Xuân Khê Mộng Lý Nhân

Chương 31: Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng

Ngay cả những việc từ hồi còn nhỏ đều nhớ rõ như vậy, tất nhiên sẽ không có điều kỳ quặc. Ninh Ngọc Hiên đã quan sát Nhϊếp Tang Du rất nhiều ngày, đến bây giờ rốt cuộc không thể không thừa nhận, đây hẳn là bản thân Nhϊếp Tang Du, không phải người khác giả mạo. Gương mặt này khi nàng ngủ say, hắn cũng đã kiểm tra qua.

Như vậy rốt cuộc là cái gì làm nữ nhân này thay đổi nhiều như vậy?

“Khi còn nhỏ ngoại trừ xem Hầu gia, chính là nhốt ở trong nhà thêu thùa. Đáng tiếc nghe nói những thứ thêu được, tuy rằng Hầu gia nhận lấy, lại chưa từng dùng qua một lần.” Khóe miệng Quý Mạn mang theo chút tươi cười trào phúng: “Mệt cho Tang Du trước kia còn thật vui mừng, vì để Hầu gia vui vẻ sử dụng, còn luyện đến một tay giỏi thêu thùa.”

Lời này nói ra, Ninh Ngọc Hiên liền có chút xấu hổ, ho nhẹ một tiếng, chuyển rời ánh mắt: “Những thứ ta dùng đều là hạ nhân xử lý, không quá chú ý.”

“Ngài đối Tang Du không để bụng, tất nhiên sẽ không chú ý tới Tang du có làm gì hay không.” Quý Mạn thở dài: “Tang Du đã từng mất một tháng, vì ngài thêu một kiện áo choàng tuyết tùng, đáng tiếc một lần cũng không thấy ngài dùng qua.”

Áo choàng kia là Nhϊếp Tang Du không ngủ không nghỉ thêu trong vài ngày, bị bệnh mấy ngày, bệnh chưa khỏi lại thêu tiếp một tháng cho hắn, nhưng Mạch Ngọc Hầu chỉ nhận lấy một cách lãnh đạm, bỏ vào tủ quần áo, còn không có lấy ra.

“Đều là chuyện quá khứ, lúc trước nếu ngươi không phải không rõ lý lẽ, ta cũng không đến mức vắng vẻ ngươi lâu như vậy.” Ninh Ngọc Hiên nhìn Quý Mạn nói: “Hiện giờ ngươi như vậy liền khá tốt, giúp ta bớt rất nhiều việc.”

Là bớt việc a! Cái gì nàng cũng đều từ bỏ, còn có thể không bớt việc sao? Tóm lại, nam nhân chỉ muốn nữ nhân rộng lượng, không lòng dạ hẹp hòi, không tính toán chi li, không tùy hứng. Kỳ thật việc nữ nhân phải làm cũng rất đơn giản, không yêu người nam nhân này là được, dễ như trở bàn tay là có thể thỏa mãn những yêu cầu của hắn, ví dụ như nàng hiện tại đối với Mạch Ngọc Hầu.

“Trong mắt Hầu gia có tơ máu, không bằng ngủ sớm chút đi.” Quý Mạn mặt vô biểu tình quay lưng lại, nói rõ cự tuyệt hắn.

Ninh Ngọc Hiên cũng không bắt buộc, nằm ở một bên liền thành thật ngủ, không có chút động tác vượt rào nào.

Nàng biết hắn cũng không phải cam tâm tình nguyện sủng hạnh nàng. Quý Mạn hơi chút nhẹ nhàng thở ra, nghĩ thầm ngày mai vẫn là trốn ở chỗ lão phu nhân đi, miễn cho liên tục mấy ngày ân sủng chọc người đỏ mắt.

Nhưng mà, có câu nói là “cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng”, khi cả nhà Tĩnh Văn Hầu rốt cuộc tới kinh, vẫn là có chút chuyện xảy ra.

Bởi vì là bà con thân thích, Tĩnh Văn Hầu mang theo một đôi nhi nữ tới, lão phu nhân tất nhiên là nghênh đón cả nhà, bày tiệc chiêu đãi ở chủ viện, di nương thị thϊếp các sân đều đi. Chỉ là thân phận có khác, phu nhân và di nương là ngồi, thị thϊếp tất nhiên chỉ có thể đứng.

Mộ Thủy Tình có thai cũng không ngoại lệ, cũng chỉ có thể đứng ở một bên giúp lão phu nhân chia thức ăn, Quý Mạn đứng ở bên người Ôn Uyển, nhìn đầy bàn thịt cá, yên lặng nuốt một ngụm nước miếng.

Cái này gọi là “cửa son rượu thịt thúi, ngoài đường xác chết đói”. Nàng còn chưa có ăn cơm chiều đâu! Thế mà những người này sơn trân hải vị bày đầy bàn, đều vẫn không nhúc nhích, còn không ngừng nói những lời vô nghĩa.

“Biểu tẩu mới thật là xinh đẹp, còn xinh đẹp hơn so với biểu tẩu cũ.” Ninh Nhĩ Dung mặc một chiếc áo lông cáo màu trắng đáng yêu, kết hợp một kiện váy bông màu xanh, thoạt nhìn thập phần hoạt bát, một đôi mắt đầu tiên là nhìn Tang Du hồi lâu, lại rơi xuống trên người Ôn Uyển.

Hỗn thế tiểu tổ tông này cùng Tang Du mấy năm trước không đánh không quen nhau, người còn lại thì một mực không cho mặt mũi. Khuôn mặt Ôn Uyển lớn lên tuy rằng cũng đẹp, nhưng mấy ngày nay tiều tụy không ít, lại trước sau không thể hớn hở, thoạt nhìn tựa như hoa héo, so sánh với Tang Du, một khuôn mặt được bảo dưỡng bởi thực vật thiên nhiên, thì kém cỏi không ít. Nhĩ Dung cố tình còn nói một câu như vậy, hai chữ mới cũ cũng làm sắc mặt Ninh Ngọc Hiên trở nên khó coi.

“Nhĩ Dung, tập trung ăn cơm, nói ít thôi.” Nam nhân đeo mặt nạ bạc thấp giọng nói, gắp đồ ăn cho nàng.

Ninh Nhĩ Dung khẽ hừ một tiếng, cúi đầu ăn cơm, dưới chân còn hung hăng đá Ninh Minh Kiệt một chút.

Mày Ninh Minh Kiệt đều không có động, chỉ là an tĩnh dùng bữa, lơ đãng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Ôn Uyển một cái, cảm thấy nữ nhân này lớn lên cũng không tệ lắm.

Quý Mạn nhớ rõ, nữ chính và nam thứ quen biết nhau sau lần yến hội này, nhưng từ khi nàng tiến vào quyển sách này đến bây giờ, một ít chi tiết đã thay đổi, Ôn Uyển cũng không có hô mưa gọi gió giống như trong nguyên tác, hướng đi của tình tiết có thay đổi hay không, nàng cũng nói không rõ. Nhưng nam thứ này có nên ở lại hay không, là một vấn đề rất quan trọng liên quan đến sinh mệnh của nàng.

Nhϊếp Tang Du sở dĩ bị ban chết, chính là bởi vì nam thứ này bắt được chứng cứ nàng hãm hại nữ chính, dưới sự tức giận, Hầu gia đã xử lý nữ thứ.

Đều là thứ, nam thứ tội gì khó xử nữ thứ nhỉ?

Quý Mạn nhịn không được nhìn Ninh Minh Kiệt nhiều hơn một chút, người nọ dừng chiếc đũa, khó hiểu giương mắt nhìn về hướng nàng.

Một đôi mắt tươi đẹp, nhìn đến Quý Mạn phải dừng một chút, vội vàng cúi đầu thành thật chia thức ăn cho Ôn Uyển.

Ai ôi, đôi mắt của nam nhân này cũng quá đẹp đi, trách không được đều nói nam chính là của nữ chính, nam thứ là của người đọc, như vậy nàng là người đọc, liền yêu thích nam thứ như vậy được chứ! Thật là một người đẹp a, thoạt nhìn tính tình cũng tốt hơn so với Mạch Ngọc Hầu, bằng không nàng liền nỗ lực một chút để thay đổi hướng đi của tình tiết, làm nam nữ chính có kết cục sung sướиɠ, nàng ôm nam thứ trở về được không?

Nghĩ nghĩ, lại liếc mắt nhìn Ninh Minh Kiệt một cái, Quý Mạn cảm thấy ý tưởng này có thể thử một chút.

Ninh Ngọc Hiên ăn cơm không thích nhìn đông nhìn tây, nhưng mà chầu cơm này, hắn hai lần ngẩng đầu lên.

Đúng lúc hai lần ngẩng đầu này, đều thấy ánh mắt như mê trai của Quý Mạn, thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm Ninh Minh Kiệt.

Hơi hơi nhướng mày, Mạch Ngọc Hầu có chút buồn cười, đá một chân Ninh Minh Kiệt bên cạnh.

“Hả?” Ninh Minh Kiệt nhìn hắn khó hiểu.

“Cẩn thận bị ruồi bọ cắn.” Ninh Ngọc Hiên thấp giọng nói thầm một câu.

Ngày mùa đông, lấy đâu ra ruồi bọ? Ninh Minh Kiệt thực không thể hiểu được, thuận tiện ngẩng đầu nhìn một vòng, cũng chỉ thấy Nhϊếp Tang Du hơi hơi cúi đầu, nghiêm túc giúp Ôn Uyển chia thức ăn, chiếc cổ duyên dáng lộ ra một ít, bị gió thổi qua, rụt rụt giống như rùa đen.

Thật ra nàng trở nên an tĩnh không ít. Trong ngày đại hôn của Mạch Ngọc Hầu, Ninh Minh Kiệt đã tới kinh thành một lần, biết việc Nhϊếp Tang Du làm ầm ĩ, Nhĩ Dung suýt nữa còn đánh nhau với nàng, chỉ là sau đó không biết vì sao, còn trở thành tỷ muội tốt.

Ngoài ra cũng không có ấn tượng gì, chỉ nhớ rõ Nhϊếp Tang Du lúc ấy đứng ở trên hỉ đường, che khăn voan hô một tiếng: “Không có ai thích Ngọc Hiên như ta!”

Tùy tiện, không sợ nhàn ngôn toái ngữ, mới vừa vào cửa liền nói với các thị thϊếp thông phòng tới xem lễ như vậy.

Những lời này về sau lại trở thành trò cười khi trà dư tửu hậu của mọi người trong kinh thành, nói vị nữ nhi Nhϊếp gia này thật là không e lệ, Ninh Ngọc Hiên cũng bởi vì lời này nên sau tân hôn liền ít đến chỗ nàng.

Không nghĩ tới, nữ tử lúc trước yêu đến nhiệt liệt như vậy, hiện tại trở thành một thị thϊếp, an tĩnh mà đứng ở bên người nữ nhân mà Ninh Ngọc Hiên thích nhất, giúp nàng chia thức ăn. Trên gương mặt kia không có gợn sóng, giống như là đã chặt đứt những niệm tưởng của mình.

Ninh Minh Kiệt cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Sau khi ăn xong sắc trời cũng tối, lão phu nhân và Tĩnh Văn Hầu nói chuyện một lát, liền làm Ôn Uyển mời thúc bá đi an trí.

Tang Du đi theo Tuyết di nương phía sau, Tề Tư Lăng và Mộ Thủy Tình cũng đi tới, vừa đi qua giàn nho Nam Uyển, đi đến trên cầu đá nhỏ ở đằng trước một tòa ngắm cảnh, Tang Du liền cảm giác được một lực đẩy mạnh từ phía sau, cả người liền khống chế không được bổ nhào lên trên người Tuyết di nương.

“A ——” Một tiếng kinh hô, mọi người chung quanh loạn thành một đoàn, gia nô đánh đèn quay đầu lại đây, lại chỉ thấy Mộ Thủy Tình đã lọt vào mương phát quang ở một bên.

“Tình chủ tử!” Bán Hạ đi ở xa xa sau cùng, căn bản không kịp cứu người, chỉ hét to một tiếng: “Mau cứu chủ tử, nàng không thể động thai khí!”

Tang Du đè Thiên Liên Tuyết ngã ở trên mặt đất, làm mỹ nhân mảnh mai bị đập xuống đất. Ôn Uyển đi ở đằng trước lảo đảo một cái, vốn dĩ Ninh Minh Kiệt muốn đi đỡ, lại bị Ninh Nhĩ Dung đỡ trước một bước.

Trời tối như bưng, mấy gia nô dẫn đường đều vội vàng quay đầu lại, người thì cứu người, người đi gọi đại phu. Ôn Uyển thân là phu nhân, thấy nháo ra chuyện như vậy, cũng sợ chậm trễ khách nhân, vội vàng nói: “Tư Lăng đưa Tĩnh Văn Hầu gia và biểu công tử, biểu tiểu thư đi Nam Uyển trước đi, chỗ này để ta giải quyết.”

“Vâng.” Tề Tư Lăng trả lời, dẫn Tĩnh Văn Hầu tiếp tục đi về phía trước.

Tang Du bò dậy liền thấy Mộ Thủy Tình đã được vớt lên, cả người ướt đẫm, ngày mùa đông, mặt đều đông lạnh tím tái, nàng vội vàng cởϊ áσ cộc tay lông thỏ nhỏ, tốt xấu gì cũng bọc lại cho nàng.

Môi mộ Thủy Tình vẫn luôn run lên, muốn nói cái gì nhưng lại nói không nên lời, đã được Bán Hạ trước đỡ đi rồi.

Tuy rằng, cái bụng này của nàng không được sủng ái, nhưng thành ra chuyện như vậy, đêm nay ai cũng đừng nghĩ ngủ yên.

Quý Mạn xoa xoa cái trán, chuyện gì nên tới cũng phải tới, nàng biết đứa nhỏ này giữ không nổi, nam nữ chính còn phải sống bên nhau trọn đời đâu, sao có thể nhiều thêm một đứa con chồng chứ.

Mấu chốt chính là, tội danh mưu sát trưởng tử của hầu phủ, sẽ rơi trên đầu ai?

Ninh Ngọc Hiên vừa muốn đi Tường Vi Viên đã bị người gọi đến Phi Nguyệt Các. Mộ Thủy Tình đã tắm nước ấm, uống trà gừng, nhưng mà vẫn bị cảm nhiễm phong hàn, một khuôn mặt trắng bệch.

“Đang mang thai, không thể uống thuốc, phong hàn này Tình chủ tử phải tự cố gắng thôi.” Lý đại phu tới xem mạch, nghiêm túc nói.

Phong hàn ở thời cổ đại không giống cơn cảm mạo nhỏ ở thời hiện đại, nếu là không uống thuốc, nghiêm trọng lên cũng có thể mất mạng. Mộ Thủy Tình vừa nghe lời này liền có chút tuyệt vọng, nếu nàng thật sự bệnh không dậy nổi như vậy, phỏng chừng không chỉ có hài tử giữ không nổi, đến chính nàng cũng gặp nguy hiểm.

Ninh Ngọc Hiên đứng vị trí cách giường rất xa, chỉ nói một câu dưỡng bệnh cho tốt, liền dẫn Ôn Uyển đi, giống như là sợ bị Mộ Thủy Tình lây bệnh. Mộ Thủy Tình đỏ mắt, cắn răng nói: “Hầu gia đều không giúp nô tỳ điều tra, là ai hãm hại nô tỳ sao?”

Đang yên đang lành mà đi trên đường, làm sao lại đột nhiên có người tới đẩy nàng? Biết rõ ngày mùa đông rơi xuống nước lạnh tất nhiên sẽ sinh bệnh, làm sao lại cố ý đẩy nàng xuống nước?

Ninh Ngọc Hiên dừng lại bước chân, phản ứng theo bản năng, chính là nhìn thoáng qua Nhϊếp Tang Du bên kia.

Quý Mạn thấy ánh mắt hắn, sắc mặt liền trầm xuống: “Mặc dù trời tối, nhưng vẫn có thể nhìn thấy đồ vật, Hầu gia có rất nhiều thời gian để điều tra, không cần trước tiên đưa ra kết luận ở trong lòng.”

Nàng còn bị người khác đẩy đâu, trong đầu đã hoài nghi nàng là có ý tứ gì? Quý Mạn giận sôi máu, bình sinh ghét nhất bị người oan uổng, ai dám chụp cái mũ này lên đầu nàng, nàng tất nhiên nhất định sẽ khiến kẻ đó không có trái ngon để ăn!