Xuân Khê Mộng Lý Nhân

Chương 14

Xem thái độ của Mạch Ngọc Hầu đối với Nhϊếp Tang Du cũng biết, muốn hắn quay đầu lại yêu Nhϊếp Tang Du, quả thực là chuyện không tưởng. Quý Mạn vuốt mặt nhìn người còn đang khóc trên mặt đất, trầm giọng hỏi: “Ngươi có phải hay không tính toán đem cả đời ta vây ở nơi này, cho nên mới đưa ra tâm nguyện như vậy?”

Nhϊếp Tang Du ngẩng đầu nhìn nhìn nàng, vươn đôi tay của mình cho nàng xem. Quý Mạn khó hiểu, cúi đầu lại phát hiện, đôi tay kia của nàng đã có chút trong suốt.

Nàng không nói thêm cái gì, cũng không giải thích tâm nguyện có phải hay không chính là cái này, xoay người liền chậm rãi biến mất ở bên trong làn khói.

Quý Mạn nhíu mày, tự hỏi điều này có nghĩa là gì. Nhưng mà Nhϊếp Tang Du cứ như vậy đi rồi, nàng cũng không có cách nào.

Khi tỉnh lại, trên lưng vẫn đau rát, động đậy cũng không động đậy được. Quý Mạn hút hai ngụm khí lạnh, mới nhỏ giọng mà kêu: “Mục Túc.”

Mục Túc mang nước vào, thấy nàng tỉnh, vội vàng đến cạnh mép giường: “Chủ tử ngài trước hết đừng nhúc nhích, muốn cái gì thì bảo nô tỳ làm.”

Quý Mạn nằm bò, ngực ép tới thập phần không thoải mái, cũng không động đậy được, chỉ có thể đau đớn hỏi: “Bao lâu nữa ta mới có thể cử động nhẹ nhàng một chút?”

“Thuốc mỡ của phu nhân có hiệu quả không tồi, ta đã hỏi qua Lý đại phu, thương thế của ngài, ba ngày sau mới có thể xuống giường.”

Phải nằm sấp trong ba ngày? Quý Mạn hơi tức giận, suy nghĩ trong chốc lát, hỏi: “Ta còn chưa rõ lắm, ngày hôm qua làm sao bọn họ biết ta không ở Tư Quá Các?”

Mục Túc quay đầu lại liếc mắt nhìn nhà ngoài một cái, nói: “Chủ tử quên mất rồi sao? Liễu ma ma ở bên ngoài, là Hầu gia phái tới giám sát ngài, nếu ngài ra khỏi Tư Quá Các, bọn họ tất nhiên sẽ biết.”

Thì ra còn có việc này, Quý Mạn cắn răng, không có ai nhắc nhở, nàng làm sao biết Liễu ma ma là gián điệp? Sớm biết thế thì không đi cửa chính, mà trèo tường, dù sao gần đây nàng lăn lộn đến thuận tay rồi.

Chuyện đã như vậy rồi, cũng không có cách nào khác, may mà Mạch Ngọc Hầu kia còn tính có hai phân nhân tính, thấy nàng bị thương nặng như vậy, còn nói hai ngày này có thể không cần thêu khăn tay.

Thật là cảm ơn cả nhà hắn.

Không thêu khăn, cơm chiều lại vẫn có. Triệu đại nương cầm bạc, cũng coi như có làm việc, không cần Mục Túc đi lấy, mà tự mình sai tiểu nha đầu dâng cơm chiều lên, thuận tiện mang thứ Quý Mạn muốn, cùng với nồi mà Mục Túc muốn tìm tới.

Hai món một canh, món canh thế mà là canh xương hầm, Liễu ma ma ngạc nhiên, khẽ nhíu mày. Tiểu nha đầu đưa cơm lanh lợi nói: “Thân thể Tang chủ tử ốm yếu, lại bị gia pháp, phu nhân phân phó chiếu cố hơn một chút, phòng bếp dùng xương quạt còn sót lại của bữa trưa để nấu canh.”

Như thế, Liễu ma ma cũng không hoài nghi cái gì. Mục Túc đút cho Quý Mạn dùng xong cơm chiều, Quý Mạn sốt sắng nói: “Mở túi đồ kia ra.”

Một túi không lớn không nhỏ được tiểu nha đầu giấu phía dưới váy áo mang tới. Mục Túc tò mò mở ra, liền thấy hai túi sáp ong, một bình dầu hạnh nhân cùng một ít chai lọ vại bình.

“Chủ tử lấy mấy thứ này làm gì?”

Quý Mạn mỉm cười: “Làm thử nghiệm, nơi này lại không có hóa chất gì dùng được, ta từng thấy công thức này trong tiểu thuyết, chúng ta tạm thời thử xem, có thể làm được kem bảo vệ da hay không.”

Hiện tại, lời nói của chủ tử, Mục Túc thường xuyên đều nghe không hiểu, nhưng mà một câu cuối cùng là nàng thật ra nghe hiểu được: “Kem bảo vệ da là cái gì?”

“Dùng để thoa lên mặt, có thể làm mặt ngươi vừa trắng vừa mềm mại.” Quý Mạn hơi chút giật giật, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, cắn răng nói: “Ta sẽ dựa vào nó để thay đổi cuộc sống của mình.”

Mục Túc vẫn không hiểu lắm, Quý Mạn liền phân phó nàng: “Trước tiên ngươi ra ngoài sân hái hết hoa quế mang vào đây.”

Trong viện quạnh quẽ này tất nhiên không có loài hoa gì đại phú đại quý, mùa thu, cũng chỉ có hoa quế là dùng được. Mục Túc nhanh nhẹn làm theo, hái một rổ đầy hoa quế mang xuống.

“Dùng cái nồi bên kia, cho ít nước vào, đem chỗ hoa này nấu lên, đậy nắp nấu.” Quý Mạn ghé vào gối đầu chỉ huy.

Mục Túc cũng làm theo, chờ sau khi đun sôi một nồi nước hoa quế, đổ ra một cái bình sạch và đậy kín lại.

“Lại đem sáp ong đun cách thủy.” Quý Mạn nhìn nhìn sắc trời, đến khi trời tối là có thể làm ra được hàng mẫu.

Kem bảo vệ da so với đồ trang điểm nhiều chì ở thời cổ đại này tất nhiên là tốt hơn nhiều, chi phí cũng không đắt, chỉ là hơi phiền phức khi làm và có thể không thành công. Là người hiện đại, dù sao nàng cũng phải dùng một bàn tay vàng, lần trước nàng đã nghĩ tới, bỏ công sức ở trên mặt nữ nhân tất nhiên cũng chỉ có làm kem bảo vệ da.

Sau khi hòa tan sáp ong, Quý Mạn bảo Mục Túc cho vào một ít dầu hạnh nhân vào đảo lên, cuối cùng cho nước hoa quế vào nấu lên, đảo đều. Chỉ một nồi nho nhỏ mà hương thơm tỏa ra bốn phía.

Đôi mắt Mục Túc sáng lên nhìn, một nồi nước sốt màu vàng nhạt càng ngày càng đặc sệt. Khi Quý Mạn bảo nàng theo thứ tự thêm đủ nguyên liệu, tắt lửa, mấy thứ này đã trong suốt đến đáng yêu.

“Lấy mấy cái hộp trên bàn trang điểm của ta, tùy ý lấy mấy cái lớn, đổ hết phấn bên trong đi, rửa sạch sẽ để đựng cái này.”

“Vâng.” Mục Túc nhanh nghẹn ôm một đống hộp đi ra ngoài, Quý Mạn sờ sờ mặt mình, cắn răng nghĩ, để nữ nhân này làm chuột bạch thử đi.

Một nồi nhỏ kem bảo vệ da, đựng đầy năm cái hộp lớn, ba cái hộp nhỏ. Quý Mạn cảm thán, cũng may Nhϊếp Tang Du nhiều phấn mặt, bằng không thì không đủ hộp. Kem bảo vệ da còn chưa nguội, có chút phỏng tay, Quý Mạn bảo Mục Túc đặt ở trên bàn lạnh, ngày hôm sau đến xem.

“Nàng không truyền tin ra bên ngoài sao?” Mạch Ngọc Hầu dựa vào trên giường nệm, nhìn Liễu ma ma hỏi.

Liễu ma ma lắc đầu nói: “Hai ngày này Tang chủ tử đều nhốt mình ở trong phòng, không có động tĩnh gì, chỉ là hái hết hoa quế trong viện, không biết đang làm gì. Nhưng mà truyền tin thì không có.”

Ninh Ngọc Hiên cảm thấy kỳ lạ, với tính tình của Nhϊếp Tang Du, bị hắn hầu hạ bằng gia pháp như vậy, thế mà không viết thư đi Nhϊếp gia hoặc là vào cung cáo trạng? Còn thành thành thật thật ngốc ở đó?

Ôn Uyển ở bên cạnh, nghe vậy cười nói: “Nàng có thể nhìn thoáng như vậy cũng là chuyện tốt, Hầu gia cũng không cần lo lắng áp lực từ trong cung.”

Ninh Ngọc Hiên ừ một tiếng, nghĩ nghĩ, ngày mẫu thân trở về sợ là không còn xa, hắn đối xử với Nhϊếp Tang Du như vậy, rốt cuộc vẫn là có chút quá đáng, phải tìm một cơ hội thả nàng ra, cho nàng ăn hai trái táo ngọt, miễn cho nàng khóc lóc ủy khuất trước mặt mẫu thân. Ôn Uyển còn đang quản gia, nếu mẫu thân thấy Nhϊếp Tang Du như vậy, tất nhiên sẽ cảm thấy Ôn Uyển không khoan dung cho người khác.

Nhưng mà mới vừa đánh nàng, hắn lại không thể trực tiếp thả người ra, còn phải tìm cái bậc thang để xuống.

Trong lòng suy nghĩ, trên mặt lại không có biểu tình gì: “Làm phiền ma ma tiếp tục giám sát nàng.”

“Nô tỳ cáo lui.” Liễu ma ma hành lễ liền lui đi ra ngoài.

Quý Mạn làm chuột bạch thoa kem bảo vệ da hai ngày, không có phát hiện bất kỳ tác dụng phụ nào, sắc mặt nhưng thật ra đẹp lên không ít. Mục Túc ở bên cạnh nhìn, trong mắt tràn đầy tò mò.

“Lấy một hộp thử đi.” Quý Mạn nhìn nàng bĩu môi, đôi mắt Mục Túc sáng ngời, nhéo góc áo ngượng ngùng hỏi: “Có thể chứ?”

“Ừ.” Quý Mạn gật đầu, da các nàng có tính chất không giống nhau, Mục Túc có tính dầu, còn nàng lại là trung tính, thêm một con chuột bạch cũng không tồi.

Mục Túc hoan hỉ mà ôm kem bảo vệ da đi thử.

Thoáng cái đã qua bảy ngày, hiệu quả của kem bảo vệ da thật sự là không tồi, khuôn mặt của hai chủ tớ thoạt nhìn trắng nõn mềm mại không ít.

Quý Mạn có thể xuống giường đi lại, chỉ là chưa thể khom lưng, sẽ rất đau. Nhìn khuôn mặt của mình trong gương, lại nhìn khuôn mặt của Mục Túc, nàng cảm thấy đây là thời điểm hành động.

“Trong viện ngoại trừ phu nhân, người nào được sủng ái nhất?” Quý Mạn hỏi.

Mục Túc nói: “Ngoại trừ Tường Vi Viên, Hầu gia hay đến nhất chính là Tuyết Tùng Viện, sức khỏe của Tuyết di nương ở đó không tốt lắm, nhưng đệ đệ của nàng, Thiên đại nhân, là bạn thân của Hầu gia, Hầu gia luôn luôn rất chiếu cố nàng, không có việc gì đều sẽ đến đó.”

Quý Mạn nhớ tới vị Tuyết di nương có chút ho khan và để mặt mộc mà mình đã gặp ở hỉ đường, nghĩ thầm chính là nàng.

“Nha đầu của nàng tên là gì?”

Mục Túc cười nói: “Nhà đầu của Tuyết di nương là Đạm Trúc, trong đó có nhiều nha hoàn như vậy, chỉ có nàng tính tình tốt nhất, lúc nhàn rỗi nô tỳ cũng thích nói chuyện phiếm với nàng.”

Quý Mạn nhấp môi, duỗi tay cầm một hộp kem bảo vệ da nhỏ, nói: “Nếu có quan hệ tốt với nàng, chúng ta cũng không thể cất giấu thứ tốt kia, ngươi đưa cho nàng một hộp bảo nàng dùng đi, chỉ là không cần bảo nàng nói cho các nha hoàn khác.”

Mắt Mục Túc sáng lên: “Lần trước Đạm Trúc còn hỏi nô tỳ thoa cái gì, sắc mặt càng ngày càng tốt. Nô tỳ nghĩ thứ này là chúng ta trộm làm, cũng không nói cho nàng. Nàng nếu có được cái này, tất nhiên sẽ vô cùng vui mừng. Đa tạ chủ tử!”

Quý Mạn hơi hơi mỉm cười: “Đi thôi đi thôi, bồi ta nhốt ở trong phòng nhiều ngày như vậy, cũng quá buồn.”

Mục Túc lên tiếng, nhéo hộp liền chạy nhanh ra bên ngoài.

Nữ tử vì người mình thích mà trang điểm, tuy rằng chỉ là nha hoàn, cũng có lòng yêu cái đẹp. Đạm Trúc cầm kem bảo vệ da, quả thực là vui vẻ vô cùng, trộm thoa hai ngày, cảm thấy thật sự là không tồi, khi trang điểm cho Tuyết di nương, chủ tử đều quay đầu lại hỏi nàng: “Đạm Trúc, ngươi dùng phấn mặt nhà ai, làm sao mà thoa lên càng thêm đẹp.”

Bởi vì sức khỏe không tốt, đại phu bảo Thiên Liên Tuyết ít dùng son phấn, nàng liền luôn để mặt mộc. Tuy rằng cũng là mỹ nhân, nhưng không trang điểm, như thế nào cũng bị phai nhạt chút. Đạm Trúc là nha đầu luôn bảo vệ chủ, có thứ tốt cũng không nghĩ cất giấu, vội vàng trở về phòng lấy kem bảo vệ da cho Tuyết di nương xem.

“Mục Túc nói đây là chủ tử nhà nàng dùng hoa quế làm ra kem bảo vệ da, không có tác dụng phụ nào, nô tỳ thử hai ngày, cảm thấy so với son phấn khá hơn nhiều, trên mặt thanh thanh sảng sảng, cũng không dầu mỡ.”

Con ngươi Thiên Liên Tuyết có chút ánh sáng, nhưng ngay sau đó lại ảm đạm rồi: “Ta không thể dùng mấy thứ này, có tốt cũng là không làm nên chuyện gì.”

“Thứ này không tổn hại thân thể như son phấn, chắc là có thể dùng.” Đạm Trúc vội vàng nói: “Đại phu nói bột nước có chất làm hại tới thân thể mình, nhưng cái này là làm từ hoa quế, chủ tử có thể thử xem.”

Đôi mắt Thiên Liên Tuyết lại sáng lên, nhìn mình trong gương đồng, vội vàng nói: “Vậy ngươi cho ta thử một chút.”

“Ai.” Đạm Trúc vội vàng giúp nàng trang điểm, thoa kem bảo vệ da.

Quý Mạn đợi mấy ngày, quả nhiên, Đạm Trúc tới cửa.

“Tang chủ tử.” Đạm Trúc không có kiêu căng như Bán Hạ, khi tiến vào thành thành thật thật mà hành lễ, ánh mắt lại nhìn vào bàn trang điểm của nàng bên kia: “Nô tỳ cả gan đem kem bảo vệ da mà Tang chủ tử làm cho chủ tử nhà ta dùng.”