Chương 8
Bố mẹ bình tĩnh lạ thường về vụ chúng tôi bị quản sau giờ học. Khi nghe thấy Kris Parks dính líu trong chuyện này, bố mẹ chỉ nói "Ừ, thôi đừng làm vậy nữa nhé"Ngay cả cô Theresa cũng bảo rằng "Cô tự hào về con, Samantha à, vì đã không đổ sơn lên đầu con bé ấy"
Điều đó khiến tôi nhận ra năm nay tôi thật sự có nhiều tiến bộ, trưởng thành như người lớn. Bởi lẽ nếu là năm ngoái,dứt khoát tôi sẽ làm như thế đấy. Đổ sơn lên đầu Kris Parks chứ không phải lên đôi giày của cô ta đâu.
Không ai bận tâm hỏi han tại sao tôi lại làm thế, chuyện bất ngờ cố tình đá lon sơn đổ ra khắp sàn phòng thể dục ấy. Tôi muốn nói không ai, ngoại trừ chị Lucy phấn khích ào vào phòng tôi sau bữa tối trong lúc tôi đang phát cáu với bài tập tiếng Đức.
"Này". chị lên tiếng, ngồi phịch xuống giường cạnh con Manet mà không đợi ai mời ngồi "Em và David có chuyện gì vậy?"
"Không có chuyện gì hết", tôi trả lời, 1 cơn bực tức trào lên nhằm vào chị ấy. Đừng hỏi tôi tại sao. Ý tôi là chị ấy đừng làm gì ngoài chuyện tử tế với tôi như chuyện bαo ©αo sυ/ bọt diệt t*ng trùng, đại loại thế thôi.
Có lẽ không phải tôi bực tức chị Lucy. Có lẽ tôi bực tức chính mình. Vì tôi vẫn chưa gọi điện lại cho David. Vì....
Vì không biết nói gì với anh ấy.
"Vậy thì", chị Lucy nằm lăn ra và nhìn lên trần phòng tôi, "tại sao em tránh các cuộc gọi của anh ấy?"
"Khắp trường bàn tán như vậy", chị Lucy cất giọng chán ngắt. "Chẳng phải đó là lý do khiến em nổi điên lên và làm đổ lọ sơn sao? Vì Kris bình luận việc ấy phải không?"
"Không phải", tôi nói dối.
"Ồ", chị Lucy khẽ cười "Vậy thì thôi, sao cũng được"
Nhưng chị ấy không bỏ đi. Chị ấy chỉ nằm đó, nghịch nhúm lông trên mắt con Manet. Tôi biết chị Lucy đang thắt bím cho nó, hay tệ hơn, cuộn thành những lọn hình con bướm bé tí. Tôi không thích chị làm vậy. Giống chó chăn cừu có lông trên mặt bởi 1 lý do, mắt chúng rất nhạy cảm với ánh sáng.
Tôi nhìn chị Lucy luồn tay chải phần lông trước mặt con Manet dựng đứng lên . Vấn đề là chị ấy có kinh nghiệm với bọn con trai. Có cơ may, dù nhỏ nhoi nhưng vẫn là cơ may, chị ấy biết cách giúp tôi. Xét cho cùng, trước đây chị ấy đã từng ở trong hoàn cảnh của tôi.
Tôi nhanh tay gập quyển sách tiếng Đức lại.
"Chỉ là", tôi ngồi thẳng dậy và cất lời, "em không biết. Em muốn "làm chuyện ấy" với David, thế đấy. Nhưng chuyện gì xảy ra nếu..."
Chị Lucy buông bộ lông con Manet ra và xoay người để tựa đầu lên thân con vật. Manet chẳng tỏ ra để ý gì. "Chuyện gì xảy ra nếu...cái gì?"
"Nếu như...em không thích thì sao?"
"Em thực tập chưa?", chị Lucy hỏi
Tôi trố mắt nhìn chị "Thực tập ư? Thực tập cái gì?"
"Làʍ t̠ìиɦ", chị Lucy đáp. "Nghe này, dễ thôi. Leo vào bồn tắm. Mở nước. Trườn người xuống cuối bồn đến khi cái-em-biết-là-gì-rồi-đấy của em nằm bên dưới nước đang chảy. Sau đó giả bộ xem nước là anh chàng nào đó, và để nó..."
"ÔI, CHÚA ƠI"
Chị Lucy chớp mắt. "Gì cơ?" Chị có vẻ vô cùng ngạc nhiên khi thấy tôi bị sốc nặng đến vậy. "Em chưa thử à? Ôi trời, nó hết sức hiệu quả đấy"
"CHỊ LUCY!" tôi gần như thét lên, khiến con Manet ngẩng đầu nhìn quanh với vẻ ngái ngủ.
"Gì cơ?", chị Lucy hỏi lại lần nữa. "Chuyện đó đâu có gì sai"
"Đó là lý do lúc nào chị cũng ngâm mình trong bồn tắm lâu đến thế ư?", tôi rêи ɾỉ.
"Chắc rồi", chị ấy trả lời. "Vậy em nghĩ chị làm gì trong đó?"
"Không phải CHUYỆN ẤY". tôi đáp. "Em cứ tưởng chị đang... TẮM thôi. Và đọc mấy cuốn tiểu thuyết lãng mạn của chị"
"À, cũng có", chị Lucy nói. "Chúng cũng giúp ích, em biết đấy. Một vài cuốn thật sự mô tả sống động. Tuy nhiên nghĩ đến Orlando Bloom ( diễn viên nổi tiếng trong phim "Cướp biển vùng Caribê) cũng được lắm, trong lúc em để nước làm công việc của nó. Orlando không giúp ích cho chị. Nhưng chị nghe nói anh ta giúp ích cho rất nhiều cô nàng khác đấy"
Tôi không thể thôi trố mắt nhìn chị. "ĐÂY là chuyện mấy chị bản tán tại bàn ăn trưa dành cho những cô nàng nổi tiếng sao? Đối tượng mấy chị nghĩ đến khi...ở dưới vòi nước?"
"Không phải ở bàn ăn trưa, ngốc ạ", chị Lucy cười nói. "Mấy anh chàng có ở đó mà. Con trai không muốn nghe em nghĩ đến gì khác ngoài bọn họ đâu. Tin chị đi. Nhưng khi xung quanh không có mặt họ, ừ, bọn chị tán gẫu về những việc thế đấy. Tiffany Shore là đứa đầu tiên phát hiện ra chuyện này. Cô ấy đọc nó trên tạp chí Cosmo. Nhưng cô ấy dùng đầu vòi hoa sen cầm tay"
"ÔI, CHÚA ƠI", tôi lại thét lên lần nữa.
Chị Lucy ngạc nhiên trước cơn bộc phát của tôi. "Ừ thì", chị nói, "con gái đâu giống con trai. Chúng ta bẩm sinh không biết "làm chuyện ấy". Và em không thể mặc nó tùy thuộc vào con trai. Hầu hết bọn họ không hề quan tâm EM có được gì từ việc đó không. Thực tế cô nàng nào cũng thế. Đó là lý do việc thực hành quan trọng đến vậy. Vả lại, hình thành tư tưởng đúng đắn. Vì thế nên chị luôn nghĩ về anh chàng trong phim Bá tước Monte Cristo..."
"Jim Caviezel ư?" tôi ngắt lời chị, cảm thấy khϊếp đảm hơn bao giờ hết.
"Ừ đúng rồi. Anh ta thật hấp dẫn"
Tôi không thể tin nổi mình đang có cuộc đối thoại này.
Sự hoài nghi hẳn lộ rõ trên mặt tôi vì chị Lucy nói thêm "Thôi nào, Samantha. Em không thể trông đợi 1 anh chàng biết làm gì để giúp em lêи đỉиɦ. Em phải tự làm lấy thôi. Ít ra cho đến khi em chỉ bảo anh ta cách thực hiện".
Điều này hoàn toàn mới mẻ với tôi.
"Chị có chỉ bảo anh Jack không?", tôi gặng hỏi. Bởi tôi không tin anh Jack chịu để bất kỳ ai chỉ bảo cho anh ta bất kỳ điều gì. Kể cả chị Lucy. Tôi nghĩ anh ấy biết rõ chuyện đó.
"Jack ư?", đột nhiên vẻ khác lạ hiện lên khuôn mặt chị Lucy. Khác lạ như chị ấy sắp khóc đến nơi.
Thật đấy. Hệt như vậy. Ngay sau khi nghe tên anh ấy.
Và tiếp theo, điều kế tiếp nữa tôi biết, chị vùi mặt vào bộ lông dày màu xám trắng của con Manet.
"Chị Lucy ơi", phát hoảng, tôi đưa tay chạm vào vai chị ấy. "Chị có sao không? Chị...chị ốm hả, hay bị gì vậy?"
"Ừ, chị phát bệnh", chị Lucy lên tiếng từ phía dưới hông con Manet. "Phát bệnh vì cái tên đó"
Tôi chớp mắt. Tên ư? Tên gì? Tên anh Jack sao?
"Có chuyện gì xảy ra phải không?", tôi lo lắng hỏi chị ấy. "Giữa chị và anh Jack ấy?"
Ngay khi thốt ra khỏi miệng những lời ấy, tôi nhận thấy chúng ngớ ngẩn biết bao. Rõ ràng đã có chuyện xảy ra giữa chị ấy và anh Jack. Chẳng lẽ anh ấy cặp kè với cô nàng khác, 1 cô nàng đại học nào đó sao?
Tất nhiên là không rồi. Anh Jack mê chị Lucy như điếu đổ. Anh ấy không bao giờ lừa dối chị ấy đâu! Vậy chuyện gì không ổn nhỉ?
Tôi hết hồn, nhớ lại những gì bố đã nói tại phòng khách đêm trước. Điều gì xảy ra nếu cuối cùng mẹ để bố làm theo ý mình và bố cấm chị Lucy không được gặp anh Jack? Và điều gì xảy ra nếu chị Lucy đang lên kế hoạch bỏ trốn cùng anh Jack, tối nay, trên yên sau chiếc mô tô của anh ấy, như Daryl Hannah và Aidan Quinn trong phim Reckless tôi đã xem ở kênh phim lãng mạn? Ôi, Chúa ơi, chị Lucy cũng là đội trưởng đội cổ vũ như nhân vật Daryl! Và anh Jack có áo khoác da hệt như nhân vật Aidan!
Nhưng họ sẽ sống ở đâu nếu cùng nhau chạy trốn ? Cả hai không 1 xu dính túi. Chị Lucy cũng không còn công việc Bare Essentials nữa! Họ sẽ phải sống...
TẠI MỘT THỊ TRẤN
NHƯ DARYL VÀ SHARONA
"Chị Lucy", tôi kêu lên, siết chặt nắm tay đang đặt trên vai chị ấy, "chị không thể bỏ trốn với anh Jack. Chị không thể sống ở 1 thị trấn. Nơi đó lúc nào cũng có bão táp ập đến"
Chị Lucy ngẩng mặt lên khỏi bộ lông con Manet và liếc nhìn tôi bằng đôi mắt sưng to đẫm lệ. "Bỏ trốn với anh Jack ư? Chị sẽ không bỏ trốn với anh Jack. Thậm chí chị cũng không đi chơi với anh ấy nữa. Tuần vừa rồi chị đã nhắn tin cho anh ấy nói rằng bọn chị chấm dứt"
Miệng tôi há hốc. "GÌ CƠ?"
"Em nghe rồi đấy". Cuối cùng chị Lucy cũng ngồi dậy và tôi thấy những vệt nước mắt chảy xuống gò má của chị.Không quá ngạc nhiên, chị Lucy vẫn trông xinh xắn, ngay cả khi có vài sợi lông chó tình cờ dính vào vệt nước mắt trên gương mặt chị ấy.
Thế giới này thật chẳng công bằng.
"Chị chia tay với anh Jack ư?" tôi cảm thấy như thể bộ não của mình đang tan chảy. "Qua tin nhắn sao?"
"Ừ", chị đáp, nhặt mấy sợi lông chó ra khỏi mặt. "Thì sao?"
"Chẳng phải...". Làm thế nào chị ấy có thể không biết việc này nhỉ? "Chẳng phải như vậy có phần... lạnh lùng sao?"
"Chị không quan tâm", chị Lucy khịt khịt mũi. "Chị không thể chịu đựng trò rêи ɾỉ thảm hại của anh ta thêm 1 giây nào nữa. Anh ta đang khiến chị chết ngạt. Anh ta đang học đại học. Em nghĩ xem, anh ta phải tạo dựng 1 cuộc sống chứ, thay vì lúc nào cũng muốn về đây và bám riết lấy chị"
"Phải rồi" tôi nói, "anh Jack thật sự yêu chị, chị biết mà. Anh ấy không thể thôi nhớ đến chị"
"Ừ, nhưng anh ta có thể thôi trở thành 1 kẻ lập dị thích kiểm soát, đúng không? Chúa ơi, thật tốt khi được thoát khỏi anh ta, 'Anh không thể tin em sẽ đến trận đấu thay vì dành thời gian bên anh', chị Lucy nói, bắt chước giống hệt giọng nói bạn trai cũ đến mức đáng kinh ngạc " 'Đôi khi anh nghĩ em quan tâm đến đội cổ vũ ngớ ngẩn của em còn nhiều hơn quan tâm anh đấy'. Như thể việc chị muốn vui vẻ với bạn bè là kiểu hành động xúc phạm nào đấy đối với anh ta vậy!"
Tôi không tin nổi chuyện này. Chị Lucy và anh Jack chia tay ư? Thật sự chia tay, dựa theo chiều hướng sự việc, không chỉ là 1 trong rất nhiều các cuộc cãi cọ của hai người. Hai anh chị thật sự chấm dứt ư? Là thế sao?
"Nhưng chị đã quen anh ấy lâu quá còn gì", tôi nói. "Hai anh chị là cặp đôi được bình chọn có nhiều khả năng kết hôn nhất mà"
"Đúng vậy", chị Lucy lên tiếng "À, việc ấy chẳng đi đến đâu, phải không nào?"
"Nhưng anh ấy là người đầu tiên của chị", tôi kêu lên.
"Người đầu tiên gì của chị?", chị Lucy hỏi
"Ôi trời, thì là mối tình đầu chứ còn gì nữa", tôi nói.
Chị Lucy nhăn mặt. "Chị không biết. Nếu biết trước, chị đã không chọn 1 gã quá ủ ê. Và quá đòi hỏi được chú ý. Nếu biết trước, chị đã chọn 1 anh chàng như...."
Tôi trố mắt nhìn chị. "Như ai cơ?"
"Không ai cả", chị ấy vội nói. "Đừng bận tâm"
"Không, thật đấy", tôi nói "Ai vậy? Nói em nghe đi chị Lucy. Em muốn biết mà. Và em không nói cho ai đâu"
Tôi nghĩ là David. Chị ấy sẽ nói là David. Tất nhiên chị ấy muốn 1 người bạn trai như David.David nghĩ ra tên thân mật cho chúng tôi. Chị ấy và anh Jack chưa bao giờ có tên thân mật dành cho nhau.
Và chị Lucy biết David gọi điện thoại cho tôi chưa bao giờ nhằm để chắc chắn tôi không ra ngoài với anh chàng nào khác mà anh ấy thực lòng quan tâm đến tôi, muốn biết 1 ngày của tôi diễn ra thế nào.
Và chị ấy thấy cái cách David tiễn tôi đến cửa mỗi khi đưa tôi về nhà. Thôi được, đôi khi đó cũng là cơ hội duy nhất chúng tôi tạo ra, nó đóng góp chút ít vào động cơ thúc đẩy David
Nhưng sao cũng được. Chị Lucy không cần phải biết. Anh Jack có bao giờ tiễn chị Lucy đến cửa đâu.
Chị ấy muốn có 1 người bạn trai như tôi. Phải vậy thôi.
Và tôi khó có thể trách chị. Chúa ơi, giờ tôi mới nghĩ đến điều này. David là người bạn trai hoàn hảo
Vậy tại sao tôi lại cư xử quá tệ với anh?
"Chỉ là", chị Lucy bất ngờ nấc lên nức nở "Chỉ là...anh ấy quá thông minh!"
Tội nghiệp chị Lucy. David nhất định thông minh hơn anh Jack nhiều rồi. Không thể chối cãi được việc ấy. Quả thật anh Jack là 1 họa sĩ có khiếu nhưng như thế đâu nhất thiết khiến anh ấy thông minh. Tôi nhớ có lần anh ấy còn khăng khăng cho rằng danh họa Picasso đã sáng lập ra trường phái Dã thú*. Thật chẳng đùa!
"Đúng vậy", tôi nói bằng giọng thông cảm. "Anh ấy thế đấy, phải không nào?"
"Chị muốn nói rằng có điều gì đó vô cùng hấp dẫn ở 1 anh chàng biết về...về mọi thứ",chị Lucy nói tiếp, nghe như sắp khóc nữa đến nơi. "Jack chỉ NGHĨ là anh ta biết mọi thứ thôi"
"Đúng vậy", tôi nghĩ thầm chị Lucy thật tội nghiệp. Giá như David có anh trai. "Anh ấy thế đấy, phải không nào?"
"Chị muốn nói rằng lúc nào anh ta cũng cư xử như gã dân chơi thành thị...em làm sao tỏ ra sành điệu được cơ chứ nếu bố mẹ vẫn còn đang chu cấp cho em mọi thứ?"
"Chính xác", tôi đồng tình. "Quá chính xác"
"Vấn đề ở chỗ Jack chỉ là 1 gã màu mè", mắt chị Lucy vẫn ướt nhòe.
"Đúng thế", tôi nói. Bạn không bao giờ có thể gọi David là 1 gã màu mè được đâu. Anh ấy luôn luôn thể hiện con người thật của mình và không bắt chước ai khác. "Anh ta hơi tỏ vẻ, phải không nào?"
"Chị không muốn qua lại với 1 gã màu mè", chị Lucy nói. "Chị muốn điều gì đó đích thực cơ. Chị muốn 1 người đàn ông đích thực"
Như David. Bạn khó lòng trách được chị Lucy.
"Chị sẽ tìm thấy anh ấy", tôi quả quyết, "đến 1 ngày nào đó"
"Rồi", chị Lucy nói "chị đã tìm thấy"
Câu nói khiến tôi phải buột miệng "Khoan đả, gì cơ?"
"Chị đã tìm thấy anh ấy rồi", chị nức nở "Nhưng ...nhưng anh ấy không muốn chị!"
Sau đó chị vùi đầu vào lòng tôi khóc lóc.
"Khoan đã", tôi nhìn xuống mái tóc đỏ óng vàng đang xõa trên đùi mình mà không hiểu nổi "Chị tìm thấy anh ấy rồi ư? Ở ĐÂU?"
"Ở tr...trường", chị Lucy rêи ɾỉ
Và cho dù tôi đã biết, sâu trong thâm tâm, rằng chị ấy không phải nói về David nhưng câu trả lời vẫn khiến tôi nhẹ cả người. Bạn trai của tôi không phải đối tượng khiến chị ấy mong mỏi đến héo hon
"À, thật tuyệt, chị Lucy", tôi cất lời, vẫn cảm thấy bối rối. "Em nghĩ là chị đã quá nhanh chóng tìm thấy 1 người..."
"Em không nghe chị nói gì à?" chị Lucy gặng hỏi, ngồi dậy và nhìn tôi trừng trừng với đôi mắt đỏ hoe. "Chị nói là anh ấy kh...không muốn chị!"
"Không ư?" tôi trố mắt. "Nhưng tại sao cơ chứ? Anh ấy có bạn gái rồi à?"
"Không phải", chị Lucy lắc đầu "theo chị biết thì chưa"
"Vậy, anh ấy có phải... là người đồng tính không?" Đó là lý do duy nhất tôi nghĩ khi 1 anh chàng nào đó không thích chị tôi, nếu anh ta chưa yêu 1 cô gái khác như trường hợp của David.
"Không, chị không nghĩ thế"
"Ồ, vậy thì, tại sao..."
"Chị không BIẾT tại sao", chị Lucy kêu lên. "Chị NÓI với em rồi mà. Chị đã làm đủ MỌI THỨ có thể để khiến anh ấy chú ý đến chị. Lần trước gặp anh ta, chị đã mặc chiếc váy ngắn nhất của mình, chiếc váy cô Theresa dọa sẽ vứt vào sọt rác nếu chị cỏn mặc ra khỏi nhà lần nữa ấy. Chị dành 2 giờ đồng hồ trang điểm, thậm chí còn kẻ viền môi. Và chị nhận lại được gì nào?" Chị Lucy đấm xuống nệm nắm đấm từ đôi bàn tay được chăm sóc móng hết sức kỹ lưỡng.
"CHẲNG GÌ HẾT. Anh ấy vẫn không biết chị đang tồn tại. Chị hỏi anh ấy rằng anh ấy có muốn đi xem phim vào cuối tuần này, bộ phim mới của diễn viên Adam Sandler, và anh ấy nói...anh ấy nói ĐÃ CÓ KẾ HOẠCH KHÁC RỒI!"
Chị Lucy chộp lấy cái gối úp lên mặt trong khi vẫn kêu gào thảm thiết
"Ồ" tôi cất lời, chớp mắt với vẻ không thể hiểu nổi, "có lẽ anh ấy đã có kế hoạch các kế hoạch khác"
"Chẳng có", chị Lucy thổn thức "Chị có thể khẳng định anh ấy chẳng có kế hoạch nào cả"
"Vậy có thể anh ấy không thích diễn viên Adam Sandler. Rất nhiều người không thích mà"
"Không phải diễn viên đó", chị Lucy nói. "Mà là chị. Chỉ vì anh ấy không hề thích CHỊ"
"Chị Lucy", tôi an ủi, "ai cũng thích chị hết. Thật đấy! Tất cả các anh chàng nào chưa có bạn gái, không thích con trai hay không phải con gái đều thích chị. Hẳn là có chuyện gì đó khác nữa. Mà anh chàng đó là ai vậy?"
Chị Lucy chỉ lắc đầu kể lể. "Có quan trọng gì chứ? Có quan trọng gì khi anh ấy thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của chị"
Chị Lucy nằm vật xuống giường, khóc lóc. Tôi trố mắt nhìn dáng người nằm sấp của chị, cố hiểu ra điều mình vừa nghe. Chị tôi, đội trưởng đội cổ vũ, nhân viên bán hàng ở Bare Essentials, nữ thần có mái tóc màu hung sáng bóng, cô nàng nổi tiếng nhất trường Adam Prep, đang phải lòng 1 anh chàng nào đó mà không được đáp lại.
Không. Không phải, chỉ là nhầm lẫn. Chẳng hợp lí chút nào.
Tôi ngồi đó, thử nắm bắt toàn bộ sự việc. Chuyện không có ý nghĩa gì hết. Có gã trai nào, khi được cô nàng xinh nhất trường rủ đi chơi lại TỪ CHỐI cơ chứ? Chị Lucy nói anh ta thông minh...vậy anh ta thông minh đến cỡ nào khi không ngó ngàng đến chị tôi? Trừ khi anh ta...
Bất chợt tôi rùng mình khi toàn bộ nỗi khϊếp đảm về chuyện chị đang cố nói tôi xâm chiếm cơ thể
"Chị Lucy!", tôi hét lên. "Có phải anh HAROLD không? Chị thích anh HAROLD MINSKY ư?"
Phản ứng duy nhất của chị ấy trước câu hỏi là khóc to hơn.
Thế là tôi đã biết. Biết hết mọi chuyện.
"Ồ, chị Lucy", tôi cố nín cười. Tôi biết lẽ ra không nên buồn cười trong tình huống này. Xét cho cùng, chị Lucy đang thực sự đau khổ. Nhưng chị tôi với anh Harold Minsky ư? "Chị biết đấy, anh Harold có lẽ không quen với việc được bạn gái rủ đi chơi. Mà lại là chị nữa, chị biết rồi đó. Anh ấy kinh ngạc. Và đó là lý do anh ấy nói mình đã có kế hoạch khác. Em nghĩ có lẽ anh ấy chỉ buột miệng nói ra điều nghĩ tới đầu tiên thôi"
Câu nói của tôi khiến chị Lucy ngẩng đầu lên và chớp đôi mắt nhòe lệ nhìn tôi.
"Ý em là sao, chuyện anh ấy không quen với việc được bạn gái rủ đi chơi ấy?", chị ấy gặng hỏi. "Anh Harold quá thông minh. Bọn con gái hẳn lúc nào cũng rủ anh ấy đi chơi"
Giờ đây tôi THỰC SỰ khó mà nín cười được.
"À, chị Lucy này", tôi nói mà không tin rằng mình lại đang giải thích chuyện này cho bà chị yêu quý của mình, người vừa cho tôi biết về 1 công dụng khác của vòi nước ở bồn tắm, "không phải tất cả bọn con gái đều bị thu hút trước những anh chàng như anh Harold. Rất nhiều cô nàng thích con trai vì...thân hình và cá tính của họ, phần lớn không phải vì đầu óc của họ đâu"
Chị Lucy ném cho tôi cái nhìn giận dữ. "Em đang nói gì vậy? Anh Harold có thân hình thật tuyệt vời. Bên dưới những chiếc áo mềm rũ đó. Có lần anh ấy làm đổ món cơm thập cẩm của cô Theresa lên áo rồi cởϊ áσ ra cho cô ấy giặt và chị đã thấy thân hình của anh khi anh chỉ mặc mỗi chiếc áo bên trong
Ôi trời. Anh Harold hẳn đã tập luyện gì đó ở nhà vì nếu anh ấy có được dáng vóc ngon lành thì dứt khoát không cần tham gia trong bất kỳ đội thể thao nào của trường Adam Prep.
"Chỉ vì", chị Lucy nói tiếp. "Chị đã xem phim Hellboy. Chị nói với anh ấy chị đã xem Hellboy. Và em biết không, bọn chị đã có 1 cuộc trò chuyện sôi nổi về chủ đề chắc hẳn khó khăn biết bao khi bạn phải bảo vệ mọi người trước thế lực bóng tối trong lúc bản thân bạn lại chính là đứa con của bóng tối. Chị cứ tưởng từ việc đó anh ấy sẽ nhận ra..."
Giọng chị Lucy nhỏ dần, tôi nhẹ nhàng hỏi, "Nhận ra điều gì hả chị?"
"Rằng anh ấy không nên đánh giá CHỊ bằng vẻ bề ngoài", chị Lucy nói, ánh mắt rất thất vọng và tức tối. "Ý chị là, chị không thể tránh việc có diện mạo thế này như anh chàng Hellboy đã tránh được. Có thể trông chị như 1 cô nàng nổi tiếng tự cao tự đại nhưng chị không phải thế. Tại sao anh Harold không thấy điều đó chứ? TẠI SAO? Còn Liz đã thấy qua cặp sừng của Hellboy"
Tôi chưa từng nghe chị Lucy nói về điều gì mà say mê đến thế bao giờ. Kể cả chuyện đội cổ vũ cũng không. Kể cả chuyện son dưỡng môi hiệu Smackers của hãng Bonne Bell cũng không. Kể cả loạt mẫu mã qυầи ɭóŧ mới trong đợt thời trang mùa thu của Bare Essentials cũng không.
Điều này dường như không thể, nhưng...chị ấy có lẽ đã thật sự đem lòng yêu anh Harold mất rồi. tôi nghĩ chị ấy...thật sự yêu anh ấy
Tôi tự hỏi anh Harold có chút cảm nhận nào dù chỉ thoáng qua rằng anh đang hiện diện bên trong chiếc áσ ɭóŧ nửa ngực 34C của chị tôi không.
"Có lẽ". tôi thận trọng lên tiếng, vì chuyện đội trưởng đội cổ vũ yêu đương là điều dễ đổi thay, ngay cả khi không còn giữ vai trò ấy, "chị chưa nên kết tội anh ấy. Có lẽ anh ấy đã nhìn thấy con người thật của chị, bên dưới ....bên dưới cặp sừng, và anh ấy chỉ không thể tin nổi 1 người...dễ xúc động như chị lại thích mình"
Câu nói thốt ra không đúng lúc và đôi mắt to tròn của Lucy liếc tôi như bảo tôi ngậm miệng lại, thật hiệu quả.
Thế nên tôi nói, "Này chị, có lẽ chị nên rủ anh ấy đi chơi lần nữa vào cuối tuần này xem anh ấy nói gì"
"Em nghĩ vậy ư?", chị chăm chú nhìn tôi bằng đôi mắt sưng vù mà vẫn đẹp mê hồn. "Em nghĩ anh ấy chỉ...nhút nhát hay gì đó thôi ư?"
"Có thể lắm" tôi trả lời. Cho dù nhút nhát không phải là cụm từ thích hợp. Có lẽ là thờ ơ. Hay cũng có thể anh ấy e ngại lời mời của chị Lucy chỉ là 1 trò đùa. "Chị không bao giờ biết được"
"Tại chị đang nghĩ có thể vì...vì chị quá ngốc nghếch"
"Chị Lucy!", tôi nhìn chị và trong tim dâng đầy tình thương. Thật đáng thương cho chị Lucy! Cô gái luôn luôn có được mọi thứ mình muốn... cho đến lúc này, rõ ràng là vậy.
Bởi lẽ sự việc...thực ra rất có thể chị ấy nói đúng. Về chuyện anh Harold không thích chị Lucy vì chị thật sự không phải học sinh tiêu biểu của lớp. Hai người ấy có điểm chung gì nào? Chị Lucy suốt ngày quan tâm đến áo ngắn tay và quần jeans hiệu Juicy Couture. Anh Harold thì lúc nào cũng vùi đầu vào...máy tính.
"Không phải thế đâu" tôi kêu lên cho dù 1 phần trong thâm tâm tôi nghĩ rằng thật sự rất có thể điều đó là đúng. "Chị không cực kỳ thông minh như anh Harold. Nhưng chị biết nhiều thứ mà em dám cược là anh ấy không biết. Chẳng hạn như...."
Nhưng thứ duy nhất tôi nghĩ chị Lucy có thể biết mà anh Harold không biết là...là chuyện tránh thai.
"Chị học thuộc lòng tất cả những từ vựng vớ vẩn mà anh ấy đưa ra", chị cay đắng thốt ra "Nào là cửa sông và bệ tường. Hy vọng điều đó khiến anh ấy nhận ra rằng chị thật sự đang cố gắng. Chị muốn trở nên thông minh như anh ấy. Chị thực sự muốn thế. Hệt như Hellboy muốn trở thành người tốt vậy. Nhưng anh Harold thậm chí chẳng thèm đếm xỉa. Anh ấy chỉ nói Giỏi, bây giờ học tiếp những từ khác"
'Ồ, chị Lucy", tôi nói "Chị biết không...chị nên rủ anh ấy đi chơi lần nữa. Có lẽ không bao giờ anh ấy nghĩ rằng chị lại thích anh ấy....chị biết đấy vì cách chị thể hiện. Anh ấy có lẽ chỉ nghĩ chị xem anh như bạn bè". Tôi hy vọng thế.
Chị Lucy nhìn chằm chằm bức áp phích khổng lồ hình ca sĩ Gwen mặc áo cưới, lấy từ tạp chí UsWeekly và phóng to bằng máy photocopy in màu trong Nhà Trắng, rồi chị ấy thở dài "Ừ, được rồi. Chị sẽ rủ anh ấy thêm lần nữa. Chúa ơi!"
'Chúa ơi cái gì ?"
"À, chị muốn nói là...", chị Lucy nhìn trầm ngâm "Giờ chị đã biết tất cả những đứa con gái khác trong trường cảm giác thế nào rồi"
"Những đứa con gái nào?"
"Những đứa rủ con trai đi chơi ấy", chị nói. "Và mấy anh chàng luôn luôn từ chối. Chị không biết cảm giác đó lại nông nổi thế này"
"Bị cự tuyệt ư?" tôi cố tỏ ra không quá thích thú "Phải, điều đó thực sự đáng chán"
"Chị không biết". Chị Lucy nhìn đồng hồ "Chúa ơi, chị còn hơn mười trang từ vựng phải học trước khi được nghĩ tới chuyện đi ngủ. Cảm ơn lời động viên của em nhé nhưng chị phải đi ngay đây"
Nhưng tôi lên tiếng gọi chị lại khi chị đến ngưỡng cửa. "Chị Lucy này"
Chị dừng chân ngoái nhìn, khuôn mặt đẹp đến khó tin, bất kể nước mắt lem nhem và mấy sợi lông của Manet chưa nhặt hết. "Gì hả em?"
"Em mừng vì chị và anh Jack chia tay" tôi nói."Chị xứng đáng có 1 người tốt hơn. Cho dù anh ta là người đầu tiên của chị"
"Người đầu tiên", chị đáp lại. "Nhưng hy vọng không phải người cuối cùng"
"Không đâu", tôi nói, "Và chị Lucy này?"
"Hả?"
"Chị phải nhận ra rằng", tôi vụng về nói thêm , "anh chàng đóng vai Bá tước Monte Cristo cũng chính là người thủ vai Chúa Jesus trong bộ phim do Mel Gibson làm đạo diễn"
Chị Lucy có vẻ bị sốc. "Không phải"
"Phải đấy. Vậy ra tất cả những lần trong bồn tắm, chị đều nghĩ..."
"ĐỪNG CÓ NÓI THẾ", chị ấy la lên rồi chạy về phòng
Tôi cũng không thể trách chị Lucy, thật đấy, về việc chị ấy đã đóng sầm cánh cửa quá mạnh tay ấy.
(*: trường phái dã thú(Fauvism) là xu hướng nghệ thuật xuất hiện lần đầu tại triển lãm mùa thu 1905 ở Paris(Pháp) với những tác phẩm của Henri Matisse, Georges Rouault, Georges Braque. Trường phái này đi ngược lại trường phái ấn tượng, chú trọng vào màu sắc hơn là vẽ cảnh vật thực tế. Bức tranh là bố cục nhiều màu chứ không phải bản sao của thiên nhiên; là sự tạo hình sống động liên tục chứ không phải cảnh sắc rời rạc)
Mười điều đáng chán khi là em gái của cô nàng nổi tiếng nhất trường
10. Khi điện thoại reo, cuộc gọi không bao giờ, chưa bao giờ dành cho bạn.
9. Chuông cửa cũng thế.
8. Cửa tủ lạnh trên nhà bếp phủ kín những mẫu tin trên báo nói về chị ấy. Thứ duy nhất dành cho bạn ở đó là giấy hẹn của nha sĩ nhắc bạn đến khám răng sáu tháng 1 lần.
7. Chị ấy sẽ không bao giờ, chưa bao giờ để điện thoại rảnh đủ cho bạn gọi 1 cú điện thoại
6. Ai cũng mong bạn tham gia đội cổ vũ và khi bạn không làm vậy, mọi người cư xử như thể bạn có vấn đề gì đó.
5. Chị ấy bao giờ cũng làm mọi chuyện trước tiên, nào là đi chơi với bạn trai, lái xe, xem phim dành cho đối tượng trên 17 tuổi, đi trượt tuyết ở khu du lịch Aspen vào kỳ nghỉ đông với 1 người bạn và gia đình người bạn ấy, vân vân và vân vân, chị Lucy đã làm hết mấy việc đó, trước tôi và chắc hẳn hay hơn tôi.
4. Khi mọi người so sánh chúng tôi với diễn viên trong phim của đạo diễn John Hughes, chị Lucy luôn là Molly Ringwald còn tôi luôn trở thành Eric Stoltz, người thậm chí còn không phãi thuộc phái nữ.
3. Không có gì đáng chán hơn việc 1 người mang tính chống đối như tôi đây phải ngồi nghe giọng nói hoạt bát của chị mình vang vang trên bản tin thông báo buổi sáng trong tiết tập trung suốt tuần lễ sắp đến Ngày hội trường.
2. Chị ấy được bầu làm Nữ hoàng ngày hội trường. Tôi được bầu là lớp trưởng chẳng ra gì trong lớp học vẽ.
Và điều đáng chán số một khi là em gái của cô nàng nổi tiếng nhất trường:
1. Tôi không thể ghét bỏ chị ấy. Vì sự thực là chị ấy thật tuyệt.