Trời đã tối, Hồ Gia Bình ngủ say dưới cây cuối cùng cũng đã tỉnh. Tiên sinh không có trách nhiệm này cứ vậy mà ngủ cả ngày, ngay cả một chút cũng không động, đến lúc thức dậy đầu còn dính đầy cây cỏ và lá cây. Bọn nhỏ đều dùng ánh mắt ghét bỏ mà nhìn hắn, trong lòng không còn sót lại chút cảm giác tôn kính gì nữa.
“Các ngươi luyện được thế nào rồi?” Hắn chậm rãi đứng lên, vừa ngáp vừa duỗi người, dường như chưa tỉnh ngủ buồn bã ỉu xìu mà đi tới. “Ai có thể bay đều bay cho ta xem.”
Chỉ một thoáng, hơn mười thanh trường kiếm soàn soạt mà bay ra, trừ một số kỳ tài ngút trời có thể bay mấy lần quanh thư viện và tất cả các đảo nhỏ, còn lại phần lớn các đứa nhỏ đều có thể bay từ đảo này sang đảo nhỏ ở phía Bắc, chỉ có một mình Lê Phi vẫn đứng trên mặt đất không nhúc nhích.
Hồ Gia Bình nheo mắt nhìn nàng trong chốc lát, hỏi: “Ngươi là không tự tiếp thu được sao? Hay là không muốn bay?”
Lê Phi im lặng không nói gì, nàng thật sự không biết phải nói như thế nào, hôm nay thật sự là không xong rồi.
Hồ Gia Bình xoay người xem bảng tên trên người nàng, nhớ từng chữ của tên nàng: “Khương —— Lê —— Phi, tên này không tồi, ngươi có cái tên thật nho nhã, chẳng lẽ không biết chữ sao?”
Lê Phi thấp giọng nói: “Ta biết chữ….”
“Vậy ngươi là học không được?”
Nàng lại không nói gì.
Hồ Gia Bình nhìn nàng thở dài, nhàn nhạt nói: “Một bữa cơm hai mươi lượng, các ngươi nghe rõ, ai cũng không được đưa nàng đồ ăn, nếu không toàn bộ đều bị đuổi ra ngoài. Ngày mai nếu ngươi còn không học được, một bữa cơm bốn mươi lượng, ngày mốt nếu vẫn không được, ta chỉ có thể mang ngươi đi tìm Tả Khâu tiên sinh. Nhị tuyển năm nay có phải rất đơn giản hay không mà tuyển ra đệ tử như vậy.”
Nói xong, hắn ngáp dài đi đến hướng đảo nhỏ bên cạnh, đột nhiên thả người nhảy xuống, hóa thành một cơn cuồng phong khiến lá bay phần phật, trong chốc lát sau lại tan biến đi, cuối cùng nhìn không thấy nữa.
Chân Lê Phi như bị đóng đinh trên mặt đất, nàng cúi đầu gắt gao nhìn chằm chằm đôi giày của mình, không nói được một lời.
Kỷ Đồng Chu cố ý đi qua bên cạnh nàng, cười ha ha, đi thật xa rồi vẫn còn nghe thấy được hắn lớn tiếng nói: “Chưa thấy qua người nào ngu xuẩn mà còn kém như vậy, ngự kiếm phi hành cũng không học được! Ha ha ha ha! Đồ ngu như vậy rất nhanh sẽ bị Thư Viện đuổi đi!”
“Lê Phi......” Bách Lý Ca Lâm dựa vào muốn an ủi nàng, nhưng Diệp Diệp đã giữ nàng ta lại, lắc lắc đầu: “...... Để nàng ấy một mình đi.”
Đất trống vì người đã dần đi mất, trời chiều thảm đảm cũng dần phai sắc, màn đêm từ từ buông xuống, nhưng Lê Phi vẫn không hề nhúc nhích.
Khó xử, bị lăng nhục, được thông cảm, tất cả nàng đều không sợ, nàng có thể chấp nhận mọi lời răn dạy, nhưng lời nói của Hồ Gia Bình vừa nãy đã chạm vào chỗ đau của nàng.
Nàng không phải dựa vào khả năng của chính mình mà vào Thư Viện.
Cửu Vĩ Hồ giúp nàng qua nhị tuyển, nhưng hắn cứ như vậy mà vậy mai danh ẩn tích, hắn rốt cuộc là giúp nàng, hay là hại nàng. Tất cả đều không còn quan trọng nữa, chuyện tàn khốc đã xảy ra trước mắt: nàng không tìm được biện pháp học ngự kiếm.
Mũi nàng có chút ê ẩm, Lê Phi dùng sức hít thở, xung quanh mờ mịt, bốn phía tối như mực, tiếng gió thổi mát rượi, trên đất trống chỉ còn một người đang đứng.
Đáy lòng nàng bỗng nhiên sinh ra một cảm giác bất lực, loại cảm giác không biết phải làm gì, nàng hy vọng có thể tìm một người để kể ra, nhưng biết tìm ai bây giờ? Nơi này một người cũng không có, tìm Ca Lâm sao? Xướng Nguyệt cùng Diệp Diệp nhất định sẽ ở cùng nàng ấy, nhưng nàng không muốn quá nhiều người an ủi mình.
Kéo hai chân bủn rủn đi về đệ tử phòng, cửa trong viện đều đóng chặt, ngọn đèn bên cửa sổ mơ hồ mà sáng lên, cửa phòng của Lôi Tu Viễn cũng đang đóng chặt, đứa thích khóc này đang làm cái gì? Hắn cả ngày kêu đại tỷ đầu đại tỷ đầu, hiện tại có đang nghĩ đến nàng không?
Lê Phi ngơ ngẩn nhìn hắn trong phòng kia lung lay ánh đèn một chút, trong lòng nàng có cảm giác chờ đợi, chờ mong liệu có ai để ý đến chính mình hay không? Chờ mong có người hiểu được bất lực của nàng bây giờ, cổ vũ nàng vài câu? Hoặc là, tìm thấy nàng, dịu dàng mà an ủi nàng? Nàng cũng không rõ chính mình đang chờ đợi cái gì, vẫn là hy vọng có bạn bè ở bên cạnh mình.
Như là tâm linh tương thông, cửa phòng Gian Phòng Tĩnh Huyền đột nhiên mở ra, Lôi Tu Viễn liếc mắt một cái liền thấy Lê Phi ngẩn người đứng ngoài, nhất thời lộ ra biểu tình bất ngờ.
“Đại tỷ đầu.” Hắn nhẹ nhàng gọi một tiếng. “Ngươi, ngươi đã trở lại rồi......”
Lê Phi miễn cưỡng cười cười: “Muộn như vậy ngươi còn ra ngoài?”
Hắn đi đến bên người nàng, mò mẫm trong tay áo một lát, lấy ra một cây kẹo nhét vào tay nàng, thấp giọng nói: “Tuy rằng tiên sinh nói không thể mang đồ ăn cho ngươi, nhưng mà một chút kẹo hẳn là không có việc gì đi, đại tỷ đầu ngươi nhất định đói bụng rồi.”
Lê Phi lại cười, có chút bất ngờ, còn có chút cảm động: “...... Ngươi ra ngoài tìm ta sao?”
Hắn gật đầu: “Ngươi nhanh ăn đi, muộn rồi ta trở về trước, đại tỷ đầu cũng sớm đi ngủ đi.”
Cửa của Gian Phòng Tĩnh Huyền rất nhanh đã khép lại, trong viện yên tĩnh trở lại, Lê Phi cúi đầu nhìn cây kẹo trong tay, tròn vo, còn dùng giấy trắng bọc lại —— tâm trạng bất lực của nàng nhờ cây kẹo này mà được trấn an phần nào.
Cảm giác có bằng hữu thật tốt.
Lê Phi chậm rãi đẩy cửa vào phòng, trong phòng trống rỗng, cũng trống rỗng giống như lòng nàng, không biết làm thế nào, tất cả hành động của nàng đều giống như trong mộng, có chút không giống thật.
Mang gương đồng ra, nàng soi gương mà tháo tóc, trên gương phản chiếu khuôn mặt uể oải, lông mi dày lại tinh tế, như là trong tranh vẽ, phía dưới là đôi mắt tuy rằng to nhưng không đẹp. Mũi, miệng, và mặt không lớn cũng không nhỏ, đây chẳng qua là khuôn mặt rất bình thường, dáng vẻ còn có sáu bảy phần tương tự sư phụ.
Sư phụ...... Lê Phi thở dài một tiếng, nước mắt của nàng lại sắp rơi xuống.
Để ngăn nước mắt vô năng của mình rơi xuống nàng vội vàng hít hít mũi, bóc cây kẹo Lôi Tu Viễn cho ra, bỏ vào miệng —— chua! Kẹo chua đến mức nàng thiếu chút nữa đã nhả ra, Lôi Tu Viễn lấy kẹo gì đây? Chua đến nước mắt của nàng rơi xuống, vội vàng nhả ra.
“Ôi chao, vài ngày không thấy, tại sao lại ở đây khóc nhè?” Không hề báo trước, thanh âm khàn khàn đã lâu không nghe thấy kia lại đột nhiên vang lên bên tai.
Lê Phi nhảy dựng lên, gương đồng cũng vì thế mà ngã xuống.
“Lão tiên sinh!” Nàng không biết chính mình hưng phấn hay là kích động, hắn còn đang ở đây?! Hắn nói chuyện rồi!
“Kêu cái gì.” Hắn không kiên nhẫn. “Thật phiền phức.”
Tâm tình Lê Phi lúc này không thể dùng vừa mừng vừa sợ để hình dung, quả thật là giống thời điểm sắp chết đuối lại vơ được cọng rơm cứu mạng. Nàng không để ý đến việc lau nước mắt đi, vội la lên: “Mấy tháng nay ngươi đi đâu vậy? Ta gọi ngươi cũng chẳng có ai trả lời! Ta nghĩ ngươi đã đi rồi!”
Hắn hừ hừ cười một tiếng: “Mấy ngày nay ta cuối cùng cũng tiêu hóa được chút yêu khí, mới vừa tỉnh lại thì thấy bộ dạng ngu xuẩn này của ngươi, quả nhiên không ai chỉ dạy ngươi nên cái gì cũng làm không được.”
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng hắn kỳ thật nói đúng, nếu như không có hắn, chỉ sợ nàng ngay cả Sồ Phượng Thư Viện sơ tuyển đều qua không được, hiện tại làm sao còn có thể làm đệ tử Thư Viện.
“Ngươi vào Thư Viện rồi ư? Phòng này thật rộng, không tồi.” Ánh nến nhẹ nhàng lóe lên một cái, một trận gió nhẹ quanh quẩn trong phòng, cửa sổ đóng kín bỗng nhiên bị gió thổi mở ra, âm thanh khàn khàn bên cửa sổ truyền đến: “Chỉ có một mình ngươi ở trong này? Tốt lắm tốt lắm.”
Lê Phi ngạc nhiên nói: “Ngươi ở đâu? Ta tại sao làm thế nào cũng không thấy được ngươi?”
“Ở đây.”
Thanh âm quanh quẩn ở trước người nàng, Lê Phi quan sát xung quanh, trong phòng trống rỗng như trước, nửa con người cũng không có, nàng ngạc nhiên: “Ở đâu?”
“Ở đây, ngu xuẩn!”
Thanh âm tựa hồ như theo sau ngọn đèn truyền đến, Lê Phi khó tin mà đẩy đèn dầu qua một bên, chỉ thấy trên bàn một con hồ ly trắng nhỏ chỉ lớn hơn ngón cái không được bao nhiêu đang ngồi, hai mắt giống hạt đậu xanh nhạt, lại tràn ngập linh tính. Hồ ly tuy rằng nhỏ một chút, nhưng lại ngẩng đầu ưỡn ngực, đầu ngưỡng thật cao, dáng vẻ cực kỳ cao ngạo.
Lê Phi sợ ngây người, đây, con hồ ly nhỏ này là chuyện gì đây?
“...... Ngươi quả nhiên là con hồ yêu kia!” Nàng kêu lên.
Lúc trước nàng chỉ hoài nghi, hiện giờ nhìn thấy bộ dạng của hắn, nàng mới hoàn toàn chắc chắn hắn là con hồ yêu kia, tại sao? Hắn bám vào người nàng, lại không một tiên nhân nào phát hiện? Không không, hiện tại vấn đề càng phức tạp hơn rồi, âm thanh của hắn khàn khàn như vậy, nàng liền nghĩ đến khuôn mặt của một lão già, nhưng… dáng vẻ nhỏ xinh lả lướt này là bộ dạng gì đây!
Tiểu hồ ly trắng khinh thường lại ngạo nghễ nhìn nàng: “Vô tri ngu xuẩn! Ta chính là Cửu Vĩ Hồ trong truyền thuyết! Cũng không phải là hồ yêu bình thường!”
Lê Phi kinh ngạc mà nhìn thân thể nho nhỏ xù lông, Cửu Vĩ Hồ xinh đẹp to bằng ngón cái trở nên giận dữ không hề đáng sợ mà ngược lại còn có chút đáng yêu, chín cái đuôi như chín miếng bông gòn, hắn còn cố tình đem đầu ngưỡng cao như vậy, còn bày ra bộ dạng khinh thường chúng sinh.
“Phụt ——” nàng thật sự nhịn không được, khẽ cười ra tiếng, cười xong lại nhanh che miệng lại.
“Vô lễ gì đó!” Hắn tức giận, đôi mắt trừng to.
“Ồ, thật có lỗi......” Lê Phi cố gắng nhịn cười. “Ngươi...... Lại nhỏ như vậy.”
Nàng nhớ rõ ngày đó ở Thanh Khâu, hắn thật sự là rất lớn.
Hai mắt hắn hơi hơi nheo lại, trong thanh âm có một tia buồn nản tức giận: “Chỉ có không đến một phần ngàn yêu khí, có thể cho ngươi thấy kí túc thể này cũng không tệ rồi! Những người khác không thấy được đâu!”
“Ký túc thể?” Ba chữ này nghe có vẻ không ổn lắm.
Hắn đạm nói: “Mấy ngày nay, ta vẫn hóa thành một sợi tóc của ngươi.”
Tóc?! Lê Phi theo bản năng sờ sờ đầu của mình, tưởng tượng trong tóc của mình có một sợi là hồ yêu biến thành, biểu tình của nàng có chút kỳ quái.
“Không cần kinh ngạc như vậy.” Hắn lại bắt đầu không kiên nhẫn. “Cứu ta là do chính ngươi đồng ý, bằng không ta không thể bám vào người ngươi.”
“Ta đồng ý khi nào?” Nàng lúc ấy rõ ràng chính là bị dọa đến ngốc!
“Ta làm sao biết được? Ta chỉ biết ta có thể bám vào người ngươi, nên trong lòng ngươi chính là muốn cứu ta!”
Lê Phi không khỏi im lặng. Có lẽ hắn nói đúng, đối diện với ánh mắt cầu xin của hắn, nàng cũng đã muốn cứu hắn. Nàng đã từng thấy qua yêu vật, mắt đều vẩn đυ.c, đã vô linh tính cũng không có thần trí, hắn là con đầu tiên nàng gặp được biết nói chuyện, trong mắt tràn ngập linh tính, hơn nữa, lúc ấy hắn bị thương rất nặng.
“Tại sao mấy tiên nhân đó phải đuổi gϊếŧ ngươi? Ngươi làm rất nhiều chuyện xấu sao?” Nàng theo bản năng liền cho rằng hắn là một con hồ yêu không biết chừng mực.
Hồ ly ngạo nghễ nheo mắt, lạnh nhạt nói: “Người có đạo làm người, tiên có đạo làm tiên, yêu cũng có đạo làm yêu, chuyện thiên hạ sao có thể dùng tốt xấu phân chia? Chúng sinh, đều là vì dụ/c vọng cùng lợi ích thôi! Ta là Cửu Vĩ Hồ ngàn năm, nhỏ thì là một sợi lông, lớn thì là yêu lực ngàn năm, đều là bảo vật mà tiên nhân cần, hám danh hám lợi là bản chất con người! Ta nếu không gặp phải năm tai họa, thì yêu lực làm sao đều bị niêm phong được? Chỉ bằng mấy con người ngu xuẩn kia, căn bản không có cửa đυ.ng đến ta! Ta chi bằng tìm một nơi an toàn, khôi phục yêu lực bị phong ấn, may mắn lại gặp được ngươi ở Thanh Khâu…. Hải Vẫn sắp buông xuống, nói vậy đây cũng là ý trời.”
Lê Phi chỉ cảm thấy lời hắn nói thật khó hiểu, nhất thời không thể lý giải, không thể không bắt đầu cảm thấy bối rối.
Hồ ly ngồi trên bàn im lặng, bỗng nhiên khịt khịt mũi không biết ngửi thấy cái gì, hỏi: “Ngươi cầm trong tay cái gì vậy?”
Lê Phi mở bàn tay ra: “A, là kẹo bằng hữu của ta cho ta. Ta không có cách nào học ngự kiếm được, tiên sinh phạt ta không được ăn cơm, hắn sợ ta bị đói nên cho ta chút kẹo.”
Hồ ly khinh thường mà hừ một tiếng: “Kẹo này ngươi càng ăn càng đói, bằng hữu gì mà xấu như vậy! Ngươi làm sao mà không học ngự kiếm được? Đúng rồi, mới vừa rồi thấy ngươi đang khóc, là đang gặp chuyện gì khó xử? Mau nói!”
Yêu chính là yêu, nói chuyện một chút cũng không dông dài, thật rõ ràng lưu loát.
Lê Phi thở thật dài một hơi, vận khí của nàng thật sự tốt, đang lúc tuyệt vọng thì hi vọng liền tới.
Nàng kể lại một lượt chuyện chính mình không học được dẫn linh khí nhập thể cùng vận chuyển nội tức khiến nàng không thể học ngự kiếm. Vừa nghe nàng nói, hồ ly vừa cười ha hả, hắn cười to: “Đúng là bọn ngu xuẩn! Phương pháp tu hành thấp kém này làm sao có thể cho ngươi dùng! Ngươi với bọn họ không giống nhau, ngươi vốn không cần phiền toái như vậy!”
Lê Phi trong lòng khẽ động, thấp giọng hỏi: “Ta với bọn họ...... Có cái gì khác nhau?”
Lần trước câu hỏi của Tả Khâu tiên sinh làm cho nàng đột nhiên phát hiện chính mình không giống người thường. Trước kia nàng chưa từng chú ý chi tiết này, nhưng hiện giờ cẩn thận ngẫm lại, chính nàng cảm thấy thật kỳ lạ: không thể ăn thịt, không bị muỗi đốt, không e ngại chướng khí yêu khí, dùng phương pháp khác hoàn toàn để tu hành…. Nàng quá khác biệt so với những người khác.
Nàng rốt cuộc...... Là cái gì?
Hắn cao ngạo hừ lạnh một tiếng: “Cái này ngươi không cần quan tâm! Ngươi chỉ cần biết phương pháp tu hành này ngươi căn bản không dùng được! Được rồi, thời gian của ta không còn nhiều, mười ngày chỉ có thể thức dậy được hơn một khắc. Bớt nói nhảm đi, ta phải truyền cho ngươi phương pháp tu hành, ngươi hãy nghe cho kỹ ——”
Lê Phi vốn còn có một bụng vấn đề muốn hỏi, nhưng hắn hoàn toàn không muốn trả lời. Nàng không thể không đặt chuyện này sang một bên, hết sức chuyên chú mà nghe hắn giảng.