Xuân Khê Mộng Lý Nhân

Chương 8

“Hầu gia còn có gì phân phó?” Liễu ma ma xoay người lại.

“Ngươi vẫn luôn ở gần phòng bếp, đối với sự việc hỏa hoạn ở phòng bếp tối hôm qua, có biết chút gì không?” Mạch Ngọc Hầu đau đầu nói: “Uyển nhi vừa đương gia liền gặp phải chuyện như vậy, còn chưa bắt được người, lúc này cố chấp nói, nếu tra không ra người thì không ăn cơm.”

Liễu ma ma cười cười: “Phu nhân muốn chăm sóc nhà cửa, là chuyện tốt. Tối hôm qua nô tỳ ngủ được một giấc thì nghe thấy mọi người đi lấy nước, không phát hiện cái gì dị thường, không thể giúp phu nhân.”

Ninh Ngọc Hiên thở dài, nhìn thoáng qua trong phòng, phất tay nói: “Ngươi đi xuống đi, thuận tiện hỏi một chút các nha hoàn bà tử, xem có biết hay không.”

“Vâng.”

Ôn Uyển thay xiêm y rồi đi đến phòng bếp, một bàn mỹ vị món ngon mà không có động đũa. Ninh Ngọc Hiên duỗi tay ngăn nàng lại, nhíu mày nói: “Còn thật sự không ăn cơm?”

“Không ăn!” Ôn Uyển bĩu môi: “Ta nhất định phải tra ra kẻ ăn trộm gà là ai, bằng không ngay ngày đầu tiên làm hầu phu nhân, làm cho ngươi bị mất mặt.”

Ninh Ngọc Hiên buồn cười ôm eo nàng, duỗi tay chạm chạm mũi nàng, nói: “Việc nhỏ này làm gì nghiêm trọng tới mức làm ngươi không ăn cơm.”

Ôn Uyển hầm hừ nói: “Chính là rất nghiêm trọng, phòng bếp là nơi rất quan trọng, thế mà có thể có trộm, còn đi lấy nước. Tư Quá Các còn ở gần đó đâu, nếu không phát hiện kịp thời, vạn nhất cháy qua đó, người bên trong phải làm sao bây giờ?”

Mạch Ngọc Hầu dừng một chút, mím môi nói: “Uyển Nhi, ở trong Tư Quá Các chính là Nhϊếp Tang Du, ngươi không cần bận tâm đến sống chết của nàng.”

Một nữ nhân như Nhϊếp Tang Du, nếu không phải còn có Nhϊếp gia, hắn đã sớm phế nàng đi.

“Làm sao có thể không bận tâm.” Ôn Uyển trừng mắt liếc hắn một cái: “Nếu nàng chết, vị kia ở trong cung có buông tha cho ngươi không? Nhϊếp gia có buông tha cho ngươi không? Tốt xấu gì cũng từng là chính thất phu nhân của ngươi a.”

Ninh Ngọc Hiên nhướng mày, cười nói: “Một cỗ vị chua thật lớn mà.”

Ôn Uyển giận dữ, đánh hắn một cái, bước qua ngưỡng cửa liền đi ra ngoài.

Lý đại phu là một thư sinh có bộ dáng yếu ớt, mới vừa vào hầu phủ không bao lâu, thấy Quý Mạn cũng không dám nói chuyện, vẫn là Quý Mạn an ủi hắn hồi lâu, lại thành khẩn cậy nhờ hắn hỗ trợ, hắn mới đồng ý đem một ít trang sức xiêm y cho vào hòm thuốc, mang đi ra ngoài giúp nàng bán.

Vốn dĩ mấy thứ này là của Nhϊếp Tang Du, nàng muốn bán cũng không cần e ngại ai, nhưng hiện tại Quý Mạn cùng Mục Túc đều không ra được, cũng chỉ có thể mượn tay người khác.

Quý Mạn tính toán, dựa theo giá cả ở nơi này, những trang sức xiêm y đó có thể bán được hai trăm lượng bạc, giữ lại năm mươi lượng phòng thân, năm mươi lượng đưa cho hạ nhân để cải thiện cuộc sống ngày thường, dư lại một trăm lượng nàng có việc lớn cần dùng.

Sống ở thời cổ đại, nếu không dùng bàn tay vàng thì thực xin lỗi với thân phận là người hiện đại của nàng. Ngoại trừ việc thêu thùa hạng nhất không lời không lỗ này, Quý Mạn còn muốn làm một việc khác.

Lý đại phu đi rồi, Quý Mạn liền tiếp tục thêu thùa, nghĩ rằng chờ có bạc, cũng phải bố trí lại căn phòng này, ít nhất sẽ không có thêm con chuột nào nữa.

“Chủ tử.”

Đang nghĩ ngợi, Mục Túc vội vội vàng vàng vào, có chút hoảng loạn nói: “Phu nhân đang tới đây.”

Hả? Phu nhân? Quý Mạn nhướng mày, nữ thứ không xuất hiện sớm như vậy, sao nữ chính lại tự mình xông vào cửa.

Đứng dậy đem khung thêu đặt ở một bên, Quý Mạn vội vàng ra cửa hành lễ: “Nô tỳ bái kiến phu nhân.”

Ôn Uyển mặc váy tiên màu xanh nước biển, áo khoác cộc tay màu vàng nhạt, trên đầu cắm cây trâm ngọc màu mỡ dê, cả người trông như một tiên nữ. Quý Mạn nhìn, lại cúi đầu nhìn xem chính mình, hắc, thật đúng là thê lương.

“Đứng lên đi, ta chỉ tới hỏi một chút về việc hỏa hoạn ở phòng bếp thôi.” Ôn Uyển mỉm cười đỡ nàng dậy: “Ngươi ở phòng bếp gần nhất, người có bị làm cho hoảng sợ không?”

Nếu trả lời là bị hoảng sợ thì có khen thưởng sao? Quý Mạn cân nhắc một chút, giương mắt nhìn nhìn nha hoàn đi theo bên người Ôn Uyển, thấp giọng nói: “Nô tỳ không có việc gì, nhưng về việc hỏa hoạn ở phòng bếp, thật ra có chuyện muốn lén nói với phu nhân, không biết phu nhân có nguyện ý hay không.”

“Ồ?” Ôn Uyển tò mò nói: “Ngươi biết chuyện gì sao?”

“Phu nhân.” Nha hoàn Đàn Hương đứng sau lưng kéo ống tay áo của Ôn Uyển, nhỏ giọng nói: “Hầu gia nói, ngài không cần quá thân cận với nàng.”

Ôn Uyển quay đầu lại, liếc nhìn Đàn Hương một cái, lắc đầu nói: “Rõ như ban ngày, các ngươi sợ cái gì? Đi ra sân trước bên ngoài chờ ta, ta hỏi nàng hai câu sẽ ra ngay.”

“Nhưng…” Đàn Hương nhíu mày nhìn Quý Mạn, ánh mắt đầy cảnh giác.

“Đi ra ngoài đi.” Ôn Uyển phất phất tay.

Đàn Hương cùng hai tiểu nha đầu, tính cả Mục Túc đều lui ra ngoài. Ôn Uyển quay đầu lại, đang muốn hỏi Quý Mạn muốn nói cái gì, liền thấy người trước mắt bùm một tiếng quỳ gối trên mặt đất, thanh âm cực lớn, sợ tới mức sắc mặt Ôn Uyển trắng nhợt, vội vàng nhìn về phía đầu gối của nàng.

“Phu nhân…” Quý Mạn nặn ra nước mắt, ngẩng đầu nhìn Ôn Uyển, vẻ mặt đau thương nói: “Gà trong phòng bếp, là nô tỳ trộm, nô tỳ muốn tự thú, lại sợ tổn hại mặt mũi của Hầu gia, cho nên chỉ có thể lén nói cho phu nhân.”

Nhϊếp Tang Du trộm gà? Ôn Uyển khϊếp sợ, theo bản năng liền hỏi: “Vì sao?”

Tốt xấu gì cũng là hầu phủ thị thϊếp, sao có thể làm ra chuyện trộm cắp?

Quý Mạn lau nước mắt, thấp thấp nói: “Nô tỳ là đói bụng quá, cho nên mới làm ra chuyện như vậy, mong phu nhân tha thứ.”

“Sao lại đói?” Dịu dàng mở to hai mắt: “Phòng bếp không cho ngươi ăn sao?”

Tới rồi, nàng chờ chính là câu hỏi này!