Xuân Khê Mộng Lý Nhân

Chương 3

Lễ quan ở một bên bắt đầu lễ hỏi, Mạch Ngọc Hầu chỉ nhìn nàng một cái tại thời điểm vừa bước qua cửa, lúc sau liền đem ánh mắt chuyển hướng về phía tân nương đội khăn voan đang đứng một bên, trong mắt lại khôi phục ôn nhu như nước.

Quý Mạn nhịn không được nói thầm, này thật đúng là đãi ngộ khác biệt, chẳng trách Nhϊếp Tang Du sẽ bị bức đến phát điên. Nhìn tân nương tử đứng ở bên kia, duyên dáng yêu kiều, một thân đỏ thẫm hỉ phục tinh xảo phi thường, không biết là có bao nhiêu tú nương phải đẩy nhanh tốc độ mới hoàn thành. Hoàng Hậu ngồi ở phía trên nhìn đôi tân nhân, sắc mặt hòa hoãn không ít, tựa hồ là thực vừa lòng việc hôn nhân này.

Tân nương tử Ôn Uyển có xuất thân nhà nghèo tiêu chuẩn, trước khi nữ thứ lên sân khấu, đã cùng Mạch Ngọc Hầu trải qua một đoạn thời gian cùng chung hoạn nạn, hiện tại nên là chuyển qua giai đoạn trạch đấu (*). Đứng ở góc độ khách quan mà nói, nàng hiện tại chính là nữ thứ, xúc tiến cho quan hệ giữa nam nữ chính phát triển, là vai phụ đứng ở giữa làm khó dễ, gia tăng sự phập phồng của tình tiết trong tiểu thuyết.

(*) Trạch đấu: sự tranh giành sủng ái và quyền lợi giữa thê thϊếp trong các gia đình quyền quý.

Với việc định vị chính xác bản thân, Quý Mạn không có gì phải lo lắng. Nhϊếp Tang Du cuối cùng phải chịu ban chết vì đã làm hại người khác, nhưng nàng lại không nhàn nhã đi thiết kế âm mưu quỷ kế, cho nên hẳn là có thể giữ được tính mạng của mình.

Sau lễ nạp cát, Hoàng Hậu bãi giá hồi cung. Mạch Ngọc Hầu dắt Ôn Uyển ngồi lên chủ vị, bắt đầu tiếp nhận các vị di nương thị thϊếp chào hỏi.

Hệ thống cấp bậc của triều đại này rất khắc nghiệt, không thể mạo phạm, không thể làm loạn. Cho dù là Nhϊếp Quý Phi, người đã từng được ân sủng trong cung, khi thấy Hoàng Hậu cũng phải thành thật hành đại lễ. Là thê thϊếp có địa vị thấp nhất, Quý Mạn đã chuẩn bị sẵn sàng trở về xoa đầu gối.

Tề Tư Lăng cùng Thiên Liên Tuyết là di nương có địa vị hơi cao trong hầu phủ, trước tiên cầm một chung trà, quỳ gối kính trà cho Ôn Uyển. Cử chỉ hết sức cung kính mà gọi một tiếng phu nhân. Ôn Uyển hào phóng tiếp nhận, uống lên, chỉ là không nói chuyện.

Tiếp theo chính là thị thϊếp chào hỏi, trước tiên phải kính trà cho di nương, sau đó lại kính trà cho Ôn Uyển. Quý Mạn thành thật tiếp nhận chung trà từ nha hoàn, lại cảm giác có ánh mắt lạnh băng dừng ở trên người nàng.

“Nô tỳ Thủy Tình, kính Tuyết chủ tử, Lăng chủ tử dùng trà.”

“Nô tỳ Hàn Vân, kính Tuyết chủ tử, Lăng chủ tử dùng trà.”

Hai thị thϊếp ở bên cạnh đều nhất nhất quỳ xuống kính trà. Không biết là ảo giác hay là gì, Quý Mạn cảm thấy ánh mắt của khách khứa trong đại đường cùng người nọ ở trên chủ vị, giống như trong nháy mắt đều đang nhìn nàng.

Có gì hay? Còn không phải chỉ là kính trà thôi sao? Quý Mạn học bộ dáng của hai thị thϊếp, hướng đến hai vị di nương quỳ xuống: “Nô tỳ Tang Du, kính Tuyết chủ tử, Lăng chủ tử dùng trà.”

Lông mày Ninh Ngọc Hiên giật giật, không nghĩ tới nàng có thể thật sự như vậy bình tĩnh mà quỳ xuống, ánh mắt nhất thời có chút phức tạp. Khách khứa xem lễ cũng có chút khe khẽ nói nhỏ, đơn giản là kinh ngạc vì Nhϊếp Tang Du, người từ trước đến nay ngang ngược, thế mà sẽ thật sự kính trà cho di nương.

“Đứng lên đi.” Tề Tư Lăng cười ôn nhu, duỗi tay muốn đỡ nàng một phen.

Quý Mạn chậm rãi đứng dậy, Mộ Thủy Tình ở bên cạnh cũng có chút kinh ngạc mà nhìn nàng một cái, tiếp theo đáy mắt nhiễm chút khinh thường. Cũng không biết Nhϊếp Tang Du là được cao nhân phương nào chỉ điểm, trở nên hiểu chuyện như vậy. Nhưng mà nữ nhân ác độc này nếu là vọng tưởng lại bò lên đầu các nàng, nàng sẽ không cho phép.

Tuy rằng gia thế của phu nhân mới tới chẳng ra gì, thậm chí căn bản không xứng là phu nhân của gia đình bình dân trong hầu phủ, nhưng nguyên nhân cũng chính là vì như vậy, mới thể hiện được cảm tình của Hầu gia đối với nữ tử này không giống. Nhϊếp Tang Du nàng nếu là còn nghĩ dựa vào ánh sáng của Nhϊếp Quý Phi để chiếm sủng ái, chính là si tâm vọng tưởng!

Bưng ly trà thứ hai, Quý Mạn thầm nhủ trong lòng, ly thứ hai nửa giá tới dỗ dành chính mình, sau đó cùng hướng tới tân phu nhân ở chủ vị hành lễ.

“Ta hận nàng… Hận nàng…”

Thanh âm tưởng chừng sẽ không bao giờ nghe thấy nữa, lại vang lên trong tâm trí, Quý Mạn sửng sốt, ánh mắt rơi vào làn váy thêu chim liền cành của Ôn Uyển. Nhϊếp Tang Du oán hận sâu đậm như vậy, làm sao có thể xua tan đâu? Tại đây, đỏ thẫm hỉ đường, lại nghe thấy âm thanh u ám như vậy, cũng không phải là một việc vui sướиɠ gì.

“Nô tỳ kính phu nhân dùng trà.” Đang lúc thất thần, hai thị thϊếp đã kính trà. Tang Du phục hồi tinh thần lại, vội vàng cũng đem ly trà đi lên.

Ôn Uyển duỗi tay tới đón, lại cẩn thận mà từ khe hở trên khăn voan đánh giá nàng: “Ngươi chính là Nhϊếp Tang Du sao?”

Quý Mạn sửng sốt, gật đầu nói: “Vâng, đúng là nô tỳ.”

“Nghe nói ngươi vào phủ sớm nhất, về sau Ôn Uyển nếu có chỗ nào không hiểu, còn phải thỉnh giáo nhiều.”

Nữ chính không hổ là nữ chính, đường đường hầu phu nhân có thể làm một thị thϊếp như nàng nhiều chỉ giáo. Quý Mạn cười nói: “Chỉ giáo thì không dám nhận, phu nhân có cái gì phân phó, nô tỳ đi làm là được.”

Ninh Ngọc Hiên khẽ nhíu mày, nhịn không được lại liếc nhìn nàng một cái. Một tháng không thấy, rốt cuộc là đã xảy ra sự tình gì, có thể làm người đàn bà đanh đá như Nhϊếp Tang Du, biến thành bộ dáng an tĩnh thuận theo như bây giờ?

Liễu ma ma vẫn luôn ở trong sân giám sát nàng, hồi bẩm lại nói, trong một tháng này không có phát sinh bất kỳ cái gì ngoài ý muốn, hôm nay vừa thấy chính là bộ dáng như vậy. Ninh Ngọc Hiên không tin tưởng lắm, nếu không phải tình huống này, hắn đều muốn xé rách mặt của Nhϊếp Tang Du, để nhìn xem yêu nghiệt này ra làm sao.

Ôn Uyển gật gật đầu không nói nữa, duỗi tay cầm lấy ly trà. Quý Mạn mới vừa tính toán đứng dậy, đầu gối lại đột nhiên tê rần, tiếp theo cả người liền nhào tới hướng Ôn Uyển.