Xuân Khê Mộng Lý Nhân

Chương 17

Trong lòng Quý Mạn vui vẻ, may mắn như vậy, có thể tiết kiệm được một đống bạc.

“Ta nghĩ, nếu phu nhân nguyện ý cùng ta hợp tác, chúng ta hãy lập khế ước.” Thủy nương tử nhìn nàng, nghiêm trang nói: “Phu nhân phải làm lão bản, ta giúp ngài bán đồ vật, ngài đưa tiền tiêu vặt cũng được. Nghiễm nhiên chiếm cửa hàng của ngài, mà ta còn muốn chia hoa hồng, thật sự là không thể nào nói nổi.”

Quý Mạn cười nói: “Khó tìm được người có thể tín nhiệm, ngươi làm chưởng quầy cho ta cũng được, các loại son phấn vốn có, bao gồm thứ ta muốn bán, chia ngươi bốn ta sáu, không cần tiền tiêu vặt gì đó, trực tiếp chia, ngươi thấy thế nào?”

Làm sao phải bận tâm đến việc quản lý cửa hàng cho người khác? Nàng thà kiếm được ít tiền hơn, nhưng cũng phải trói cho được chưởng quầy có vẻ tài năng này.

Thủy nương tử do dự một lúc lâu, thở dài nói: “Phu nhân sảng khoái, cũng là ân nhân cứu ta khỏi nước lửa. Nếu đã nói đến mức này, ta đây cũng không chối từ. Chờ sửa chữa cửa hàng xong và mở cửa, ta tất nhiên sẽ kinh doanh tốt.”

Quý Mạn cười gật đầu, kéo nàng lên lầu hai của cửa hàng, lấy từ trong lòng ngực ra tờ ngân phiếu ba trăm lượng cùng một hộp kem bảo vệ da lớn đưa cho nàng.

“Đây chính là thứ ta muốn bán, gọi là kem bảo vệ da. Chờ cửa hàng chuẩn bị cho tốt, ngươi đặt nó ở vị trí dễ thấy và quý nhất, nhưng không bán, chỉ cho dùng thử.”

Thủy nương tử nghi hoặc mà nhìn hộp kia, vừa mở ra, hương hoa quế nhàn nhạt quanh quẩn ở chóp mũi. Dạng cao màu vàng nhạt, trong suốt đến đáng yêu.

“Đây là cái gì? Phấn mặt sao?”

“Không phải.” Quý Mạn lắc đầu: “Đây là dưỡng da, có thể làm cho da thịt của ngươi bóng loáng trắng nõn. Phấn mặt dùng nhiều, làn da nữ nhân đều rất kém. Dùng cái này dưỡng da sẽ rất tốt.”

Mắt Thủy nương tử sáng rực lên: “Thứ này đúng là không có người bán.”

Quý Mạn hơi hơi mỉm cười, lại đưa qua một cái hộp nhỏ: “Hộp này là cho ngươi dùng, ngươi dùng thấy tốt, về sau bán hàng cũng càng làm cho người tin phục.”

“Đa tạ phu nhân.” Thủy nương tử tiếp nhận kem bảo vệ da, vẫn là có chút do dự: “Thực sự thần kỳ như vậy sao?”

“Ngươi thử xem sẽ biết.” Quý Mạn nói: “Hộp kia mặc kệ ai tới mua, đều không cần bán, chỉ cho dùng thử. Nói là làm rất ít, cần phải đặt trước. Hộp lớn mười lượng bạc, hộp nhỏ năm lượng, mỗi tháng tổng cộng chỉ có một trăm hộp, bán xong là không có để mua.”

Thủy nương tử há to miệng: “Quý như vậy sao?”

Son phấn bình thường, một lượng bạc đã tính là rất quý trọng, thế mà thứ này những mười lượng? Có thể bán được sao?

“Tin tưởng ta, ai tới mua cũng đều không bớt một xu. Nhưng mà nếu ngươi có quen biết tiểu thư phu nhân nhà giàu nào, có thể lấy vỏ sò đào một chút cho các nàng mang về dùng thử.” Quý Mạn vẻ mặt gian thương: “Chờ các nàng biết chỗ tốt rồi, tự nhiên sẽ tới cửa.”

Thủy nương tử đồng ý, trong lòng vẫn cảm thấy không đáng tin cậy. Nhưng nếu chủ nhân nói như vậy, nàng cũng chỉ có làm theo.

Hai người ký kết khế ước, Thủy nương tử là người sảng khoái, khế ước viết rõ ràng, nếu nàng làm bại lộ thân phận của Quý Mạn, phải bồi thường 500 lượng bạc cho nàng, hơn nữa đem cửa hàng chắp tay nhường lại.

Quý Mạn tất nhiên cũng không bạc đãi nàng, bốn thành (*) lợi nhuận, đã đủ cho nàng có cuộc sống giàu có.

(*) Bốn thành: 40%.

Khi rời đi, Quý Mạn còn thuận tay ghi lại địa chỉ nhà nàng, nói sẽ giới thiệu đại phu qua xem bệnh cho cha nàng.

Sau một phen hợp tác vui vẻ như thế, Quý Mạn đem hai hộp kem bảo vệ da lớn còn lại, nhanh nhẹn trở về báo cáo kết quả công tác.

Hai ngày này, Mạch Ngọc Hầu bận rộn chạy vào trong cung, không biết là bởi vì sự tình gì. Nhưng mà khi hắn không ở trong phủ, mùi thuốc súng trong phủ liền nhẹ không ít, các phòng các viện không chạy loạn khắp nơi, mà an tâm ở trong phòng nghiên cứu cách làm đẹp.

Một lần nữa, Liễu ma ma lại bị Quý Mạn bỏ rơi, lần này Quý Mạn lại chờ nàng ở cửa để cùng nhau trở về, không làm nàng bị mắng. Cảm thấy kỳ quái rất nhiều, Liễu ma ma cũng không nói cái gì, nàng không bị phạt là được.

Ôn Uyển càng cảm thấy Nhϊếp Tang Du thật sự hối cải để làm người mới, hiện tại thoạt nhìn cả người ôn ôn nhu nhu, biết điều, việc phải đối mặt tranh đấu mà nàng dự đoán, một chút cũng không phát sinh. Hơn nữa, nàng còn tặng kem bảo vệ da, bảo bối này thực dùng rất tốt, hiện tại nàng đều không dùng được các thứ khác. Cho nên độ hảo cảm đối với Quý Mạn càng ngày càng tăng cao.

Quý Mạn cũng biết Ôn Uyển đây là buông cảnh giác, nhưng mà hôm nay, lúc Ôn Uyển nói muốn an bài nàng hầu hạ Hầu gia, Quý Mạn vẫn là một phen hung hăng chấn kinh.

Đem nam nhân của mình đẩy cho nữ nhân khác, này nữ chính thật là hào phóng, thật là thánh mẫu, thật là tự làm bậy không thể sống.

Nghe tin tức, Mộ Thủy Tình kia rất tức giận a. Nàng thường xuyên đi lại trong viện của Ôn Uyển, không nghĩ tới thật vất vả Hầu gia làm phu nhân an bài người thị tẩm, nàng lại đem cơ hội cho Nhϊếp Tang Du.

Đầu tiên là Tuyết di nương được sủng ái, sau đến Ôn Uyển được sủng lại, kế tiếp thế nhưng muốn cho Hầu gia sủng nữ nhân ác độc mới được thả ra từ lãnh viện không lâu, thế thì khi nào mới có thể đến phiên nàng?

Cắn nát khăn, Mộ Thủy Tình hầm hừ tiến tới viện của Tề Tư Lăng.

Mạch Ngọc Hầu ngồi ở bên cạnh bàn, sắc mặt có chút khó coi: “Ngươi muốn ta đến phòng của Nhϊếp Tang Du?”

Dịu dàng rũ con ngươi, ngồi ở bàn trang điểm trước mặt, thấp giọng nói: “Trong hai ngày này, Lão phu nhân sẽ về tới, ngươi sớm muộn gì cũng phải đến đó, còn không bằng khiến cho ta được tiếng là hiền thê.”

Mạch Ngọc Hầu nhíu mày, đứng dậy đi đến trước mặt Ôn Uyển, nâng cằm nàng lên nói: “Ngươi thật sự không thèm để ý sao?”

Ôn Uyển trào phúng mà cong cong môi: “Hầu gia có từng nhớ ta để ý, sẽ không đi sân viện khác sao?”

Mày Ninh Ngọc Hiên nới lỏng, trong mắt lại có chút tính trẻ con cao hứng: “Ngươi ghen sao?”

Ôn Uyển quay đầu đi: “Ta gả cho ngươi làm hầu phủ phu nhân, đã sớm chuẩn bị tốt cùng các nàng chia sẻ ngươi. Chỉ là ta còn có chút không mở lòng được, vẫn sẽ khó chịu. Nhưng mà chờ ta mở lòng hơn, thì tốt rồi.”

Ninh Ngọc Hiên một tay bế người lên, ngồi trên ghế, thật sâu mà nhìn người trong lòng ngực: “Mở lòng cái gì, bất kể ta có bao nhiêu nữ nhân, yêu nhất đều là ngươi sao? Ngươi mà không cao hứng một cái, ta còn không phải sẽ ngoan ngoãn trở về? Hả?”

Ôn Uyển kêu hắn trêu đùa đến đỏ bừng mặt, giận dữ một tiếng, vẫn là ngoan ngoãn đem đầu dựa vào hắn trước ngực: “Ngọc Hiên, ta thật sợ ngày nào đó ngươi đột nhiên yêu người khác, sẽ không lại đối ta tốt như vậy nữa.”

Hơi hơi nhướng mày, Mạch Ngọc Hầu cúi đầu hôn hôn cái trán của nàng: “Ta đều có ngươi, còn sẽ yêu ai?”

Ôn Uyển nhắm mắt không nói, chỉ là tay chặt chẽ mà bắt lấy vạt áo của hắn.

Về việc phải thị tẩm, tuy rằng Nhϊếp Tang Du khẳng định không ngại, hơn nữa còn sẽ mừng rỡ như điên. Nhưng là Quý Mạn thực để ý, nàng ở hiện đại còn không có gả cho người khác đâu, bạn trai đến một người lại một người, không một người tốt, cho nên đến bây giờ cũng vẫn là khó có được một tấm thân xử nữ. Bảo nàng lên giường với một tên cặn bã ở nơi tồi tàn này hả? Nằm mơ đi!

Nhưng khẳng định không thể cự tuyệt, không nói đến lấy lòng, người ta sẽ nói ngươi cố làm ra vẻ. Rốt cuộc tính tình của Nhϊếp Tang Du kia, vừa thấy Mạch Ngọc Hầu liền nhào vào, ai cũng không tin nàng sẽ không nghĩ thị tẩm.

Cho nên chiều hôm nay, Quý Mạn đã kêu Mục Túc cho nàng trang điểm khéo léo, sau đó cầm khăn tay lang thang tới gần Phi Nguyệt Các.

Nói đến những nữ nhân trong phủ này, Tề Tư Lăng cảm giác đoan trang hào phóng sâu không lường được, Thiên Liên Tuyết là nhu nhược đáng thương, Liễu Hàn Vân tựa hồ là cái thẳng tính, nhưng mà không thích gây chuyện. Duy nhất có thể gây náo loạn, cũng chỉ có Mộ Thủy Tình.

Quý Mạn cũng không biết Nhϊếp Tang Du có phải hay không cùng nữ nhân này bát tự không hợp, Mộ Thủy Tình phát huy đầy đủ lời nói mị hoặc mà một hoa khôi thanh lâu nên có, sau lưng không biết nói xấu nàng bao nhiêu lần, hơn nữa sau lưng khi thấy nàng, không có một lần nào có sắc mặt tốt.

Cho nên hiện tại, nàng muốn đến cho nàng làm.

Mộ Thủy Tình trở về từ viện của Tề Tư Lăng, vẫn là một bộ dáng căm giận, vừa nhìn thấy Nhϊếp Tang Du ở cửa, càng là không có sắc mặt tốt gì, âm dương quái khí mở miệng: “Ồ, này không phải Tang chủ tử sắp được thị tẩm sao? Làm sao lại đến sân viện quạnh quẽ này của ta?”

Quý Mạn hơi hơi mỉm cười: “Ta đi một đoạn đường, nóng quá, chỉ có nơi này mát mẻ.”

Cuối thu mát mẻ, nơi nào nóng, này nói rõ là một bộ dáng được sủng ái liền phải tới khoe khoang, càng làm cho Mộ Thủy Tình ngứa răng.

“Nghe nói ngươi đã lâu không nhìn thấy Hầu gia.” Quý Mạn học bộ dáng của nàng, cầm khăn tay che miệng cười: “Bằng không đêm nay cùng ta gặp đi? Cũng giải quyết nỗi khổ tương tư của ngươi.”

“Không nhọc ngươi lo lắng.” Mộ Thủy Tình cười lạnh một tiếng: “Lại không phải ân sủng lâu dài gì, ta cũng không đỏ mắt.”

Trong phủ mỗi người đều biết Hầu gia rất chán ghét nữ nhân này, làm sao sẽ để nàng được đắc ý lâu dài, cùng lắm chỉ là e ngại mặt mũi lão phu nhân thôi.

Tuy rằng biết là như thế, nhưng thấy Nhϊếp Tang Du đắc ý như vậy, Mộ Thủy Tình vẫn rất khó chịu.

“Nếu không đỏ mắt, muội muội đừng mang vẻ mặt đại thù nhìn ta như vậy nha.” Quý Mạn cười nói: “Nghe nói hồ nước trong hoa viên mới có thêm mấy loại cá đẹp, có muốn cùng ta đi xem không?”

Mộ Thủy Tình há mồm muốn cự tuyệt, lời nói đến bên miệng lại nuốt trở về, tròng mắt giật giật, nhàn nhạt nói: “Đi thì đi, đúng lúc nhàm chán.”

Quý Mạn vịn vào tay Mục Túc đi vào trong hoa viên, Mục Túc có chút khẩn trương, vài lần muốn mở miệng nói chuyện, Quý Mạn đều ý bảo nàng câm miệng.

“Con cá này a, cũng là có nước mới có thể sống được vui vẻ.” Quý Mạn đứng ở bên cạnh hồ nước nhìn, ngữ khí đắc ý nói: “Giống như chúng ta, không có Hầu gia làm sao sống được.”

Mộ Thủy Tình cười lạnh liên tục: “Hầu gia chưa bao giờ yêu ngươi, ngươi cũng sống không tốt được.”

Quý Mạn ngồi xổm xuống, vục vào nước, thở dài nói: “Cũng đúng, hắn đều không yêu chúng ta. Nhưng mà không liên quan, có thể được ân sủng, mỗi ngày sẽ tốt hơn một chút, ngươi nói có phải hay không?”

Đôi mắt híp híp, Mộ Thủy Tình rất có xúc động muốn đẩy Quý Mạn xuống, thời tiết như vậy, nước ao lại lạnh, rơi xuống một chút thôi tất nhiên sẽ sinh bệnh. Bị bệnh, liền không có cách nào hầu hạ Hầu gia.

Nhưng nhìn nha hoàn bên người, nàng lại không dám động, rõ như ban ngày thế này, ai cũng có thể nhìn rõ nàng làm gì.

“Mục Túc, gió nổi lên rồi, đi lấy áo choàng của ta tới đây.” Quý Mạn quay đầu lại phân phó một tiếng.

Mục Túc đứng bất động, Quý Mạn nhẹ nhàng véo nàng một cái, nàng mới đáp ứng một cách không tình nguyện, nhìn Mộ Thủy Tình vài cái, xoay người đi về phía sân.

Ở nơi này, chỉ còn lại ba người gồm chủ tớ Mộ Thủy Tình cùng Quý Mạn, Mộ Thủy Tình đang do dự không biết kiếm cớ như thế nào, thì nghe được người đang ngồi xổm phía trước hỏi: “Ngươi có phải muốn đẩy ta xuống hay không?”