Thiên Hương Bách Mị

Chương 78: Kết Thù (1)

Nàng có thể ngủ mới là lạ.

Lê Phi ho khan hai tiếng, muốn làm chính mình nhìn qua không căng thẳng như vậy, khoác vai thôi mà, chẳng có việc gì hết.

“Cái kia, Tu Viễn.....” Nàng vắt hết óc muốn tìm đề tài để nói, bỗng nhiên nghĩ đến bầy yêu ở trước mặt lúc ban chiều, hắn gọi ra một cự kiếm, lập tức hỏi: “Tiên pháp kia của ngươi là gì vậy? Làm sao có thể sử dụng?”

Đệ tử bọn họ tuổi này thực lực giỏi lắm cũng chỉ có thể dùng Thái A Thuật tạo ra phi kiếm, nhưng nàng rõ ràng có thể cảm giác được trong lúc chướng khí dày đặc, hắn có thể dùng các loại tiên pháp khác nhau, còn có lực sát thương k.hủng bố kia nữa, tuyệt đối không thể cùng một cấp bậc với tiên pháp kia. Huống chi lúc ấy chướng khí tích tụ, căn bản không có linh khí, hắn rốt cuộc là làm thế nào để thi pháp?

Lôi Tu Viễn im lặng một lát, nói nhỏ: “Ta không biết, theo bản năng mà dùng.”

Theo bản năng? Giống như năm năm trước ở Thanh Khâu đối mặt với Chấn Vân Tử sao? Hắn sau đó vì đau đớn mà hôn mê bất tỉnh, là do di chứng của việc bộc phát tiềm lực đến cực hạn sao?

Hai lần bộc phát, hai lần đều là vì nàng.

Cổ họng Lê Phi giống như bị một nắm cát chà xát, nàng nhẹ nhàng tựa đầu trên vai hắn, thấp giọng nói: “Tu Viễn, lần sau không cần liều mạng như vậy.”

Hắn vỗ vỗ hai cái lên má nàng: “Được rồi, ngủ đi.”

Lê Phi lắc đầu: “Ngủ không được, chúng ta trò chuyện đi. Đúng rồi, dáng vẻ của Nhạc Thải Linh kia giống như cực kỳ hận ngươi, phải làm sao bây giờ?”

Lôi Tu Viễn nói: “Người hận ta nhiều lắm, nếu phải nghĩ cách đối phó với từng người thì sẽ mệt chết mất.”

Chính là loại khẩu khí này, xem thường người khác, khắp thiên hạ ai cũng ngu xuẩn là loại cảm giác này đây! Sau khi từ Đan Huyệt đi ra, hắn dịu dàng đi không ít so với trước kia, hóa ra tính tình bên trong một chút cũng không thay đổi.

Lê Phi không khỏi cười ra tiếng: “Ngươi vẫn giống như trước.”

Trước kia ở Thư Viện, nàng vừa hận vừa hâm mộ hắn, hận tính tình khiến người khác chán ghét của hắn, hâm mộ thiên phú xuất sắc của hắn. Hiện giờ hận không còn nữa, hâm mộ lại tăng lên không ít, trong lòng nàng hâm mộ đến nỗi nói không nên lời. Hắn là người bình thường, có thiên phú xuất chúng, tương lai tiền đồ rộng lớn, tính tình ngạo mạn xa cách rất hợp với tài năng của hắn.

Nàng vĩnh viễn cũng không thể đúng lý hợp tình như vậy, phải che che giấu giấu, cẩn thẩn giấu bí mật dưới tuyết, giả vờ như một người bình thường.

Cổ họng Lê Phi từng đợt nghẹn lại, chăm chú nhìn cảnh đêm phía xa xa mơ hồ, thấp giọng nói: “Tu Viễn, buổi chiều......Mấy con yêu đó, còn có Chu Yếm...... Ta......”

Nàng muốn nói hết ra, trên đời này nếu có người để nàng thổ lộ tất cả, người đó nhất định là Lôi Tu Viễn. Chính nàng cũng không dám tin, tại sao nàng lại tin tưởng hắn? Nhưng mà phải nói như thế nào? Đối mặt với thiếu niên mình rất để ý này, chính miệng nàng nói ra mình là người ngoại tộc? Hắn thông minh như vậy, cũng có thể đoán ra tám chín phần, nhưng đoán lại không giống tự nàng nói ra.

Trong lòng nàng loáng thoáng sợ hãi, loại sợ hãi không rõ này khiến nàng cái gì cũng nói không nên lời.

“Ta biết.” Tay của Lôi Tu Viễn bỗng nhiên đặt trên đầu nàng, dùng chút lực, để nàng dựa sát vào hắn, “Không cần nói.”

Mắt Lê Phi lại cay xè một trận, hắn nói: hắn biết.

“Nếu ta không giống với những người khác......” Nàng nỉ non, nhỏ nhẹ nói: “Ta không giống với các ngươi...... Làm sao bây giờ?”

Hắn bỗng nhiên lại cúi đầu, lại nhẹ nhàng hôn lên trán nàng: “Điểm nào của ngươi không giống, ta sẽ liền áp chế xuống, không một ai có thể nhìn ra.”

Nàng xì một tiếng, mỉm cười, đây là khẩu khí của kỳ tài hiếm có? Thật ngạo mạn, thật tự đại, thật đáng ghét.

Cười rồi lại cười, trên mặt nàng lại nóng lên. Vừa rồi, hắn lại hôn một cái, đúng không?

“Khụ khụ......” Lê Phi khụ hai tiếng, “Ngươi, ngươi vừa rồi......”

“Ừ?” Hắn ra vẻ không biết.

“Không có gì......” Nàng tiếp tục trốn tránh, không dám hỏi.

Ngừng thật lâu, Lôi Tu Viễn thình lình hỏi: “Con hồ yêu kia, tên là gì?”

Lê Phi theo bản năng mà đáp: “Nhật Viêm.”

Nói xong nàng lập tức che miệng lại, vừa tức giận vừa giật mình mà trừng mắt với hắn, hắn lừa nàng?! Hắn vậy mà ở nơi này, lúc này lừa nàng! Nàng không cẩn thận bị lừa rồi!

Lôi Tu Viễn thấy mắt nàng trừng đến tròn xoe, buồn cười, nhẹ nhàng véo véo má nàng hai cái: “Cái này chúng ta tính là huề nhau.”

Huề nhau? Hắn là nói đến chuyện vì Nhật Viêm mà bị Chấn Vân Tử đuổi gϊếŧ? Năm năm rồi, người này vẫn còn ghim trong lòng sao!

“Nói chuyện với ngươi thật muốn đánh một vạn cái.” Lê Phi có chút buồn bực, đây là lần đầu tiên nàng nhắc đến chuyện Nhật Viêm với người bên ngoài.

Lôi Tu Viễn chỉ cười, cười rồi cười, tựa vào nhà gỗ, nhẹ giọng nói: “Sáng mai ta sẽ quên hết tất cả.”

Lê Phi trong lòng kinh ngạc, si ngốc nhìn hắn, nàng cảm thấy nước mắt dường như muốn rơi xuống, gần đây nàng luôn dễ khóc như vậy. Nàng vội vàng cúi đầu, giấu mặt vào đầu gối.

Hắn không nói gì nữa, nàng cũng không nói thêm câu nào. Trời còn chưa sáng, gió đêm lanh lạnh, bóng cây ở phía xa lay động, dòng nước cận kề chảy xiết. Phiền não mới vừa nãy của Lê Phi đều đã sớm tan thành mây khói, thân thể căng thẳng của nàng đã dần dần thả lỏng, chính mình tùy ý dựa vào người Lôi Tu Viễn, hơi ấm trên người hắn thật làm người khác quyến luyến.

Rõ ràng cảm thấy chính mình có đôi khi đặc biệt chán ghét hắn, nhưng lại bị hắn thu hút sâu sắc; rõ ràng có đôi khi cảm thấy được hắn mong manh dễ tổn thương, nhưng rồi lại cứng rắn đến không ngờ.

Cảm tạ trời xanh, đã để hắn và nàng gặp nhau.

Nhóm bốn người rất nhanh liền đã hoàn thành thí luyện ở Lật Liệt Cốc, không biết có phải các đệ tử lầm rồi hay không, nhưng những yêu vật và mãnh thú những ngày sau gặp được đều có chút yếu hơn, không thấy có uy phong như xưa nữa, trực tiếp giúp cho đại đa số đệ tử lần này hoàn thành thí luyện.

Xuyên qua Linh Khí Nguyên, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt ánh sáng chuyển đổi, trong nháy mắt đã từ Lật Liệt Cốc đi tới một tòa đại điện, đúng là chính điện Vô Nguyệt Đình Văn Cổ Phong.

Tô Uyển khen: “Thật là lợi hại, vậy mà có thể đặt môn pháp tại nơi này, giảm bớt thời gian trở về.”

Chợt nghe phía trước có một thanh âm quen thuộc run rẩy gọi bọn họ một tiếng: “Lôi sư đệ, Đặng sư đệ...... Các ngươi, các ngươi đến rồi.”

Mọi người xoay người, đã thấy bốn người Ứng Nguyên Khải xanh cả mặt ngồi một hàng dưới cột đá, ai cũng nước mắt ròng ròng nhìn bọn họ, mà đứng phía trước lại là ba người, trong đó là Nhạc Thải Linh.

Phía sau nàng có một nam một nữ, trên tay áo có ba vạch đen, cũng không biết là thân truyền đệ tử của vị trưởng lão nào. Lê Phi nghi hoặc mà đánh giá tình cảnh trước mặt, nhìn như vậy, chẳng lẽ là Nhạc Thải Linh gọi người cố ý chặn mấy người Ứng Nguyên Khải ở trong này? Là đang chờ mấy người bọn họ sao?

Vị nữ đệ tử thân truyền phía sau Nhạc Thải Linh tiến lên từng bước, dáng vẻ tao nhã chắp tay hành lễ, nàng nhìn qua khoảng chừng hai mươi tuổi, khuôn mặt xinh đẹp, nhưng lại lạnh lùng giống Nhạc Thải Linh.

“Ta là Thanh Nhạc trưởng lão môn h.ạ thân truyền đệ tử Hồng Thuấn Anh, Nhạc Thải Linh là sư muội của ta. Chư vị sư đệ sư muội, Nhạc sư muội ở Lật Liệt Cốc chỉ sợ đã đắc tội nhiều rồi, xin chư vị niệm tình đồng môn mà chớ trách cứ nàng.

Một loạt lời này nàng nói cực kỳ khéo léo, khiến người khác không ngờ đến, nhìn dáng vẻ hùng hổ của bọn họ, còn tưởng rằng là đến dàn binh hỏi tội.

Đặng Khê Quang vuốt mũi ngây ngô cười, liên tục nói: “Không có gì không có gì, chúng ta cũng có chỗ không đúng, làm sao trách Nhạc sư muội được.”

Hồng Thuấn Anh cũng không thèm nhìn tới hắn, lại nói: “Tiên pháp Nhạc sư muội tu tập phải ba năm không nói chuyện cùng nam đệ tử, nên có lẽ tính tình nàng có chút cao ngạo, đồng môn đệ tử cùng nhau thí luyện, xung đột lẫn nhau là chuyện thường tình, nàng không dễ gần, các ngươi không quan tâm tới nàng thì thôi, đằng này lại còn phá hỏng, việc này có chút không hợp lý, xin chư vị cho ta một lời giải thích.”

Liên tục nói quanh co, mọi người suy nghĩ nửa ngày mới hiểu được nàng hóa ra vẫn là đến bày binh hỏi tội.

Tô Uyển nhìn phía Ứng Nguyên Khải, mấy người bọn họ nước mắt lưng tròng thấp giọng nói: “Nhốt chúng ta trong này hai ngày, không cho đi, chỉ đành phải đợi mọi người đến làm rõ sự việc!”

Tô Uyển nhíu mày nói: “Hồng sư tỷ lời này bất công rồi, nàng không nói, ai biết nàng tu tập tiên pháp ngậm miệng? Hay là ngược lại muốn trách chúng ta có ý định hãm hại? Lúc ấy tình hình đặc thù, chúng ta gặp phải mãnh thú Chu Yếm......”

Nàng kể lại chuyện ngày đó từ đầu đến cuối một lần, càng nói sắc mặt Hồng Thuấn Anh càng âm trầm, cuối cùng quay đầu lại trừng mắt nhìn Nhạc Thải Linh, cả giận nói: “Hoàn toàn khớp với những lời mấy sư đệ này đã nói, muội còn có gì để nói không? Không nhìn tu vi của mình xem! Cứ vậy mà tự ý đòi đoạt lấy tim Chu Yếm! Lại còn giận dỗi không hoàn thành thí luyện mà đi ra, ta phải báo việc này cho sư tôn biết, để người suy xét định đoạt làm sao để trách phạt muội!”

Lời này nói xong, hai mắt của Nhạc Thải Linh cũng đã đỏ lên, hai hàng nước mắt lã chã chảy xuống, mặt đầy ủy khuất không cam lòng.

Nam đệ tử thân truyền phía sau nàng kia bỗng nhiên mở miệng cười nói: “Hồng sư muội, thế gian này miệng nhiều người xói chảy vàng* cũng không phải là hiếm thấy, đệ tử Thanh Nhạc trưởng lão môn hạ làm sao có thể bị lay chuyển, hẳn là nam đệ tử thấy dung mạo Nhạc sư muội tuyệt sắc, không màng sử dụng quỷ kế. Việc này rất không bình thường, trước tiên không cần tin lời bọn họ nói.”

*miệng nhiều người xói chảy vàng: trăm người ngàn ý xấu tốt lẫn lộn

Tô Uyển quả thật rất giận mà mỉm cười: “Một người muốn mở miệng nói hay không, là do người ấy tự quyết định, các ngươi già mồm át lẽ phải, không khỏi mất phong thái của thân truyền.”

Nam đệ tử mỉm cười, bỗng nhiên, hắn gọi một tiếng: “Nhạc sư muội.”

“Vâng?” Nhạc Thải Linh ngơ ngác nhìn hắn vì mình mà ra mặt, thình lình bị hắn gọi một tiếng, ngạc nhiên đáp lại.

Hắn thản nhiên nói: “Sư muội thấy đó, có vài thời điểm mở miệng nói chuyện không phải là dựa vào chính mình quyết định, ta đột nhiên gọi một tiếng, người khác đương nhiên sẽ đáp lại. Nếu có người ác ý lấy quỷ kế hãm hại, khó lòng phòng bị các loại thủ đoạn, muội nói xem, là ai già mồm át lẽ phải?”

Tô Uyển nhất thời giận dữ, một phen ngụy biện của hắn này khiến người khác không nghĩ ra nên phản bác như thế nào, chỉ tức giận đến sắc mặt xanh mét.

Lê Phi tiến lên một bước, lạnh nhạt nói: “Ngươi là ai vậy? Nếu cứ hồ ngôn loạn ngữ đổi trắng thay đen giống như ngươi, trên đời này còn có công bằng sao?”

Nam đệ tử kia thấy phía sau đột nhiên có một sư muội tuyệt sắc đi ra, hơn Nhạc Thải Linh rất nhiều, trong lúc nói chuyện còn có một mùi hương xiêu hồn lạc phách, hai mắt không khỏi sáng ngời: “Tại hạ Tần Dương Linh, Chính Hư trưởng lão môn h.ạ thân truyền đệ tử. Vị sư muội này là?”

“Ta là ai không liên quan đến ngươi.” Lê Phi lạnh lùng nhìn hắn, “Ta chẳng có chút hưng thú nào với sắc đẹp của Nhạc Thải Linh, nên càng chẳng cần dùng quỷ kế gì hết, nàng mang Chu Yếm đến, lại ngang ngược quấy nhiễu trong lúc chúng ta đang đối phó Chu Yếm, đàn của nàng là ta đá bay, nếu không nàng cũng sẽ không phá công. Ngươi có cái gì muốn nói? Thân truyền đệ tử nhốt người trong này, ta vậy mà không biết lại có đạo lý như vậy, không biết Thanh Nhạc trưởng lão sẽ nghĩ như thế nào?”

Tần Dương Linh không thể nghĩ được nàng bước đi dịu dàng nhưng lời nói lại sắc bén như vậy, lập tức nở nụ cười.

Hai hàng mày thanh tú của Hồng Thuấn Anh nhíu lại: “Tần sư huynh dù sao cũng là thân truyền đệ tử, ngươi sao có thể vô lễ như thế?”

Thật ra, nàng vốn sẽ không làm ra loại chuyện bức người khác này, nhưng Nhạc Thải Linh là đệ tử được Thanh Nhạc trưởng lão coi trọng nhất, ngay sao nhất định sẽ kế thừa chức trưởng lão Tử Hề Phong, nàng ấy tu tập tiên pháp ngậm miệng bị người khác phá, tất nhiên sẽ khiến Thanh Nhạc trưởng lão cực kỳ kinh ngạc tiếc nuối, Nhạc Thải Linh lại chẳng nói gì về lỗi sai của mình, thân làm sư tỷ nàng làm sao có thể mặc kệ.

Về phần Tần Dương Linh, người này mấy năm nay vẫn luôn dính bên người mình, hẳn là có ý muốn theo đuổi, sau khi biết được hắn xung phong nhận làm người chứng kiến, có hai thân truyền đệ tử ở đây, chuyện bức người nàng cũng yên tâm được một chút

Nhưng, thứ nhất, Lôi Tu Viễn là đệ tử được Nghiễm Vi trưởng lão yêu thích nhất; thứ hai, sau khi biết được sự thật, bọn họ không còn gì để nói, nếu thật sự kinh động đến các vị trưởng lão, việc này chỉ sợ không thể trốn tránh.

Nàng không muốn làm lớn chuyện, lúc này thở dài: “Thải Linh, việc này muội cũng có phần sai, về sau không thể khư khư cố chấp như thế.”