“Có nghĩa là, bây giờ chúng ta đã tập hợp đủ bốn người nên có thể đi ra ngoài rồi?”
Kỷ Đồng Chu sau khi biết rõ ràng được tình hình gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, quả thật trì trệ không được, lúc này liền muốn ngự kiếm bay đi. Lê Phi vội vàng giữ hắn lại: “Đây mới là phỏng đoán, đừng vội, thời điểm này càng phải bình tĩnh hơn một chút.”
Lúc đang nói chuyện Bách Lý Ca Lâm đã ngự kiếm bay lên, đến cửa động, nàng cẩn thận nâng bàn tay lên sờ sờ, sắc mặt thay đổi: “Vẫn còn kết giới, không ra được.”
“Còn làm cái gì nữa!” Kỷ Đồng Chu nổi giận. “Bốn người chúng ta cùng tiến lên, đánh vỡ kết giới đi!”
Nếu có thể đánh vỡ, vừa rồi bọn họ đã sớm đánh vỡ để đi ra ngoài rồi. Lê Phi không nói gì nhìn hắn và Bách Lý Ca Lâm, hai người luân phiên dùng ngũ hành tiên pháp, từng đòn từng đòn đánh lên kết giới, ngoại trừ tiêu hao linh khí, một chút tiến triển cũng không có.
Náo loạn nửa ngày, kết giới vẫn không chút sứt mẻ. Kỉ Đồng Chu mệt đến thở hồng hộc, muốn tìm chỗ ngồi xuống, nhưng thấy đất này đầy bùn, lại sợ bẩn xiêm y, nhớ tới trên mặt hồ cũng có kết giới, hắn vừa dứt khoát hướng trên mặt hồ ngồi xuống, vừa nói: “Không thể đi lên không thể đi xuống, có cần làm khó người khác như vậy không…”
Lời còn chưa dứt, hắn cảm giác đang ngồi trên khoảng không, mất thăng bằng, ùm một tiếng ngã vào trong hồ nước, uống vài ngụm nước lúc này mới bắt lấy mấy dây leo bên bờ, cảm thấy khó tin: “Không phải nói hồ nước có kết giới sao?”
Lê Phi ngược lại vừa mừng vừa sợ, kết giới hồ nước sau khi bốn người tập hợp đủ lại đột nhiên biến mất, nhất định là dưới nước có đường thông ra ngoài! Nàng không nói gì, một bước tiến trong ao, hồ nước này thật nông, dáng người nàng người thấp bé, nước ao cũng không đến hông của nàng, nhưng càng đi vào giữa hồ, nước càng sâu. Lê Phi dựng một lớp hành Thổ phòng ngự, hít sâu một hơi, lặn sâu xuống nước đi vào.
Nước ao xanh biếc vẩn đυ.c, căn bản không có cách nào thấy rõ cảnh tượng ở dưới, nàng duỗi tay sờ lo.ạn trong nước một trận, chỉ thấy giữa đáy ao dường như có một cái động, không rộng không hẹp, đại khái là vừa vặn cho mấy đứa nhỏ bọn họ đi vào.
“Có thể đi xuống từ nơi này.” Nàng trồi lên mặt nước, hít một hơi thật sâu. “Nhưng không biết phải đi bao xa, có ai không biết bơi không?”
Kỉ Đồng Chu có chút xấu hổ, ậm ừ một lúc lâu, rốt cuộc vẫn là thừa nhận: “Ta...... Không biết.”
Nhóm tiên sinh không có dạy bơi, bọn họ chỉ có thể dựa vào nín thở mà đi xuống, nhờ vận chuyển linh khí mà có thể nín thở lâu hơn, nhưng không phải là vô hạn.
Lôi Tu Viễn nãy giờ vẫn không nói chuyện, rút thạch kiếm ra, quan sát một lúc, đột nhiên nói: “Nếu chúng ta có thể ngự kiếm, ở trong nước cũng có thể rót linh khí vào kiếm, như vậy chẳng phải là so với dựa vào thể lực để đi nhanh hơn rất nhiều sao?”
Ba đứa nhỏ đều đột nhiên bừng tỉnh, đúng là cách này lúc trước bọn họ chưa từng nghĩ đến! Kỷ Đồng Chu cầm chuôi kiếm, dấn linh khí nhập vào, thân kiếm động đậy, đưa hắn đi một vòng trên không trung, thật là vững chắc.
“Cứ như vậy mà làm đi!” Kỷ Đồng Chu nóng lòng muốn thử, làm thế này, có bơi được hay không chẳng quan trọng.
“Trong nước vẩn đυ.c, tầm nhìn có nhiều chỗ bị che khuất, không biết bên trong cất giấu cái gì, chi bằng cẩn thận một chút.” Lê Phi tạo một vòng phòng ngự Thổ hành. “Đừng cách nhau quá xa, gặp biến cố đừng một mình chạy loạn.”
Lời này là nói với Kỷ Đồng Chu. Vị tiểu Vương gia này tự cho chính mình là lão đại của nhóm bốn người, hắn căn bản không hiểu bốn chữ đồng tâm hiệp lực viết như thế nào.
Bốn đứa nhỏ tiến vào hồ nước, quả nhiên dưới đáy hồ có một cái động, đưa tay chạm vào chỉ cảm thấy nước lạnh hơn rất nhiều so với trong ao, trong động tối đen một mảng, cái gì cũng nhìn không thấy. Kỷ Đồng Chu ngưng thần kết ấn, ngay sau đó, một tầng ánh lửa mỏng bỗng nhiên vây quanh người hắn, thoạt nhìn giống như người lửa.
Đây cũng là tiên pháp Hỏa hành ba đệ tử khác không có linh căn thuộc tính Hỏa không học, Phù Mị Chi Hỏa, khác với ánh lửa khác, phàm không sợ nước, ở trong nước vẫn cứ hừng hực bùng cháy như lúc đầu.
Có ánh sáng rồi nên cảnh tượng dưới đáy hồ rõ hơn lúc trước rất nhiều, Lê Phi dùng tay ra hiệu tự mình tiến vào trong động đầu tiên. Động này nhỏ hẹp không có ánh sáng, vừa đủ cho dáng người chưa trưởng thành của bọn nhỏ xuyên qua, đổi thành người lớn đoán chừng sẽ kẹt ở nơi này mà chết.
Cũng may trong nước có thể vận chuyển linh khí vào kiếm, so với bơi nhanh hơn rất nhiều. Đờng dưới nước khúc khuỷu, bơi một lúc, vách động dần dần không dán lên người như lúc trước, càng về phía trước càng rộng mở, không cần Phù Mị Chi Hỏa của Kỷ Đồng Chu cũng có thể rõ một ít cảnh tượng, có ánh sáng lờ mờ từ phía trước truyền đến.
Ba đứa nhỏ phía sau đột nhiên dừng lại, trong nước không thể nói chuyện, chỉ có thể dùng vẻ mặt và ánh mắt truyền đạt lời muốn nói. Lê Phi thấy bọn họ trợn mắt phồng má, dường như có vẻ kinh hoảng, không kìm được mà cực kì tò mò. Lôi Tu Viễn bơi tới bên người nàng, đầu ngón tay viết lên lòng bàn tay của nàng cái gì đó.
“Phía trước yêu khí mạnh mẽ, cẩn thận đề phòng.”
Lại là yêu khí? Tâm tình Lê Phi có chút phức tạp, tại sao bọn họ có thể cảm thấy được yêu khí, mình lại không biết gì cả?
Tốc độ của thạch kiếm chậm hơn lúc trước, đi thêm một đoạn, đột nhiên hiên rộng mở thông suốt, đúng là từ đường dưới nước đi ra. Vùng nước nơi này rộng rãi, nước cực kì trong suốt, các loài thực vật thủy sinh quấn vào nhau, nhưng thật ra là một cái hồ nước.
Bách Lý Ca Lâm bỗng nhiên tiến lên kéo tay áo Lê Phi giữ lại, vẻ mặt hoảng sợ, chỉ chỉ về phía trước. Lê Phi mở mắt nhìn cả buổi, ngoại trừ các loài thực vật thủy sinh cái gì nàng cũng không thấy, đang lúc nghi hoặc chợt thấy hồ nước vốn tĩnh lặng giống như có một đôi bàn tay không lồ khuấy mạnh, nước bùn dưới đáy hồ theo dòng xoáy đi lên, nước trong suốt một lúc sau liền trở nên đυ.c ngầu không tả nổi.
Lôi Tu Viễn vội vàng nhìn l.ên đỉnh đầu, bốn đứa nhỏ hốt hoảng, liều mạng đi về phía mặt hồ, nhưng lốc xoáy trong hồ lại mạnh hơn bình thường, không có cách nào kháng lại được lực kéo, khiến bọn họ giống như lá bay trong gió, lộn vòng trên dưới.
Có một loại tiếng kêu cực kì đáng sợ chưa bao giờ nghe qua từ dưới đáy hồ truyền đến, Lê Phi chỉ cảm thấy cả người đều nổi da gà hết lên, rồi đột nhiên có một dự cảm xấu. Nàng cật lực khống chế dòng lưu chuyển linh khí trên thân kiếm, muốn giữ vững thân thể, nhưng lực kéo của lốc xoáy lại càng ngày càng mạnh, khác với tiếng gầm cực kỳ kh.ủng bố kia, có vô số lốc xoáy nhỏ theo đó mà ra, như là muốn xé nát tất cả đồ vật trong hồ.
Lê Phi cũng không nhớ rõ chính mình làm sao chui ra khỏi mặt hồ, nàng là người thứ nhất bay ra, ngã ở bụi cây cỏ ven hồ mà há miệng th.ở dốc, trong lúc kinh hoảng mới phát hiện đây quả nhiên là một hồ nước, nước hồ lúc này sôi sùng sục, cuồn cuộn lên xuống, sóng vỗ không ngớt. Một lúc sau, Lôi Tu Viễn cùng Kỷ Đồng Chu từ trong hồ bay ra, vẫn là bởi vì không biết bơi, tiểu Vương gia sợ sặc nước, ngã xuống đất ho đến kinh thiên động địa, động cũng không động đậy nổi.
“Ca Lâm đâu?!” Lê Phi hoảng sợ, trong hồ nhất định có yêu quái hung ác trấn giữ, nếu nàng còn không đi ra sẽ dữ nhiều lành ít!
Lôi Tu Viễn vắt khô nước trên tóc, thở hổn hển lắc đầu: “Không thấy nàng.”
Mới vừa nói xong, liền thấy Bách Lý Ca Lâm luống cuống tay chân mà nổi lên. Trong lúc hoảng loạn nàng đã làm mất thạch kiếm, cũng may nàng dường như cực kì tinh thông kỹ năng bơi nên bơi rất nhanh, trong chớp mắt đã lên bờ, run giọng nói: “Các ngươi vừa nãy có nhìn thấy không?! Dưới đáy hồ có cửa! Bị con quái vật khổng lồ kia đè phía sau!”
Kỷ Đồng Chu khó khăn thở ra một hơi, yếu ớt thì thào: “Vậy, vậy chúng ta phải đánh bại con yêu quái này mới có thể vượt qua bài kiểm tra?”
Bốn đứa nhỏ ai cũng không dám tới gần hồ nước kia, đợi ở phía xa xa trong một lúc, lốc xoáy trong hồ nước mới dần dần bình tĩnh trở lại. Lôi Tu Viễn nói: “Sống trong nước, hẳn là cả hay rùa yêu gì đó chăng? Nó không ra, chúng ta lại không thể đi xuống, chúng ta ở trong nước bất lợi.”
Kỷ Đồng Chu vội la lên: “Vậy phải làm sao bây giờ? Cũng đâu thể nào không đánh? Làm sao vượt qua kiểm tra?”
Lôi Tu Viễn trầm ngâm nói: “Thử xem có thể bắt nó đi lên hay không.”
Hắn thấy thạch kiếm của Bách Lý Ca Lâm bị mất lại nói: “Lê Phi, đưa kiếm của ngươi cho Bách Lý đi. Kỷ Đồng Chu, ba chúng ta ngự kiếm đi đến trên mặt hồ thử xem tiên pháp có thể bắt nó đi ra không.”
Linh căn chủ Thủy phó Thổ của Lê Phi phần lớn vẫn là dùng làm phụ trợ, tuy rằng tất cả mọi người đều học qua ngũ hành tiên pháp cơ bản, nhưng chữa lành cùng phòng ngự quan trọng hơn, linh khí cuả nàng chẳng bằng dùng ở thời khắc mấu chốt lúc sau.
Mọi người suy nghĩ một lúc liền hiểu được sự sắp xếp của hắn, ngay sau đó cũng không dị nghị nữa. Ba người ngự kiếm bay về hồ nước lúc này vô cùng phẳng lặng, bởi vì biến cố dữ dội mới vừa rồi, nước hồ vẫn cực kì vẩn đυ.c. Bách Lý Ca Lâm ngưng thần vận chuyển linh khí, chỉ một thoáng sau, vô số lá nhỏ xanh biếc b.ắn ra về phía hồ nước, khi chạm nước, trong nháy mắt phiến lá liền hóa thành vô số cây đại thụ che trời cắm rễ dưới đáy hồ —— đây là Cự Mộc Thuật mà chỉ có linh căn chủ Mộc của Bách Lí Ca Lâm mới có thể học được. Động thái này nhằm vây hãm hành động của yêu quái trong hồ, không cho nó chỗ để trốn
Ngay sau đó mưa Kim tiễn dày đặc liền dừng trong bóng râm của mấy cây đại thụ, theo sát là ngọn lửa hừng hực dường như muốn đốt cháy cả bầu trời, lửa này vốn không sợ nước, ở dưới nước mãnh liệt mà thiêu đốt như lúc trước. Trong hồ vô số cây đại thụ che trời bị lửa thiêu đốt, khói dày dặc cuồn cuộn trên không trung, tiếng tru thê lương đáng sợ kia lại một lần vang lên.
Sóng lớn ngập trời dựng lên, đánh về phía ba đứa nhỏ đang ngự kiếm trên không trung, bọn họ đều né tránh. Bất thình lình, từ đáy hồ lại đột nhiên chui ra một cái gì đó thật dài và cứng, là đuôi rắn, cái đuôi thô lớn này hung hăng quật về phía mấy cây đại thu che trời đang cháy kia, trong lúc nhất thời mấy cành cây khô đang cháy hừng hực bị văng ra, làm một trận mưa lửa bốc lên, lần lượt rơi ngay bờ.
Lôi Tu Viễn nhanh tay lẹ mắt, lúc này vô số kim quang hướng đến cái đuôi dài mà đâm vào. Tiếng gào thê lương âm trầm đáng sợ kia chợt nổ tung, mặt hồ bỗng nhiên bắt đầu quay cuồng, con yêu quái kia dường như không chịu nổi sức ép kia, từ đáy hồ mà vụt lên.
Bách Lý Ca Lâm liếc thấy con quái vật khổng lồ đi lên mặt nước, hoảng hốt thét lên. Con yêu quái này lớn đến nỗi khó có thể tưởng tượng được, hình thù lại kỳ quái, đầu chim mình cá đuôi rắn, hai mắt to màu đỏ, giống như đang chảy máu, hung tợn mà nhìn chằm chằm vào mấy đứa nhỏ này.
Đột nhiên, đuôi rắn thật dài cùa nó dựng thẳng lên, giống như cái cột, sau đó há miệng sắng nhọn mà kêu một tiếng, mọi người cảm thấy có cơn lốc quét qua mặt hồ mà thổi đến, không khỏi đều tránh né. Đuôi rắn vốn đang dựng thẳng kia trong nháy mặt lại trở nên mềm mại không xương, vô thanh vô tức cuộn về phía Lôi Tu Viễn, nó nhớ rõ Lôi Tu Viễn dùng Thái A Thuật đả thương cái đuôi của mình nên hận hắn thấu xương.
Thạch kiếm dưới chân Lôi Tu Viễn bỗng nhiên dừng lại, khó khăn mà né tránh một quyền này, nhưng cuồng phong của cái đuôi lớn mang theo đã thổi bay hắn ra xa như chiếc lá rụng trong gió. Mọi người không dám ở lâu nên đều tránh đi, chân của Bách Lý Ca Lâm đều đã mềm nhũn, nói năng lộn xộn: “Đây là xà tinh? Hay là ngư tinh? Chúng ta...... phải cùng thứ này đánh nhau sao? Có thể không đánh hay không?”
Kỷ Đồng Chu cả giận nói: “Không đánh làm sao qua kiểm tra?!”
Lôi Tu Viễn sắc mặt có chút tái nhợt, mới vừa rồi hắn tránh thật kịp lúc, chỉ cần thiếu chút nữa sẽ bị đuôi rắn cuốn lấy, không cần nghĩ cũng biết cảm giác bị cái đuôi kia quấn lấy là gì, chỉ sợ thân thể trong nháy mắt sẽ bị bóp thành thịt nát. Lên một lần nữa cũng không biết có thể thuận lợi tránh đi hay không, hắn nói nhỏ: “Thứ này nhìn qua không giống như yêu vật bình thường.”
Ngoại trừ yêu thú, thần thú, linh thú trời sinh gì đó, tất cả yêu vật trên thế gian đều là chim, thú, cá, côn trùng thành tinh, bộ dạng vừa thấy đã biết ngay. Thế nhưng họ chưa từng gặp qua loại hình thù kỳ quái này, ngay cả yêu thú, cũng không cổ quái hung ác như vậy.
Kỷ Đồng Chu cúi đầu suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên la lên: “Ta nhớ ra rồi! Thảo nào cảm thấy nhìn rất quen mắt! Thì ra từng đọc qua trong Lục mãnh thú! Đầu chim, thân cá, đuôi rắn, đây là mãnh thú Hổ Giao*!”