Vả Mặt Nhà Chồng Cực Phẩm

Chương 1

Lần đầu tiên Cố Tiện nɠɵạı ŧìиɧ và bị phát hiện, tôi nhất quyết muốn ly hôn.

Nhìn đống bằng chứng ong bướm của con trai mình trên bàn trà, cha chồng - Cố Cường im lặng như không có chuyện gì xảy ra, đi vào phòng.

Không nói một lời, không một phản ứng thể hiện ông ta đã nghe và hiểu được những gì đang diễn ra. Lạnh nhạt còn hơn chuyện của người dưng.

Mà có lẽ, người dưng còn phản ứng đặc sắc hơn nhiều. Ít ra, họ cũng sẽ hóng hớt xem người phụ nữ đó là ai, bọn họ mèo mả gà đồng từ khi nào, ở đâu.

Nhưng không, phản ứng của ông ta giống như nghe được chuyện của một con chó con mèo. Thậm chí còn chẳng được tính là qua loa.

Em gái chồng đang ngồi vắt chéo chân, một tay bới bới đống ảnh, vẻ mặt bất cần.

Một lúc sau, cô ả tiện tay cầm lên một bức hình mà ai nhìn vào cũng phải đỏ mặt, chậc một tiếng.

Sau đó, ả không mặn không nhạt chế nhạo tôi.

"Chị nên xem lại bản thân đã làm gì khiến anh tôi chán ghét phải đi ra ngoài tìm người khác, chứ không phải ở đây bày trò thế này đâu. Xem lại chị kìa, chậc chậc, đến tôi nhìn còn thấy chướng mắt kìa."

Nói xong lại cầm điện thoại nhắn tin. Tôi cũng không hiểu cô ta lấy đâu ra nhiều người rảnh rỗi nhắn tin cùng đến thế, có thể khiến cô ta cắm mặt vào điện thoại cả ngày.

Còn mẹ chồng tôi - Lưu Doanh phản ứng dữ dội hơn, tức giận nói.

"Khi nào hai đứa mày ăn thịt được đứa con chúng mày đẻ ra thì tao chịu cho chúng mày ly hôn."

Hay thật, tất cả bọn họ như không hề quan tâm rằng lỗi lầm đều từ con trai, anh trai của họ mà ra.

Tôi từ một nạn nhân, từ một người có quyền chất vấn giờ lại thành kẻ chỉ có tiếng nói ngang hàng với Cố Tiện.

Bọn họ nói chuyện đổi trắng thành đen giống như tôi cũng đã làm ra chuyện tày đình giống như chuyện Cố Tiện đi nɠɵạı ŧìиɧ vậy.

Tuy đã đoán trước phần nào, nhưng tôi vẫn thật sự bất ngờ trước thái độ dửng dưng này của nhà chồng.

Tôi vẫn nhất quyết đòi ly hôn. Mẹ chồng liền đùng đùng nổi giận. Và lần này, mũi nhọn hoàn toàn chĩa về phía tôi.

Tôi không đồng ý thỏa hiệp.

Lúc này, bà ta có lẽ mới bắt đầu nhận ra người luôn bị bà ta sai bảo, vẫn luôn nghe lời lại đột nhiên trở nên ương bướng.

Sau đó liền thay đổi chiến thuật, bà ta lại ỉ ôi năn nỉ tôi ở lại vì gia đình, vì con.

Tôi khi ấy có lẽ thường xuyên bị áp bức thành quen. Vậy nên, người đàn bà chanh chua này vừa xuống nước tôi đã ngu muội tới nỗi nghĩ rằng, dù thường ngày bà ta ghét tôi thế nào đi nữa thì bà ta vẫn thương xót tôi.

Bà ấy không đành lòng thấy gia đình ly tan nên mới xuống nước khuyên bảo tôi đến mức này.

Nhìn xuống đứa con trai chỉ mới hơn hai tuổi đang chơi bên cạnh, tôi mềm lòng đồng ý tha thứ cho Cố Tiện một lần, nhưng cũng nói chuyện sẽ ra ngoài đi làm và không ở nhà nội trợ toàn thời gian nữa.

Tất nhiên, cả nhà chồng khó chịu trước quyết định này, nhưng vì muốn đạt được mục đích đằng sau đó nên miễn cưỡng đồng ý.