Xuân Khê Mộng Lý Nhân

Chương 34: Nướng BBQ, rượu cùng mùa đông

Trong ấn tượng của Ninh Nhĩ Dung, nướng BBQ chính là đem gà vịt thịt cá đặt trên đống lửa nướng, nhưng mà Tang Du lại nói, cần lưới sắt, còn cần bạc than.

Dù sao cả nhà bọn họ tới làm khách, chỗ Tiền quản gia là muốn cái gì được cái đó, Ninh Nhĩ Dung cũng không chê phiền toái, phân phó người đi đem hết thảy những thứ Quý Mạn muốn mang tới.

Mùa đông hơi thở dày đặc chút, đến buổi tối, bên ngoài gió lạnh gào thét, lạnh đến mức không ai muốn đi ra ngoài, nhưng mà Quý Mạn cố tình nói: “Đến bên trong đình viện hóng gió nướng.”

“Vì cái gì a, ngốc tại trong phòng ấm áp không tốt sao?” Ninh Nhĩ Dung nhíu mày nhìn thoáng qua thời tiết bên ngoài, không quá tình nguyện.

“Khi nướng BBQ có than hỏa, ngươi sợ cái gì?” Quý Mạn mắt trợn trắng nói: “Nướng BBQ, chính là phải ăn khi trời lạnh mới có hương vị, nhiều dầu nhiều cay, rải bột thì là lên trên, ngon miễn bàn.”

Ninh Nhĩ Dung nuốt nuốt nước miếng, trong mắt có chút giãy giụa: “Nướng xong lấy vào trong phòng ăn không phải giống nhau…”

“Có hiểu không cái gì không dễ có mới trân quý a?” Quý Mạn nghiêm túc nói: “Nếu ngươi để cho người khác làm xong rồi đưa đến trước mặt, còn có cái gì ăn ngon.”

Tiểu quận chúa được nuông chiều từ bé trầm mặc thật lâu sau, rốt cuộc miễn cưỡng nói: “Được.”

Bạch Chỉ giúp đỡ đem đồ dùng nướng BBQ đặt ở đình hóng gió, tiện thể sai người mang thêm hai chậu than, có chút ít còn hơn không.

Quý Mạn nhìn xung quanh, đêm nay đang trong giờ cơm tất nhiên cũng không ai tới Nam Uyển, nàng tới nơi này cũng là được lão phu nhân đồng ý, không sợ chọc ra tai họa gì, vì thế liền xắn tay áo lên, một bên phân phó Mục Túc bên cạnh hỗ trợ xiên thịt, một bên đem chai lọ vại bình gia vị sắp xếp theo quy tắc.

Chỉ trong chốc lát, than hỏa cũng bốc cháy lên, Quý Mạn liền đem xiên thịt để lên nướng dầu, rải muối và hương liệu, quét dầu rắc thì là, không bao lâu mùi hương liền bay ra.

Ninh Nhĩ Dung ngồi ở một bên nhìn Quý Mạn, tay rúc trong bao luồn tay lông thỏ đánh chết không chịu lấy ra, nhưng mùi hương này thật sự mê người, thịt xiên chín xèo xèo, làm nàng nhịn không được hít vào một hơi.

“Quá thơm đi? Ở chỗ chúng ta, cho dù là mùa đông mùa hè đều thích ăn cái này, uống bia cùng bằng hữu ở quán ven đường, tư vị đó sảng khoái vô cùng.” Quý Mạn một bên nướng một bên hoài niệm, nhịn không được liền nói lỡ miệng.

“Chỗ kia của các ngươi hả?” Ninh Nhĩ Dung tò mò nhìn nàng: “Nhà ngươi không phải ở kinh thành sao?”

Kinh thành giống như không có thứ này a, bia lại là cái gì?

Quý Mạn tự giác nói lỡ, vội vàng đem thịt xiên mới vừa nướng xong đưa cho nàng: “Trước tiên mặc kệ những cái đó, ngươi nếm thử đi?”

Thịt từ lấy từ trong phòng bếp đều là những khối lớn thịt dê thịt bò thịt heo, chất lượng thịt rất tốt, nướng lên càng là béo mà không ngán, dầu đến đâu béo đến đó, cắn một ngụm liền thơm ngào ngạt khắp mồm miệng.

Ninh Nhĩ Dung ăn ngon cực kỳ, không đến một lát liền ăn xong một xiên, mắt trông mong mà tiếp tục nhìn nàng.

“Lại đây hỗ trợ nướng đi, không tự mình làm làm sao được.” Quý Mạn hừ một tiếng, đưa cho nàng cái bọc bông: “Thương cái tay thì dùng cái này bọc lấy, mới vừa ăn thịt, nướng một ít đồ ăn giải ngấy.”

Nhĩ Dung rất muốn nói, ngấy chỗ nào, nàng còn muốn ăn thịt… Nhưng mà Quý Mạn đã đem rau hẹ bỏ vào trong tay nàng, bất đắc dĩ, chỉ có thể học bộ dáng của nàng, đặt đồ ăn ở trên lưới sắt, bôi dầu, rắc gia vị.

Mùi hương bay thật xa, Ninh Minh Kiệt mới vừa cơm nước xong, chuẩn bị đi tản bộ trong hoa viên, đã ngửi thấy sợi hương vị, một đường đi tới đình hóng gió.

“Đây là đang làm cái gì?”

Nhìn hai nha đầu trong đình hóng gió nướng đến khí thế ngất trời, trong tay mỗi nô bộc chung quanh đều cầm một xiên đồ ăn, mùi thơm càng là dụ dỗ, khiến người ta muốn tới gần.

“Ca ca.” Ninh Nhĩ Dung quay đầu lại thấy hắn, vội vàng như khoe ra nói: “Ngươi đã nói là ta không biết vào bếp, tới nếm thử đi, cái này là ta nướng.”

Đưa qua một xiên thịt dê, Ninh Minh Kiệt nhìn thứ đen tuyền lại thơm ngào ngạt, rất là chần chờ. Quý Mạn bên cạnh vội vàng đưa một xiên khác, nói: “Ăn trước cái này đi, cái Nhĩ Dung nướng thất bại rồi.”

“Thất bại chỗ nào, chỉ là hơi đen thôi sao!” Ninh Nhĩ Dung không phục, tự mình cắn một ngụm, đấm đấm vào miệng trông rất là không có hình tượng nói: “Ăn ngon hơn so với phòng bếp làm nhiều.”

Đôi tay mộc mạc cầm xiên thịt dầu mỡ đưa tới trước mặt hắn, Ninh Minh Kiệt ngẩn người, ngẩng đầu liếc mắt nhìn người trước mặt này một cái. Môi đỏ tươi, có một nốt ruồi mờ mờ ở đuôi lông mày, không phải Nhϊếp Tang Du thì là ai?

Làm sao nàng lại ở chỗ này? Còn có làm thịt xiên nướng?

Quý Mạn thấy hắn nhận thịt nướng, cũng không nói cái gì, cúi đầu lại tiếp tục nướng. Nướng nướng mới phản ứng lại đây, hả? Tại sao Ninh Minh Kiệt lại ở chỗ này?

Ngẩng đầu nhìn hắn một cái, người kia chính là đang an tĩnh mà ăn thịt dê xiên, mặt nạ màu bạc che nửa khuôn mặt nhìn không ra thần sắc, nhưng đôi mắt thật ra có chút sáng lấp lánh, như là thực thích hương vị này.

Hôm nay lúc này, dựa theo nguyên tác mà nói, người này không phải hẳn là đi hoa viên, sau đó ngẫu nhiên gặp được nữ chính, sau đó phát hiện nữ chính thực tốt, rất mỹ lệ, vì thế yêu thầm sao? Tại sao lại chạy tới nơi này ăn thịt dê xiên?

Cảm nhận được ánh mắt của Quý Mạn, Ninh Minh Kiệt nghiêng đầu, hơi hơi mỉm cười với nàng: “Không thể tưởng tượng được ngươi còn có tay nghề này.”

Tươi cười này thật đẹp, so với Ninh Ngọc Hiên trước sau cất giấu sự không đơn thuần kia, tươi cười đẹp hơn nhiều, Quý Mạn hơi hơi ngây người, sau đó rốt cuộc nhận thấy được không đúng chỗ nào.

Hiện tại nàng không phải cô nương chưa xuất giá, mà là đã gả cho Mạch Ngọc Hầu, tuy rằng chỉ là một thị thϊếp, nhưng mà ở chung với nam nhân xa lạ như vậy, cũng là không tốt lắm đi?

Tuy rằng không rõ lắm quy củ của thời đại này, nhưng cảm giác nói cho nàng, rời đi sớm mới tốt.

“Tang Du có còn nhớ ca ca ta không?” Nhĩ Dung một bên gặm thịt xiên, một bên nói: “Lúc các ngươi còn rất nhỏ đã từng gặp qua đó, tuy rằng chỉ là trong cung yến gặp một lần, Tang Du còn nói ca ca ta kỳ thật so với Mạch Ngọc Hầu càng giống một khối ngọc đâu.”

Những việc của mười năm trước, cũng là Nhϊếp Tang Du trước kia nhớ rõ, còn cùng Ninh Nhĩ Dung nói qua, Quý Mạn là căn bản không có ấn tượng, xem vẻ mặt mờ mịt của Ninh Minh Kiệt, hẳn là cũng không có gì ấn tượng.

“Tính ra các ngươi cũng coi như thân thích, cùng nhau ăn thịt xiên đi.” Ninh Nhĩ Dung hào phóng mà vỗ vỗ một bên ghế, Ninh Minh Kiệt tự nhiên liền làm theo ngồi xuống, đứng nhiều mệt a.

Quý Mạn nhìn đôi tay của mình, cười nói: “Không bằng làm hạ nhân nướng cho các ngươi đi, tay ta bẩn quá, vẫn là trở về rửa tay thôi.”

Ninh Minh Kiệt biết nàng đây là có ý muốn tị hiềm, vừa định gật đầu, Ninh Nhĩ Dung liền tùy tiện nói: “Chạy về rất xa a, ta làm Bạch Chỉ múc nước cho ngươi! Tỷ tỷ tốt, nướng cho ta hai xiên đi, vẫn là ngươi nướng ăn ngon nhất.”

Quý Mạn dở khóc dở cười, nha đầu này căn bản không biết cái gì là tị hiềm, còn cho là một đám vị thành niên vô ưu vô lự chơi đùa đâu.

Nàng làm nũng như vậy, nhưng thật ra cũng không dễ đi, chỉ có thể bảo Mục Túc đứng ở bên cạnh, cũng coi như là đám đông nhìn chăm chú. Sau đó tiếp tục nướng thịt xiên cho tiểu tổ tông.

“Bọn họ đều nói ngươi thay đổi rất nhiều, cũng đúng nhỉ.” Ninh Nhĩ Dung vừa ăn vừa không ngừng cái miệng nhỏ: “Trước kia trong mắt ngươi chỉ có biểu ca, làm gì có tâm nhàn nhã làm mấy thứ này.”

Quý Mạn cười mà không nói, nướng hết thịt và đồ ăn, đặt trong một cái đĩa nhỏ đưa cho hai huynh muội.

Ninh Minh Kiệt đã ăn cơm, không quá đói, nhưng con sâu tham lam trong bụng lại ngoi ra, cho nên cũng cầm lấy mà không khách khí, còn sai người đi mang ít rượu ngon tới.

Gió lạnh gào thét, trong viện tất nhiên không ấm áp như trong phòng, nhưng Ninh Nhĩ Dung bị cay đến lè lưỡi, đến cái luồn tay cũng không dùng, Ninh Minh Kiệt thật ra cảm thấy đón gió lạnh uống rượu ăn thịt nướng là việc thực thích ý, Nhϊếp Tang Du đem thịt biến thành từng khối từng khối nhỏ như vậy, thật ra so với nướng cả miếng ngon miệng hơn rất nhiều.

Vì thế sau khi ăn uống no đủ, Ninh Minh Kiệt cảm thấy Tang Du kỳ thật là một nữ nhân không tồi, ít nhất làm thịt nướng ăn rất ngon.

Tình tiết lén lút bị sửa lại một bút, Ninh Minh Kiệt không có đi hoa viên ngẫu nhiên gặp được nữ chính, điều đầu tiên đập vào mắt thật ra là một bàn tay trắng nhỏ dài nhanh nhẹn nướng thịt.

Quý Mạn ở trong phòng an ổn ngây người hai ngày, Mộ Thủy Tình đã qua khỏi chứng phong hàn, đã không còn sốt cao, người cũng có thể xuống giường đi lại, xem như vượt qua cửa ải khó khăn.

Trong phủ cũng không có ai nói chuyện ngày đó Quý Mạn và hai huynh muội của phủ Tĩnh Văn Hầu nướng thịt, thậm chí lão phu nhân nghe Ninh Nhĩ Dung nhắc tới, miệng cũng thèm muốn nàng lại làm một lần.

Nhưng mà Quý Mạn không kiến nghị lão phu nhân ăn cái này, rốt cuộc cao tuổi, đối với thân thể không tốt, lão phu nhân cũng chỉ ăn một lần, ngẫu nhiên nhớ mãi không quên, mới bảo phòng bếp lại làm một ít thịt nướng.

Chỉ là vốn dĩ cùng Ninh Minh Kiệt không tính là quen thuộc, gần đây thấy hắn, hình như đều mỉm cười với nàng, Quý Mạn cảm thấy người nam nhân này cũng quá dễ thu mua, một chầu nướng BBQ liền thân quen.

Thủy nương tử tháng này vào phủ báo cáo kết quả kinh doanh, lại mang đến cho Quý Mạn tin tức tốt, nói là trong hoàng cung muốn kem bảo vệ da làm ngự cung. Đây chính là một tin tức tuyệt vời, Quý Mạn hạ quyết tâm, viết ra phương pháp làm kem bảo vệ da, giao cho Thủy nương tử, muốn nàng bí mật tìm công nhân chế tác, toàn quyền giao cho nàng phụ trách. Cứ như vậy sản lượng liền tăng cao, cũng dễ bề đưa kem bảo vệ da ra khỏi kinh thành, hướng tới cả nước.

Mục Túc nhìn Thủy nương tử lấy ra một xấp ngân phiếu, hít một ngụm khí lạnh: “Chủ tử!”

Một tháng kinh doanh, đều đủ cho các nàng mấy năm ăn mặc không lo.

“Đi theo chủ tử ta, vẫn là rất có tiền đồ đi?” Quý Mạn cười tủm tỉm, thỏa mãn cực kỳ, duỗi tay lấy một tấm ngân phiếu năm mươi lượng, hào phóng mà bỏ vào trong lòng ngực của Mục Túc: “Mua cho mình hai bộ trang phục đẹp đi, của hồi môn của ngươi, chủ tử cũng sẽ cho ngươi, về sau đi theo ta a, bao ngươi ăn sung mặc sướиɠ.”

Mục Túc cầm ngân phiếu sững sờ đã lâu, hốc mắt đột nhiên đỏ lên.

“Ai, êm đẹp đừng khóc a, bằng không ta thu hồi lại ngân phiếu.” Quý Mạn làm mặt hổ dọa nàng, lại không nghĩ Mục Túc đột nhiên quỳ xuống dập đầu với nàng: “Ân đức của chủ tử, nô tỳ tất nhiên ghi tạc trong lòng, sẽ không… Sẽ không phản bội lại ngài.”

Tỏ lòng trung thành mà nói, Quý Mạn cũng không cẩn thận miệt mài theo đuổi, cười nâng người dậy, nói: “Nhìn ngươi này, không phải chỉ có năm mươi lượng bạc thôi sao, cảm động đến như vậy sao. Nghe nói mẫu thân trong nhà vị Lý đại phu kia đang sinh bệnh nặng đâu, nếu ngươi muốn đi xem, ta liền cho ngươi nghỉ một ngày đi thăm thì thế nào?”

“Hắn… Mẫu thân hắn, liên quan gì đến nô tỳ, làm sao lại bảo nô tỳ đi xem!” Mục Túc gấp đến độ dậm chân, mặt đều đỏ, xoay người liền chạy ra bên ngoài.

Quý Mạn bị chọc cười, chút tâm tư này của tiểu nha đầu, nàng còn có thể không biết sao?

Đem ngân phiếu dư lại đều khóa ở tầng chót của tủ quần áo, Quý Mạn hít sâu một hơi, cảm giác ngày lành không xa!