Thiên Hương Bách Mị

Chương 50: Tình*

*chữ tình tác giả viết là chữ tình này (晴), có nghĩa là trời quang mây tạnh, chứ không phải là tình cảm đâu nhe 🙂

Ngày kế tiếp, lúc Lê Phi tỉnh lại đã cảm thấy chính mình bị đẩy đến mép giường, một tay một chân đều rơi xuống giường, thiếu chút nữa là ngã. Nàng nhìn lại, ngạc nhiên phát hiện Bách Lý Ca Lâm cứ vậy mà ngủ bên người, không chỉ ngủ mà còn giành hết chăn, còn đẩy nàng thiếu chút nữa là ngã xuống.

Nàng ấy từ khi nào thì chạy đến đây? Hơn nữa tư thế ngủ này, cũng thật không đàng hoàng rồi..... Lê Phi ngáp một cái vì còn buồn ngủ, đang chuẩn bị rời giường thì bên giường bỗng nhiên vang lên một thanh âm khàn khàn quen thuộc: “Hừ! Tuổi còn nhỏ học còn chưa giỏi, bày đặt uống rượu cái gì!”

Lê Phi giật mình một cái, liền thấy con hồ ly nho nhỏ trắng như tuyết đang ngồi xổm trên giày mình, ngạo nghễ ngẩng đầu trừng nàng, nàng kích động đến nỗi trực tiếp lăn từ trên giường xuống.

“Nhật Viêm! Ngươi tỉnh rồi sao?!” Bất chấp rơi xuống đầu đau nhức vô cùng, nàng la lớn.

Bách Lý Ca Lâm còn đang ngủ say vô thức phát ra mấy tiếng nói lầm bầm, nàng sợ tới mức che miệng lại, trong hai mắt tất cả đều là ý cười phấn khích, mỉm cười mà nhìn chằm chằm con tiểu hồ ly này.

Nhật Viêm phe phẩy đôi tai: “Ta nếu còn chưa tỉnh, không biết người sẽ sa đọa thành cái dạng gì nữa! Phòng thối đầy mùi rượu!”

“Chỉ là thỉnh thoảng uống một chút thôi.” Nàng nâng tay muốn sờ sờ cái đầu nhỏ của hắn, nhưng đáng tiếc ngón tay lại một lần nữa xuyên qua, quả nhiên chỉ có trong ý thức của hắn mới có thể đυ.ng đến hắn.

“Ngươi cảm thấy thế nào? Còn chỗ nào không thoải mái không? Lần sau có cần tiếp tục ngủ hai tháng không?” Nàng một hơi hỏi rất nhiều.

Nhật Viêm nhàn nhạt nói: “Chuyện của ta ngươi quan tâm nhiều như vậy làm gì? Muốn quản thì quản mình trước đi, hương khí đã tràn ra đến đây rồi kìa.”

Hương khí? Nàng kéo quần áo ngửi ngửi, cái gì mà hương khí?

“Nghe người khác nói cho ngươi nghe đi, cũng chẳng phải chuyện lớn gì.” Nhật Viêm khịt khịt mũi. “”Ai kêu ngươi tìm đường chết như vậy làm gì, chính mình còn chưa lo xong, quan tâm việc sống chết của người khác làm gì?”

Lê Phi hiểu hắn là đang ám chỉ chuyện chính mình cứu Kỷ Đồng Chu liền nói ngay: “Dù sao cứu đều đã cứu rồi, tất cả mọi người là cùng một nhóm, ta làm sao có thể thấy chết mà không cứu được?”

Nhật Viêm hừ một tiếng: “Để cho hắn chết thì có làm sao? Ngươi tuổi còn nhỏ! Suốt ngày cùng hai đứa con trai ở cùng một chỗ để làm gì? Chuyên tâm tu hành cho ta! Nếu nghĩ bậy nghĩ bạ, ta sẽ nhổ hết tóc của ngươi!”

Hắn đây là bày đặt có tấm lòng trưởng bối gì đây! Lê Phi nhất quyết không nói gì: “Bốn người chúng ta chung một nhóm, làm sao có thể cả ngày không ở cùng nhau?”

Con hồ ly ngạo nghễ này tựa đầu vào một bên, nhìn bộ dạng lười phản ứng của nàng: “Được rồi. Bớt nói nhảm đi, ta lần này ngủ quá lâu rồi, trước tiên kể lại chuyện cấm địa cho ta nghe, sau đó lại kể lại chuyện lần này đột nhiên phải thoát xác tường tận cho ta biết, một chữ cũng không được thiếu!”

Dứt lời hắn liền nằm trên mặt đất, đôi tai đung đưa một trận.

Hắn đây là chuẩn bị nghe chuyện cũ sao? Lê Phi không khỏi buồn cười, vẫn lập tức nói chuyện từ đầu đến cuối cho hắn nghe. Nàng không phải người lươn lẹo, kể lại cũng cực kỳ ngắn gọn chân thật, chuyện vốn có thể nói vòng vo cao trào, nhưng nàng đã lập tức kể xong rồi.

Nhật Viêm đung đưa đôi tai lầm bầm cười nói: “Con Kim Toan Nghê kia cũng quá lời rồi, hơn mười Yêu Chu Quả, nó nằm mơ cũng cười đến tỉnh! Hừ, mấy người sáng lập Thư Viện quả nhiên lợi hại, còn muốn liên hợp hai phái Sơn Hải đối phó Hải Vẫn, việc này không phải chưa từng có người làm, nhưng lòng người các ngươi quá phức tạp, cái gọi là liên thủ, đến cuối cùng chỉ sợ lại là những sự ngờ vực rách nát rời rạc không ngừng….”

Nói đến đâu, hắn dường như có chút mệt nhọc, nhàn nhạt nói: “Không nói nữa, ta cũng đi đây.”

Lê Phi ngạc nhiên: “Ngươi mới tỉnh liền ngủ lại rồi? Ngủ nhiều như vậy ngươi có mệt hay không?”

“Ai nói với ngươi ta mới vừa tỉnh? Đêm qua ta đã có thể tỉnh rồi, còn ngươi thì ngủ say như heo.”

Đêm qua tỉnh rồi? Tại sao không gọi nàng? Lê Phi cười nói: “Nhật Viêm, thời gian ngươi tỉnh lại càng ngày càng dài, thật sự là quá tốt.”

Hắn hừ nói: “Ta thà rằng ngủ nhiều hơn một chút, đỡ phải tỉnh lại dọn dẹp cục diện rối rắm này cho ngươi.”

Lê Phi nhớ đến nguyên thân Cửu Vĩ Hồ trong ý thức của hắn, trên lưng hắn có một cái phong ấn màu đỏ thật lớn, hẳn là phong ấn mà hắn nói lúc gặp năm tai họa đều bị phong ấn. Nàng hỏi: “Đúng rồi Nhật Viêm, năm tai họa là cái gì vậy? Yêu khí của ngươi là bị người khác phong ấn sao? Có thể tìm người phá bỏ không?”

Vốn nghĩ hắn sẽ không nói, ai ngờ hắn vậy mà trả lời thật nhanh: “Không phải bị người khác phong ấn, mà là tu hành gặp bước ngoặt, bỗng nhiên yêu khí đều bị phong ấn. Giống như tiên nhân bình thường thường xuyên phải độ kiếp, yêu cũng có cách nói năm tai hoạ. Tu vi càng cao thâm, kiếp số cũng sẽ trở nên cực kì khó độ, năm nay là năm tai họa của ta. Phong ấn kia chỉ có thể dựa vào chính mình phá bỏ, không thể dựa vào ngoại lực.”

Lê Phi ngạc nhiên nói: “Độ kiếp? Ta nghe nói tiên nhân đều là bị thiên lôi đánh, các ngươi không phải sao?”

Hắn cười lạnh một tiếng: “Đây là lời đồn ngươi nghe ở đâu vậy? Nếu giản như vậy, ai cũng đã thành tiên nhân rồi, mà chim, thú, cá, côn trùng đều đã thành đại yêu quái rồi! Nguyên nhân chính là vì kiếp số kỳ lạ không thể đoán trước, nhưng như vậy mới gọi là kiếp số, thường thường trong lúc lơ đãng liền đến, đợi lúc hồn phi phách tán, mới có thể tỉnh ngộ, đó gọi là kiếp số.”

Kỳ lạ không thể đoán trước được? Lê Phi có chút lo lắng, đến lúc nàng thành tiên sẽ gặp qua kiếp số gì đây?

Dường như nhìn ra suy nghĩ của nàng, Nhật Viêm nói: “Còn chưa tới đâu, trước hết đừng nghĩ lung tung! Ngươi lúc này lo lắng kiếp số cái gì? Chỉ sợ tóc bạc rồi, ngươi còn chưa thành tiên đâu!”

Hắn đây là nhất định đang trù ẻo nàng! Tóc bạc còn chưa thành tiên, ý nói nàng sau khi thành tiên rồi cũng chỉ là một lão thái bà? Nàng nhớ đến lời Bách Lý Ca Lâm từng nói, không muốn làm lão tiên nhân thái bà tóc bạc phơ da đồi mồi sống một ngàn năm, lúc ấy còn chưa nghĩ nhiều, hiện tại ngẫm lại, kia quả thật cực kỳ đáng sợ.

Đang nói, đột nhiên Bách Lý Ca Lâm trên giường đang ngủ say nghẹn ngào hai tiếng, không biết gặp ác mộng gì, nói lời vô nghĩa liên tục, mơ hồ không rõ.

Nhật Viêm lại hừ một tiếng: “Nhìn xem, tuổi còn nhỏ mà tâm sự quá nhiều! Đồ ngu này tương lai mặc dù thành tiên, nhưng nhìn tính tình này của nàng, cũng khó tránh khỏi tình kiếp! Ngươi đừng có học theo nàng!”

“Tình kiếp?” Lê Phi không hiểu gì cả. “Nghĩa là gì? Ca Lâm làm sao vậy?”

Nhật Viêm lạnh nhạt nói: “Cái gọi là kiếp số, mặc dù không thể đoán trước, lại thường là việc mình sợ hãi nhất trong lòng, mà tình kiếp là đáng sợ nhất trong những kiếp số. Tục ngữ các ngươi nói, lòng người khó dò, tình cảm con người càng khó đoán hơn, cho dù là tình yêu nam nữ hay tình thân, quá mức trọng tình cũng không phải là việc tốt. Nha đầu kia tuổi còn nhỏ, tâm hồn lại mở quá sớm, tính tình lại cố chấp, sa vào tình yêu nam nữ khó dứt quá sớm, cũng không phải là chuyện may mắn gì. Nghìn năm qua ta cũng từng gặp qua vô số kinh tài tuyệt diễm tiên nhân lại ảm đạm mà chết, hơn phân nửa là vì lâm vào kiếp số. Con người là linh hồn của vạn vật, tu hành cho dù có tài đến quỷ cũng không sánh được thì lòng người vẫn rất phức tạp, cũng rất yếu ớt, đến cuối cùng đường đạt đến thành tựu cũng chỉ là của quý hiếm có. Ngươi nếu muốn thành công, thì ít dây vào mấy thứ này đi! Người yêu, bằng hữu, người nhà làm sao so với được với đường đạt đến thành tựu?”

Sao lại có cảm giác Ca Lâm trong lời hắn nói giống như đang gặp nguy hiểm thế?

“Vậy...... Làm sao có thể giúp nàng?” Lê Phi hỏi.

Hắn lại cười lạnh: “Giúp? Người đang lâm vào ái dục, giống như tự mình cầm đuốc ngược gió xông vào chỗ tối tăm, đau khổ tự biết, ai có thể giúp được đây? Tình cảm nhân loại, phàm là nhớ, sợ hãi, ỷ lại đủ loại, chẳng qua chỉ là lòng người yếu ớt mà thôi. Ngươi cũng không cần quá ỷ lại ta, chúng ta chẳng qua chỉ là lợi dụng nhau, ngươi cho ta chỗ ẩn nấp, ta giúp ngươi tu hành, chỉ có thế mà thôi!”

Lại nữa, lại là cái gì mà lợi dụng nhau.

Lê Phi thấp giọng nói: “Các ngươi đều là người quan trọng đối với ta, người còn sống nhưng không có nhà cửa, không có người có thể ỷ lại, không có bằng hữu có thể tâm sự, thậm chí ngay cả mấy nỗi sợ cũng chưa trải qua thì cũng quá cô đơn rồi. Chẳng trách người đạt đến thành tựu cực kỳ quý hiếm, người có loại suy nghĩ chấp nhất này khẳng định không nhiều lắm. Nhật Viêm ngươi luôn nhấn mạnh cái gì mà lợi dụng nhau, ta không muốn hỏi suy nghĩ thật tâm của ngươi là gì, nhưng ta không nghĩ như vậy về ngươi, về sau cũng tuyệt đối không có khả năng nghĩ như vậy.”

Đôi mắt nhỏ xanh lục của hắn nheo lại, cả giận nói: “Đúng là gỗ mục không thể khắc!”

Nàng cười nói: “Khối gỗ mục ta đây, ngươi không phải là khắc rất tốt sao? Ta tu hành rất thuận lợi nha.”

“Lại ở trong này lời ngon tiếng ngọt!” Cái mũi nhòn nhọn của hắn bỗng nhiên động đậy. “Nàng ta sắp tỉnh rồi, ta cũng đi đây. Tóm lại là ngươi chú ý chút cho ta! Đừng quá thân với tiểu quỷ thối này!”

Ngữ khí của hắn thật giống như là sợ đứa nhỏ hư hỏng bên ngoài dạy hư con cháu nhà mình, không cam lòng hóa thành khói nhẹ biến mất.

Con hồ ly này luôn là thần cằn nhằn.

Lê Phi mới vừa ngồi ở mép giường, Bách Lý Ca Lâm liền mở mắt, vẻ mặt nàng mờ mịt, nhìn Lê Phi, rồi lại nhìn nhìn trần nhà, ngây người hồi lâu mới nói: “A? Ta tối hôm qua uống rượu cứ vậy mà chạy đến nơi này của ngươi?”

Lê Phi giả vờ cả giận nói: “Đúng vậy! Ngươi chẳng những chiếm lấy giường của ta, còn giành hết chăn của ta.”

Bách Lý Ca Lâm ngáp dài đứng dậy, bỗng nhiên dùng sức ngửi ngửi, ngạc nhiên nói: “Thơm quá! Lại là mùi kìa! Ta lần trước đến đây cũng ngửi được!”

Mùi? Lê Phi nghĩ đến lời nói hương khí bắt đầu tràn ra mới vừa rồi của Nhật Viêm, nàng cười khổ: “Mùi hương gì? Ta làm sao lại không ngửi được?”

Bách Lý Ca Lâm dựa trên người nàng ngửi ngửi nửa ngày, cười nói: “Thơm quá, Lê Phi, ta nghe nói người có mùi thơm của cơ thể rất ít gặp được! Lúc trước ngươi không có, hiện giờ bỗng nhiên có, nhất định là thiên phú dị bẩm!”

Lê Phi thật sự không muốn nói nhiều về chuyện này, dứt khoát nhảy xuống giường: “Rời giường đi, sắp đến giờ Mẹo rồi, đừng để đến muộn.”

Hai đứa con gái vội vàng rửa mặt chải đầu một lượt. Mới vừa đẩy cửa muốn đi ra ngoài, liền thấy Lôi Tu Viễn và Kỷ Đồng Chu dường như hẹn nhau cùng đẩy cửa từ trong viện đi ra, bốn người nhìn nhau, Kỷ Đồng Chu ngạc nhiên nói: “Ngươi làm sao lại ở đây?”

Bách Lý Ca Lâm cười nói: “Ta hôm qua uống rượu, chạy đến giành giường của Lê Phi. Các ngươi cũng vừa dậy? Vậy thì vừa lúc, cùng nhau đi thôi.”

Bốn đứa nhỏ vừa cười vừa nói ngự kiếm bay đến điện luyện tập võ nghệ, hiện giờ, bốn người bọn họ mới xem như một nhóm chân chính, không mâu thuẫn đánh nhau như ngày xưa nữa.

“Khương Lê Phi, cái này cho ngươi.” Kỷ Đồng Chu bỗng nhiên đưa cho Lê Phi một quyển sổ ghi chép hơi mỏng, trên mặt vẻ mặt có chút xấu hổ.

Lê Phi lật lật, chữ ghi chép vậy mà thật đẹp và tinh tế, chỉnh chỉnh tề tề mà ghi chép một số điểm quan trọng của đợt tu hành mới, nàng không khỏi ngạc nhiên: “Đây là?”

“Ngươi ngủ năm ngày, vì không muốn ngươi cản trờ, ta cố ý viết lại mấy điểm quan trọng mà tiên sinh dạy trong năm ngày này, xem thật kỹ cho ta.” Kỷ Đồng Chu khoanh tay, lại bày ra bộ dạng lão đại của nhóm bốn người. “Nhất định phải xem!”

Không thể nghĩ được tiểu Vương gia này vậy mà cũng có lúc cẩn thận như thế nên Lê Phi có chút cảm động, cẩn thận cất sổ ghi chép vào, cười nói: “Được thôi, cảm ơn ngươi Kỷ Đồng Chu, ta nhất định sẽ xem thật kỹ.”

Hắn gật gật đầu như ông cụ non rồi một mình bay về phía trước. Bách Ly` Ca Lâm nhìn bóng dáng hắn ở phía trước mà làm mặt quỷ, nói thầm: “Hắn nhất định là có ý với ngươi, ha ha.”

Lê Phi quả thật bật cười: “Ngươi đang nói cái gì đó? Mọi người khó lắm mới thân được một chút, đừng lại gây nên xích mích gì nữa mới tốt.”

Bách Lý Ca Lâm đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên phía sau có một đứa con trai ân cân gọi nàng: “Ca Lâm! Ta mang cho nàng bánh bao nhân đậu này!”

Mọi người quay đầu lại, liền thấy đứa con trai họ Triệu trúng ma chưởng của Ca Lâm đang đỏ mặt bay tới, hắn đưa cho nàng một cái túi giữ nhiệt, lại nói: “”Cái kia...... Hôm nay nếu tiên sinh còn phạt mọi người chép sách, ta sẽ giúp nàng chép!”

Bách Lý Ca Lâm nét mặt vui cười như hoa: “Thật vậy sao? Cảm ơn ngươi! Ngươi ăn điểm tâm không? Đến đây, bánh bao chúng ta một người một cái.”

Nàng chia một cái bánh bao cho hắn, hai người sóng vai mà bay, vừa nói vừa cười vừa ăn mà bay xa, để lại Lê Phi yên lặng không nói gì ở tại chỗ ngẩn người.

Cảm thấy Ca Lâm về sau nhất định sẽ trở thành một cô nương cực kỳ lợi hại, ừm, cực kỳ lợi hại.

Nhưng tình kiếp mà Nhật Viêm nói, rốt cuộc là có ý gì?

“Thừa dịp giờ Mẹo còn chưa tới, ngươi xem trọng điểm tu hành đi.” Lôi Tu Viễn bỗng nhiên ngự kiếm bay lướt qua nàng. “Ta đi trước đây.”

Lê Phi nhanh đuổi theo: “Lôi Tu Viễn, tối hôm qua là ngươi đưa ta trở về sao? Càm ơn ngươi.”

Hắn nhìn nàng một cái, nói nhỏ: “Ngươi thật nặng, hại cánh tay ta đến hôm nay vẫn còn đau.”

Lê Phi nhất thời cạn lời, nói chuyện cùng đứa nhỏ này, thật sự cần sự nhẫn nại thật lớn mới được. Đêm qua không phải vẫn bình thường sao? Hôm nay lại bắt đầu tái phát bệnh cũ, một khắc trước vẻ mặt ôn hoà hào hoa phong nhã, một khắc sau lại đột nhiên nói một câu khiến người khác tức giận muốn đánh.

Nàng nhàn nhạt nói: “Ta nói với ngươi này, nếu như ngươi còn tiếp tục như vậy nữa, coi chừng không có bằng hữu đó.”

“Trên thắt lưng ngươi còn dính hạt cơm kìa.”

“Được rồi...... Trước không nói việc này. Kỳ thật ý của ta vừa rồi là……”

“Tóc búi lệch rồi.”

“......”

Tiếng nói chuyện dần dần tản đi xa, gió tuyết cũng tan dần rồi, hôm nay có lẽ là một ngày nắng.