho đến một lần, tôi vô tình nhìn thấy một miếng dán ngăn mùi pheromone ở sau gáy.
Tôi lấy làm lạ bèn hỏi,
"Cậu dán cái này làm gì vậy?"
Thông thường, những người mang thuộc tính O chỉ cần dán miếng dán ngăn mùi khi họ không thể kiểm soát được tình trạng rối loạn pheromone.
Cơ bản thì chỉ có hai trường hợp xảy ra:
- - Đang trong kỳ ph@t tình hoặc gặp được Alpha mà mình thích.
Chu Hoài Nguyệt tránh tầm nhìn của tôi, giải thích,
"Tuyến thể rất mỏng manh, cho nên cần miếng dán để bảo vệ."
... Được rồi, không ngờ còn có thể giải thích như vậy.
"Pheromone của cậu có mùi gì vậy? Gỗ tuyết tùng? Cam xanh? Bạc hà?"
Đều không phải, pheromone của cậu ấy rất ngọt ngào.
Tôi càng tò mò hơn.
"Dù sao cậu cũng không trong kỳ ph@t tình, cũng không có hứng thú gì với tớ, cậu có dán hay không cũng không sao mà. Sao cậu không xé ra cho tớ ngửi được chứ?"
Chu Hoài Nguyệt: "Nghĩ cũng đừng có mà nghĩ."
Toan tính thất bại, tôi bực bội lẩm bẩm: "Quỷ hẹp hòi."
5.
Tôi nghĩ, ở trong lòng Chu Hoài Nguyệt, tôi cũng có thể được coi là một người bạn.
Gặp nhau ở trường, tôi đều chủ động chào hỏi cậu ấy.
Kết quả cậu ấy lại coi như không thấy, lập tức lướt qua vai tôi.
Đáng ghét, hóa ra là tôi tự mình đa tình.
Tâm trạng đang tốt đẹp lập tức sụp đổ, vì vậy, thứ bảy tôi quyết định đi mua sắm.
Khi tôi rời trung tâm thương mại thì trời đã tối, còn nổi gió và mưa nặng hạt.
Sau khi không dễ gì bắt được một chiếc taxi để về, người tôi đã ướt sũng như chuột lột.
Trở lại căn hộ, tôi đang hắt xì hơi thì bắt gặp Chu Hoài Nguyệt đang đứng ở cửa.
Áo sơ mi và quần tây đen, cả người sạch sẽ đang cầm một chiếc ô trên tay.
Thấy bộ dạng đau khổ của tôi, cậu ấy nhíu mày,
"Cậu ra ngoài không xem dự báo thời tiết à?"
"Không xem."
"Tớ nhớ tới tối hôm qua có gửi tin nhắn cho cậu nói hôm nay không muốn đến lớp, cậu còn đợi ở đây làm gì?"
Tôi vén mớ tóc ướt trước trán ra sau, tức giận nghẹn ngào.
"Bên A của tôi đã nhấn mạnh với tôi ngay từ đầu rằng bất kể có lý do gì cũng phải tuân thủ hợp đồng, đến vào mỗi thứ bảy, dù mưa hay nắng, nếu không sẽ bị trừ tiền"
Cậu ấy liếc nhìn tôi và khẽ nói.