Thiên Hương Bách Mị

Chương 74: Chu Yếm (1)

Liên tục bay qua không biết bao nhiêu dặm, Lê Phi chỉ cảm thấy tiếng gió bên tai bén nhọn, cảnh trí quanh thân lướt qua nhanh như nước chảy rồi biến mất, Lôi Tu Viễn cuối cùng cũng chậm lại, ngực hắn kịch liệt phập phồng, dường như rất mệt nhọc, đang muốn tìm đất trống dừng lại, chợt nghe xung quanh có tiếng kêu lạ lùng, lại nhìn thấy mười mấy con rắn có cánh và đuôi bay lượn xung quanh, lưỡi có gai nhọn thè ra ngậm vào, ngẫu nhiên kêu vài tiếng quái lạ, nhìn qua cực kì dữ tợn.

Lê Phi vội vàng muốn đáp xuống, đây là mãnh thú Minh Xà, động tác nhẹ nhàng mau lẹ, còn có độc, phải cần tường đồng thuật.

Chợt thấy Lôi Tu Viễn mở bàn tay phải ra, kim quang trong lòng bàn tay ẩn hiện, một thanh kiếm sáng bóng mờ ảo với vẻ ngoài cổ xưa chậm rãi ngưng tụ trong lòng bàn tay—— kiếm do Thái A Thuật làm ra?

Ngay sau đó gió bên tai lại rít lên...... Không, không phải tiếng gió, mà là âm thanh sắc nhọn giống như tiếng còi tre do thanh kiếm này phát ra, chỉ một thoáng ánh sáng trên thân kiếm sáng rực lên, chói mắt đến nỗi không thể nhìn gần, phóng ra, bảo kiếm sắc bén vô cùng, bảo kiếm sắc bén vô cùng, thân thể Minh Xà sau một thoáng cọ xát đã lập tức vỡ vụn ra.

Lê Phi bỗng nhiên nhớ đến lời sư phụ từng nói, cực hạn của Kim hành tiên pháp, đó là không cần luyện chế thần binh lợi khí, chỉ cần Thái A Thuật đã có thể làm ra vô số bảo kiếm thần binh lợi khí. Không ngờ Lôi Tu Viễn vậy mà có thể làm được rồi? Tuy rằng chỉ có một thanh kiếm, nhưng lại đánh đâu thắng đó, dũng mãnh vô địch như thần, âm thanh như tiếng còi trúc kia làm nàng nhớ tới năm đó ở Thanh Khâu, bảo kiếm thần binh lợi khí của Long Tĩnh nguyên quân dường như cũng phát ra tiếng rít như vậy, giống như có sinh mệnh vậy.

Chuôi kiếm đột nhiên bay một vòng lưu loát một vòng, bỗng bay trở về, xoay quanh hai người, cuối cùng hóa thành một đạo kim quang biến mất trước mặt, mấy con Minh Xà vây quanh lúc nãy từng khúc từng từng khúc rời ra rơi xuống thành một cơn mưa máu đen.

Lôi Tu Viễn chậm rãi đáp xuống đất, đột nhiên buông Lê Phi ra, từ trong lòng ngực lấy ra một pháo truyền tin. Đây là pháo truyền tin mà trưởng lão đưa cho bọn họ, một người ba cái, phương tiện truyền tin để cầu cứu.

Sau khi đốt pháo truyền tin, “Vèo” một tiếng, ngọn lửa màu xanh biếc bay lên trời, ngưng tụ thật lâu không biến mất.

Lôi Tu Viễn thở ra một hơi thật dài, chậm rãi ngồi dưới đất, sắc mặt tái nhợt, thấp giọng nói: “Tạm thời đừng lo lắng, dựa vào năng lực của hai người Đặng Khê Quang, không đến mức chết người đâu. Ta cần phải nghỉ ngơi một lát.”

“Không sao chứ?” Lê Phi ngồi xổm bên người hắn, xem thử kỳ kinh bát mạch một chút, cũng may là không có nội thương, chỉ là tiêu hao quá nhiều linh khí.

Hắn luôn thích thể hiện như vậy, Kỉ Đồng Chu ngoài miệng không chịu thua cái gì còn đỡ hơn hắn, cái gì cũng không nói, trực tiếp làm cho người ta xem, không thể hiểu được hai loại người này.

Lê Phi nâng tay hóa ra một tầng Ẩn Nấp Thuật, lại nhẹ nhàng cầm cổ tay hắn, chậm rãi đưa Mộc hành linh khí vào bên trong, dùng để thúc giục linh khí của hắn. Sau một lúc lâu, cảm thấy ánh mắt của hắn vẫn luôn giằng co trên người mình, nàng ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nói: “Làm sao vậy?”

Lôi Tu Viễn bỗng nhiên cười rộ lên, thấp giọng nói: “Việc tu hành của ngươi, cũng không tệ lắm.”

Lại là cũng không tệ lắm? Lê Phi lắc đầu: “Lấy lệ.”

“Thật sự muốn nghe thao thao bất tuyệt?”

“...... Không cần, ngươi bớt bớt chút đi.” Từ miệng hắn nhất định sẽ không nói được lời nào dễ nghe.

Hắn quả nhiên không thèm nói nữa, nhưng ánh mắt vẫn luôn dừng trên người nàng, Lê Phi bị nhìn bỗng nhiên căng thẳng, hắn đang dùng ánh mắt gì mà nhìn nàng? Tại sao lại muốn nhìn nàng? Nếu bây giờ nàng ngẩng đầu, sẽ thấy ánh mắt như thế nào?

Nàng đột nhiên có một loại chờ mong, nàng cũng không biết chính mình đang mong chờ cái gì, đến khi đủ dũng khí giương mắt lên nhìn hắn, hắn lại dời ánh mắt đi.

...... Thật sự là một người đáng ghét.

Lê Phi không nói được cảm giác trong lòng này là gì, dường như có chút oán giận, lại có chút mất mát, mong chờ hắn cho một câu trả lời khẳng định chắc chắn và nhiệt tình, hắn lại lảng tránh loại cảm giác này. Địa điểm không đúng, thời gian cũng không đúng, kỳ thật không nên suy nghĩ lung tung như vậy, nhưng lại nhịn không được, thậm chí loáng thoáng có chút tủi thân.

Lôi Tu Viễn là cái người đáng ghét, nàng thầm đánh giá hắn trong lòng, nhưng lại giống như có thanh âm đang nhẹ giọng hỏi nàng: Ngươi thật sự chán ghét hắn sao?

Nàng cũng không biết nói gì, từ nhỏ nàng làm người hay làm việc gì cũng đều lưu loát rõ ràng, hợp thì chơi không hợp thì tan, nhưng đến khi gặp được Lôi Tu Viễn lập tức trở nên hỏng bét, trật tự nguyên tắc đều đảo lộn hết, nàng cũng không rõ là bài xích loại cảm giác này, hay là dần dần bị hấp dẫn nữa.

Không biết qua bao lâu, Mộc hành linh khí của nàng sắp bị dùng hết, Lôi Tu Viễn bỗng nhiên mở miệng nói: “Mới vừa rồi hai thứ kia hẳn không phải là bức tượng trâu bằng đồng, mà là tiên pháp cổ quái gì đó để trông coi trước điện, chỉ cần bị người chạm đến cảm giác được linh khí, lập tức sẽ vùng lên đả thương người, là để đối phó với người xâm nhập sao? Dị Dân Mộ đại khái cũng giống như cấm địa Thư Viện, không được tự tiên vào, nhưng chỉ cần ra khỏi phong ấn hẳn là sẽ không có chuyện gì.”

Lê Phi sửng sốt trong chốc lát, hắn cứ như vậy mà đột nhiên chuyển chủ đề nói tới chính sự, đầu óc cùa nàng vẫn nghe theo, nhưng tim của nàng vẫn chưa thích ứng được, mờ mịt mà ừ một tiếng, không nhớ nổi tiếp theo nên nói tiếp cái gì.

Bỗng nhiên, phía xa xa nổi lên một ngọn lửa xanh biếc, nhìn phương hướng, hình như là mấy người Tô Uyển bên kia.

Lôi Tu Viễn lập tức đứng dậy: “Đi thôi, đến tụ họp với bọn họ.”

Lê Phi lại ừ một tiếng, nàng thật sự không biết còn có thể nói cái gì, đang muốn đằng vân bay lên, chợt nghe phía sau tiếng gió gào thét, trong nháy mắt mấy đệ tử Vô Nguyệt Đình dừng trên bãi đất trống trong rừng, dĩ nhiên là mấy người Ứng Nguyên Khải, nhìn thấy Lê Phi, mọi người đầu tiên là bất ngờ, sau đó lại là vui vẻ.

Xung quanh tràn đầy yêu vật, Ứng Nguyên Khải thật nhanh phóng ra tường đồng thuật, mấy đệ tử phía sau cũng phản ứng cực nhanh, vây hãm rồi vây hãm, công kích rồi lại công kích, mấy con yêu vật một chút đã bọ bọn họ gϊếŧ hết, Ứng Nguyên Khải cắt ranh nanh của mấy yêu vật, mỉm cười đến gần, nói: “Khương sư muội, Lôi sư đệ, mọi người không sao chứ? Chúng ta vừa vặn đi ngang qua gần đây, nhìn thấy pháo truyền tin, liến đến đây xem tình hình.”

Hắn đưa răng nanh cho Lê Phi: “Răng nanh chúng ta đã gom đủ, mấy thứ này cho hai người.”

Lê Phi ngạc nhiên, làm cái gì vậy? Yêu là bọn họ gϊếŧ, lại đem răng nanh cho mình? Lúc này nàng từ chối: “Đa tạ ý tốt của Ứng sư huynh, chúng ta vẫn nên tự mình thu thập răng nanh thì hơn.”

Ứng Nguyên Khải cũng không xấu hổ, quay đầu lại nhìn nhìn Lôi Tu Viễn, thấy sắc mặt hắn có chút tái nhợt, không khỏi hòa nhã nói: “Lôi sư đệ, sắc mặt đệ không được tốt lắm, có phải bị thương rồi hay không?”

Mấy nam đệ tử bên cạnh hắn âm thầm bật cười, mọi người vốn nghe nói hắn đột phá đạo bình cảnh thứ hai, là thiên tài cực kỳ lợi hại, nhưng mà giờ phút này thấy hắn sắc mặt tái nhợt, linh khí bị tiêu hao hết, còn dùng pháo truyền tin cầu cứu, không khỏi có chút khinh thường, thiên tài cái gì! Còn không phải rơi xuống loại tình trạng này sao! Cứ vậy mà kéo sư muội cực kì xinh đẹp vào nhóm, làm sư muội cũng rơi vào nguy hiểm giống hắn, đúng là không đáng tin cậy!

Lôi Tu Viễn nhàn nạt nói: “Đa tạ sư huynh, chúng ta còn có bạn cùng nhóm ở phía xa, không tiện ở lại.”

Mấy người Ứng Nguyên Khải lại để bọn họ đi được? Khó khăn lắm mới gặp được sư muội tuyệt sắc như thế, còn có thể thấy bộ dạng chật vật của thiên tài, Ứng Nguyên Khải vội vàng nói: “Nơi đây yêu vật rất nhiều, vẫn là nên để chúng ta đưa các ngươi qua.”

Dứt lời cũng không chờ hai người trả lời, mọi người đằng vân bay lên, quả nhiên ở phía xa xa có một ngọn lửa xanh biếc chưa tàn, bay đến nơi có khói lửa, lại thấy một bãi đất trống trong rừng, Tô Uyển nguyên người toàn là máu đang tựa vào cây, Đặng Khê Quang nằm bên người nàng, bụng hắng có vết thương, lưới trị liệu đang đặt trên đó, đang rên hừ hừ trong đau đớn, vừa thấy phần phật bay đến nhiều đệ tử như vậy, vẻ mặt của hai người cực kỳ ngạc nhiên.

Mấy đệ tử thấy nhóm của Lôi Tu Viễn này vậy mà lại có đến hai nữ đệ tử! Ai cũng biết nữ đệ tử năng lực xuất chúng cực kỳ hiếm, đại đa số đều là cản trở, đây là bị thương sao? Đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc!

Ứng Nguyên Khải lúc này biến ra lưới trị liệu, hắn dù sao cũng chân chính là thuộc tính chủ Thủy, lưới trị liệu cực kỳ xuất sắc, mấy vết thương trên người Tô Uyển liền khỏi hẳn, ngay cả vết thương lớn ngay bụng của Đặng Khê Quang cũng chậm rãi khép lại.

Tô Uyển đứng dậy vừa hoạt động tay chân, vừa nói: “Ta mới vừa tìm được Đặng sư huynh, hai con trâu đồng kia đã đuổi theo kịp, ta dẫn huynh ấy bay hồi lâu mới thoát ra khỏi phong ấn, sau khi đi ra lại gặp hai con yêu, may mắn cũng không mạnh lắm. Đúng rồi, Ứng sư huynh, mấy người làm sao cũng đến đây rồi?”

Ứng Nguyên Khải cười nói: “Lôi sư đệ cầu cứu, đã là đồng môn làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn, làm hai vị sư muội sợ hãi rồi.”

Tô Uyển nhìn hắn thêm một chút, không nói gì, quay đầu lại kéo kéo tay áo Lê Phi, hạ giọng nói: “Lôi sư đệ vậy mà cầu cứu hắn sao?”

Lê Phi cười gượng hai tiếng. Nàng vốn cảm thấy Ứng Nguyên Khải nói chuyện thân thiện ổn trọng, rất giống Diệp Diệp, còn có chút thiện cảm, ai ngờ lại khác Diệp Diệp một trời một vực, nhưng người ta ra tay giúp đỡ, cũng là ý tốt, thương thế nặng của Đặng Khê Quang cũng đã sắp khỏi hẳn, hắn ít nhiều gì cũng có công.

Ứng Nguyên Khải vốn định miệng lưỡi trơn tru mà khuyên hai sư muội đi cùng bọn họ, nhất thời lại không nghĩ ra được cớ gì êm tai, đang trong lúc suy thấy, chợt thấy phía Tây Nam có một cỗ yêu khí mạnh mẽ tán loạn gấp rút tới gần, mọi người phản ứng cực kì nhanh, lập tức đằng vân bay lên trời.

Luồng yêu khí kia đến cực nhanh, trong nháy mắt đã đến vùng lân cận, cuồng phong gào thét, bụi mù che mắt, Lê Phi cùng Ứng Nguyên Khải lập tức phóng ra tường đồng thuật và sương mù, chợt nghe phía sau trong rừng truyền đến từng đợt tiếng cười to, một thanh âm khàn khàn rất trầm vừa cười vừa nói: “Ngươi một người một đường đuổi theo đến đây, ta thương hoa tiếc ngọc không muốn đánh nhau với ngươi, ngươi có phải là đã cho rằng ta sợ ngươi rồi hay không?”

Vừa nghe tiếng nói chuyện, sắc mặt mỗi người đều thay đổi.

Có thể nói được tiếng người nghĩa là đã sinh ra linh trí, yêu sinh ra linh trí, liền được coi là đại yêu quái, không phải là loại mấy đệ tử trẻ tuổi bọn họ có thể một mình ứng phó, không biết người trong miệng hắn là ai, vậy mà một mình một đường đuổi theo đại yêu? Nàng ta điên rồi sao?

Chỉ nghe trong rừng bỗng nhiên truyền đến tiếng đàn boong boong, giai điệu trầm bổng nhưng lại bao hàm sát khí lạnh thấu xương, âm trầm yếu ớt đọng lại vài lần, lăn tăn như sóng nước, trong không trung vài cao âm hỗn loạn, chúng đệ tử nghe vào tai vô cùng hãi hùng, nội tức lại có chút hỗn loạn.

Trong rừng đại yêu tiếp tục cười to: “Vô dụng vô dụng! Lão bà Thanh Nhạc kia tự mình dùng nói không chừng còn có chút tác dụng! Chỉ dựa vào ngươi sao?”

Trong rừng có mấy tiếng nổ, từng mảng cây cối khuynh đảo, cành cây lá cây bay loạn, chúng đệ tử cảm thấy kinh hồn bạt vía, thanh thế này thật đáng sợ!