Đừng Mở Ra

Chương 1

Như hằng năm, mỗi mùa hè tôi lại về quê thăm ông bà.

Cảnh vật ở quê không thay đổi gì.

Khi bước vào nhà, một cảm giác rùng mình chảy khắp sống lưng tôi.

Trên bàn thờ, bức ảnh ông tôi được đặt ngay ngắn bên bàn thờ, bên cạnh một bức ảnh nào đó bị bám đầy bụi đến nỗi không nhìn được ảnh bên trong.

Ông tôi đã chết vào 3 năm trước do bị xe cán.

Còn người bên cạnh, tôi cũng không rõ, chẳng lẽ trong nhà còn ai khác sao?

– Bà ơi, bức ảnh bên cạnh ông là ảnh của ai vậy?

Bà tôi không nói gì, lẳng lặng đi vào bếp.

Tôi tham quan khắp ngôi nhà.

Nơi này có một hành lang cũ, ông bà tôi không dùng nó nữa nên cũng không dọn dẹp nó.

Bây giờ trông nó rất kinh dị. Rêu bám đầy tường, có cả bọ gián, sơn bị vỡ ra, để lộ cả gạch bên trong.

Cuối hành lang là một căn phòng cánh cửa bằng gỗ đã sứt nẻ. Tôi thấy tò mò, toan mở cửa ra xem

– Đừng mở nó ra

Tôi giật mình quay lại.

Đó là bà tôi, bà đã đứng đó từ khi nào vậy? Đến tiếng bước chân cũng không nghe thấy nữa, cũng không nhìn thấy cái bóng.

Bà nhìn tôi, nở nụ cười bí ẩn mà chưa từng có trước đây.

– Bà ơi, trong đó có gì?

Bà nắm chặt vai tôi, nói với giọng đau đớn

– Cháu nhất quyết không được mở cánh cửa đó. Bên trong chỉ là bùa xua đuổi ma quỷ thôi, nhưng nếu cháu mở ra, ma quỷ sẽ bay ra ngoài và ám ngôi nhà

Thật kì lạ khi bà nói như vậy.

Hai bà cháu tôi vào ăn trưa

Hôm nay, bà tôi ra đồng. Ở nhà một mình chán quá. Giờ tôi thật sự rất tò mò bên trong cánh cửa đó có gì.

Để ý bức ảnh trên bàn thờ. Tôi với tay lên, phủi hết bụi trên mặt kính…

Tôi kinh hãi, mặt trắng bệch nhìn bức ảnh. Đó là bà tôi, nở nụ cười hiền hậu. Nếu bà ở trên đó, vậy người bà hôm qua là?

Tôi sực nhớ ra. Tôi lao thẳng đến căn phòng bỏ hoang. Vừa đẩy cánh cửa gỗ ra, tôi kinh hãi nhìn

Bên trong là cái xác bà tôi đang phân huỷ, dòi bỏ bu đầy, bốc ra mùi hôi kinh khủng.

Lúc này, tất cả cánh cửa của căn nhà đóng lại……..