Chủ tử nếu nói như vậy, Mục Túc cũng liền không lại hỏi nhiều, đến bữa trưa nàng cầm bạc đến phòng bếp, bưng hai món ăn một canh trở về.
“Triệu đại nương nói như thế nào?” Quý Mạn vừa ăn vừa hỏi.
“Nàng đã nhận bạc và chịu đáp ứng.” Mục Túc nhỏ giọng nói: “Xem trên mặt nàng không có biểu tình gì, nghĩ đến cũng không phải người dễ ứng phó. Chủ tử ngài…”
“Đừng lo lắng cho ta, nàng đáp ứng là được.” Quý Mạn ăn xong, buông chiếc đũa, xoay người đến tủ quần áo, lấy ra một bộ xiêm y đẹp nhất mà chưa bán đi, nói: “Tới giúp ta thay quần áo.”
Nguyên liệu thượng hạng, chiếc váy dài màu xanh biển ổn trọng với tay áo màu vàng, thoạt nhìn hào phóng lại quý khí. Đây là trang phục thường ngày mà Nhϊếp Tang Du vẫn hay mặc khi còn là phu nhân, hiện tại tất nhiên là không thích hợp mặc đi ra ngoài, chỉ là giữ thể diện trước mặt hạ nhân vẫn là có thể.
Mục Túc giúp nàng vấn búi tóc, mang lên một cây trâm, đôi mắt không nhịn được có chút đỏ lên.
“Làm sao vậy?” Quý Mạn nhìn qua gương đồng người sau lưng hỏi.
“Không có gì…” Mục Túc hút hút cái mũi: “Nô tỳ chỉ là nhớ tới trước kia, chủ tử nơi nào mà phải chịu những tội lỗi này…”
Nhϊếp Tang Du trước kia, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, như thế nào sẽ vì mỗi ngày có thể ăn nhiều hơn một chút thịt mà lo lắng thành như vậy.
Quý Mạn không cho là đúng mà cười cười: “Còn nghĩ chuyện trước kia làm cái gì? Về sau ta cũng phải sống, không có cách nào đại phú đại quý, nhưng cũng ít nhất làm chính mình không phải lo cơm ăn áo mặc phải không?”
Ở Tư Quá Các cũng khá tốt, không cần đi ra ngoài lục đυ.c với nhau, nàng hiện tại chỉ là muốn cải thiện một chút thức ăn mà thôi.
Mục Túc gật gật đầu, cho nàng thoa son phấn, lâu rồi không trang điểm, đột nhiên trang điểm lên, thật đúng là làm cho Quý Mạn một phen kinh diễm.
Lúc nghỉ trưa, Triệu đại nương trộm tới Tư Quá Các, nàng cho rằng mình là Tiền quản gia thân thích, nhất quán là mắt cao hơn đỉnh (*). Chỉ là thấy vị thị thϊếp bị nhốt ở Tư Quá Các thế nhưng ra tay hào phóng như vậy, liền cảm thấy có cơ hội làm ăn tốt, cho nên nhanh nhẹn mà lại đây.
(*) Mắt cao hơn đỉnh: ý nói là người cao ngạo.
Nhưng mà vừa vào cửa, ngước mắt lên liền thấy người ngồi bên cạnh bàn, dung nhan tôn quý, ăn mặc hoa lệ, nửa điểm không có cảm giác trong lãnh viện nghèo túng. Triệu đại nương vốn dĩ có chút thái độ khinh mạn cũng không khỏi buông xuống, thành thành thật thật tiến lên chào hỏi:
“Tang chủ tử tìm nô tỳ tới, có gì phân phó?”
Quý Mạn nâng nâng khóe miệng, nói: “Đồ ăn của phòng bếp ăn rất ngon, ta đây là cao hứng, muốn đáp tạ đại nương, cho nên mời đại nương tới nhận tiền thưởng.”
Triệu đại nương sửng sốt, trong lòng có chút chột dạ, trước kia phân phối thức ăn cho viện này của Nhϊếp Tang Du, nàng đều cắt xén để lại cho mình, hiện tại cùng lắm là e ngại mệnh lệnh của phu nhân, mới cho thêm cơm. Tang chủ tử này thế nhưng nói muốn thưởng…
“Ta bị thất sủng, thương tâm khổ sở suốt một tháng, gần đây đột nhiên ta nghĩ thông suốt chút sự tình.” Quý Mạn cười nói: “Ban đầu ta thật ngu ngốc vì không ăn không uống như vậy, tuy rằng ta đã không được Hầu gia sủng ái, nhưng là Nhϊếp gia chúng ta dù sao cũng là danh môn vọng tộc, địa vị của cô cô quý phi cũng là ổn thỏa, chờ lão phu nhân niệm Phật trở về, ta cũng sẽ không ở sân viện lạnh lẽo này lâu, hà tất phải làm chính mình khổ sở, đại nương ngài nói có phải hay không?”
Trong lòng cả kinh, Triệu đại nương thấp giọng nói: “Này… Tang chủ tử nói đúng.”
Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa đâu, trước tiên không nói thế lực một tay che trời của Nhϊếp gia, mà chính là hầu phủ lão phu nhân, mẹ ruột của Hầu gia, cũng là bạn thân của Nhϊếp Quý Phi. Cho dù Hầu gia không thích Tang chủ tử này, nhưng chờ lão phu nhân niệm Phật trở về, tất nhiên là sẽ không làm Tang chủ tử quá ủy khuất.
Nghĩ như vậy, sau lưng liền nổi lên tầng mồ hôi lạnh. Nàng cũng là ngu dốt, đi theo đám không có mắt kia cùng nhau báo thù việc Nhϊếp Tang Du bạc đãi bọn họ trong quá khứ, mà quên mất người trước mặt này tùy thời có khả năng xoay người. Chủ tử rốt cuộc vẫn là chủ tử, vạn nhất ghi thù, về sau hầu phủ còn có chỗ cho nàng dung thân sao?
“Đồ ăn hai ngày gần đây thật là ngon.” Quý Mạn chờ nàng suy nghĩ cẩn thận, lại mở miệng nói: “Chỉ là thân thể ta yếu đuối, khả năng đồ ăn còn cần nhiều sự quan tâm của đại nương, năm mươi lượng này là cho đại nương ngài, làm phiền.”
Đưa tay đỡ người dậy, tự tay nhét bạc vào tay của nàng, Quý Mạn cười đến ôn nhu: “Không biết đại nương có phải hay không còn nhớ ta trước kia không tốt, còn không chịu hỗ trợ?”
“Tang chủ tử nói gì vậy.” Triệu đại nương vội vàng nói: “Chủ tử muốn nô tỳ hỗ trợ, chính là cho nô tỳ thể diện lớn, dù cho vượt lửa qua sông nô tỳ cũng không chối từ.”
Quý Mạn cười: “Một khi đã như vậy, ta còn có năm mươi lượng bạc, muốn nhờ đại nương giúp ta đặt mua vài thứ trở về. Nhìn hoàn cảnh này của ta, đến ra cửa đều không thể, vừa buồn vừa nhàm chán, nên muốn mua vài thứ trở về, không biết đại nương…?”
Triệu đại nương nắm chặt bạc cười nói: “Chủ tử muốn thứ gì, khi nô tỳ cho người đi ra ngoài mua đồ sẽ mua về cho chủ tử. Không dám nói cái khác, cái này nô tỳ vẫn có thể giúp.”
“Đại nương là người tốt, ta nhất định sẽ ghi nhớ.” Quý Mạn duỗi tay lấy ra một tờ danh sách viết sẵn, đặt vào trong tay nàng nói: “Những thứ này, làm phiền đại nương. Nếu có còn thừa bạc, đại nương cũng không cần khách khí, mua thêm cho chính mình hai bộ xiêm y là được.”
Triệu đại nương nở nụ cười tươi như hoa, thuận miệng đáp lời, xoay người đi ra ngoài giúp Quý Mạn làm việc.
“Chủ tử, đưa cho nàng nhiều bạc như vậy làm gì.” Mục Túc có chút đau lòng: “Nhiều bạc như vậy, đủ ăn đồ ngon cả một năm.”