Tiền Chuộc Trái Tim

Chương 7

Chương 7
Ngài Hugo Fitzstephen, bá tước thứ bảy của Stephensgate đang cúi nhìn cô gái đang nằm cuộn tròn bên cạnh mình và tự hỏi làm thế quái nào mà chàng lại dính dáng vào một trò đánh đố kỳ cục như thế này.

Chàng đã dính dáng vào rất nhiều các câu chuyện ái tình hồi ở Jerusalem, nhưng chàng không nhớ mình đã bao giờ từng phải đương đầu với một trinh nữ đặc biệt như thế này chưa, vấn đề rắc rối là ham muốn được ở gần bên Finnula của chàng hơi vượt quá mức thông thường. Nhưng đêm qua, Finnula Crais đã thể hiện rất rõ ràng chàng không thể nào đi quá giới hạn. Hugo biết vấn đề không phải là nàng không khao khát chàng. Là người từng trải trong nghệ thuật yêu đương, chàng đã nếm thấy sự khao khát trên đôi môi nàng. Finnula là một người phụ nữ với sự đam mê sâu xa khôn lường. Nhưng, rất có thể là vì chuyện đã xảy ra với cô nàng Mellana quỷ quyệt kia, đã khiến cho việc thăm dò những độ sâu đó thành ra không thể.

Ấy thế nhưng sau khi chàng tới nằm trên đống cỏ khi Finnula đã ngủ say, thận trọng để không làm nàng thức giấc, nàng cứ rúc sát vào người chàng như thế này, thì chàng không chắc mình có thể chịu đựng như thế này được bao lâu nữa. Nhưng đợi đã. Không. Giờ chàng đã là chúa tể của thái ấp này, và các bá tước không thể đi tìm những vui thú tầm thường. Chắc chắn cha của chàng có các tình nhân và rồi Hugo cũng sẽ phải tìm cho mình một người tình, một sự rắc rối. Các cô tình nhân sẽ cần có nhà riêng, bởi vì họ thường quá đòi hỏi bởi vậy nên khó có thể sống chung trong thời gian dài cùng với họ.

Và cô ta sẽ còn đòi những món quà đắt giá như đá quý hay tiền bạc. Nhưng đó không phải là vấn đề bởi vì Hugo có rất nhiều cả hai thứ đó.

Nhưng thứ chàng không có là thời gian. Nếu điều Finnula nói với chàng tối qua là sự thực, và chàng không thể hình dung Finnula có thể nói điều gì không phải là sự thực, thì thái ấp Stephensgate đã trở nên tồi tệ khi ở trong tay cha chàng, và còn tồi tệ hơn kể từ khi ông chết bởi sự chỉ định người làm tổng quản đầy sơ suất của ông. Hugo biết ông chú họ Reginald Laroche này rất rõ và có thể dễ dàng hình dung gã ta ăn cắp từ ngân khố của thái ấp. Một ít cho hắn ta, một ít cho ông thị trưởng để ông ta có thể nhắm mắt bỏ qua, và Laroche sẽ sớm có một hũ đầy vàng để dành cho lúc nghỉ hưu, khi người thừa kế của ông chủ quá cố trở về.

Nhưng làm sao hắn ta có thể bỏ đói nông dân thì lại vượt quá khả năng lý giải của Hugo. Các gia đình này đã làm việc trên cánh đồng của thái ấp Stephensgate hàng thập kỷ và họ xứng đáng được nhận hơn những gì mà cha của Hugo đã từng ban cho họ, mức thuế ông ấy đưa ra đã vào loại cao nhất ở Shropshire này. Nhưng để một kẻ chỉ muốn làm đầy cái túi của hắn nâng mức thuế vốn đã cao đến lố bịch này lên thêm nữa thì... Reginald Laroche sẽ phải giải thích rõ ràng khi Hugo trở về nhà, và việc đó sẽ phải được thực hiện từ trong nhà lao.

Hugo không hề muốn trở về nhà và gây chia rẽ. Nhưng nếu buộc phải làm thế thì chàng cũng sẽ không chần chừ. Việc kiếm tình nhân sẽ buộc phải chờ cho tới khi giải quyết xong các vấn đề khác. Sẽ đơn giản hơn biết bao, Hugo thở dài, nhìn xuống người đồng hành đang ngủ của chàng, nếu như Finnula Crais không quá ngây thơ đến thế...

Một giọt mưa lớn rơi xuống từ bầu trời vốn đã âm u từ lâu, trúng ngay vào cái mũi thanh tú của Finnula. Nàng bừng tỉnh, một tay che trước mặt, tay kia nắm lấy cái dao. Hugo nằm yên và khi đôi mắt to màu xám hướng về phía chàng với vẻ ngái ngủ và ngạc nhiên, chàng giương ra kiểu cười giễu cợt nhất có thể.

“Chào buổi sáng, tôi chắc là cô đã ngủ rất ngon. Như thế này cô thấy đủ ấm chứ?”

Finnula giận dữ bật dậy nhưng trước khi nàng có thể thốt ra lời nguyền rủa nào thì mặt nàng đã nhăn lại vì đau. Ngay lập tức Hugo cảm thấy hối lỗi. Chàng biết rõ rằng vết thương gã hộ vệ của chàng gây ra cho nàng không phải là nhẹ, và sức chịu đựng của nàng quả là rất đáng khâm phục. “Đau lắm à?” chàng nhẹ nhàng hỏi rồi lại tự trách mình vì câu hỏi đó. Tất nhiên là đau rồi.

Finnula ngước nhìn chàng, mắt nàng chứa đầy sự giận dữ và gần như có màu giống hệt bầu trời u ám trên đầu. “Không,” rõ ràng là nàng đang nói dối. “Tôi không sao.”

“Để tôi xem nào,” Hugo đề nghị.

Nàng lắc đầu, “Không, tôi đã bảo ông là tôi không sao...”

Nhưng Hugo nhất quyết làm bằng được. Đã quá nhiều lần chàng chứng kiến những người phớt lờ các vết thương nhỏ để rồi chúng mưng mủ và dẫn đến chết người, khi mà đáng ra có thể chữa lành chúng rất dễ dàng.

“Để tôi xem nào,” Hugo nói, kẹp chặt cánh tay nàng trong những ngón tay bằng thép. May thay, cái kho cỏ ấm cúng này lại thật chật trội, chẳng có mấy cơ hội để trốn thoát. Và thân hình đồ sộ của Hugo chiếm gần hết không gian, vậy nên nàng chẳng có cách nào khác ngoài việc buông xuôi để cho Hugo xem vết thương cho nàng.

Hugo cúi người xuống xem vết thương, và hài lòng thấy rằng phần rìa bên ngoài vết bầm đã chuyển sang màu vàng nâu, như thế nghĩa là nó đang lành.

Vết thương có thể không nhẹ nhưng không chết người.

Ngả người ra phía sau, Hugo nói với vẻ hài lòng,

“Tốt hơn rồi đấy. Tôi sẽ băng nó lại...”

“Tốt hơn à?” Finnula lặp lại với vẻ thiếu tin tưởng. “Nhưng tôi còn thấy đau hơn ngày hôm qua!”

“Phải, nhưng nó khả quan hơn nhiều rồi. Hơn nữa ngày hôm qua cô đã phải trải qua nhiều vất vả, phải cưỡi ngựa và đi săn và tỏ ra khinh miệt tôi...”

Finnula quay ra nhìn chàng. “Tôi không hiểu sao ông vẫn còn ở đây”.

Chính Hugo cũng chẳng hiểu tại sao, nhưng chàng đã dùng một lời châm biếm nhẹ nhàng để giải thích nó. “Tôi đã bảo cô rồi, tôi là một hiệp sĩ. Tôi có trách nhiệm giữ cho các cô gái trẻ không bị xâm hại...” Finnula khịt mũi, mà chàng biết là nàng sẽ làm thế. “Ngoại trừ bởi chính ông, đúng vậy không?”

Hugo phớt lờ điều đó, “Giờ thì ăn sáng thôi”, chàng nói, cảm thấy vô cùng hài lòng, dù chẳng biết rõ là tại sao. “Xem món súp của chúng ta thế nào rồi.”

Chàng trèo xuống khỏi đống cỏ và chìa tay ra đỡ nàng. Và đúng như chàng dự đoán, nàng phớt lờ chàng, tự trèo xuống không cần sự giúp đỡ. Hugo cúi xuống để nếm món súp của chàng. Lửa đã tắt đêm qua nhưng than vẫn còn hồng. Hugo hơ tay trên ngọn lửa, cảm thấy mừng là vẫn còn chút nhẹ nhõm trong buổi sáng u ám này. Đây có vẻ sẽ là một ngày xám xịt, và họ sẽ phải dầm mưa cho đến tối. Món súp hóa ra còn ngon hơn mức Hugo kỳ vọng. Thứ gia vị mà Finnula mang theo trong cái túi bên yên cương đã tạo nên sự khác biệt lớn. Chàng đã rất ngạc nhiên về số lượng và sự đang dạng của những thứ chàng tìm thấy trong những cái túi đó vào hôm qua. Mọi thứ từ gia vị cho tới bàn chải và lược, từ những mũi tên dự phòng cho tới một cái váy dài nhăn nhúm làm bằng thứ vải lanh mềm nhất. Mọi thứ nàng mang theo đều phảng phất mùi hoa hồng và chàng đã tìm thấy rất nhiều nụ hồng khô ở dưới đây cái túi da. Sự đối lập giữa một cô gái có thể bắn tên trúng mắt một con thỏ rừng từ cách xa năm mươi bước và một cô nàng để nụ hồng khô trong túi để ướp hương cho váy áo khiến cho Hugo phải lắc đầu ngạc nhiên thích thú.

Sau khi nàng từ suối rửa mặt trở về, sự sạch sẽ của Finnula khiến cho Hugo tự hỏi vẻ bề ngoài của mình trông như thế nào nhỉ, với mái tóc rối bù và bộ râu rậm rạp. Chàng sẽ phải sửa sang lại vẻ bề ngoài bởi vì có đôi khi chàng bắt gặp Finnula nhìn chàng với vẻ chán nản, một phản ứng mà chàng thấy rất không quen. Thường thì vẻ bề ngoài của chàng thu hút cái nhìn ngưỡng mộ từ các phụ nữ đáng yêu, chứ không phải là cái bĩu môi như thế này.

“Đây,” Hugo ấn nồi súp còn đang ấm vào tay nàng rồi bước ra suối. Chỉ liếc mắt một cái về bóng hình của mình phản chiếu dưới nước đã cho thấy rõ điều mà chàng đã nghi ngờ. Trông chàng hệt như một ẩn sĩ già điên dại. Mặc dù chẳng hề có một sợi bạc nào trong mái tóc vàng của chàng, trông chàng già đến cả chục tuổi so với tuổi tác thực sự của mình. Thế nhưng giờ thì chàng chẳng thể làm gì cả. Chàng không thể cạo râu trong mưa, cho dù chàng thực sự đã cố hết sức để chải bộ râu và mái tóc dài đến vai. Chàng chẳng biết tại sao việc cô con gái của ông chủ cối xay nghĩ gì về chàng lại quan trọng đến vậy, ngoại trừ việc nàng thu hút chàng hơn bất cứ người phụ nữ nào chàng từng gặp. Chàng chắc đó là bởi vì chàng biết mình không thể có được nàng. Trái cấm luôn luôn là thứ ngon nhất, chàng đã nghe nói như vậy.

Khi chàng trở lại kho cỏ, Finnula ngước nhìn lên với cái thìa đang đưa lên môi. Và nếu như nàng có nhận ra nỗ lực sửa sang của chàng thì mặt nàng cũng chẳng hề biểu lộ gì cả. Thay vào đó nàng chỉ vào cái nồi, “Món này ngon đây. Ông muốn ăn nữa không?” Hugo cầm lấy cái nồi và thìa từ tay nàng. “Ngày hôm nay sẽ tệ lắm đây,” chàng tuyên bố giữa hai lần nuốt. “Cô nghĩ sao nếu chúng ta tìm một nhà trọ và sưởi ấm bên đống lửa ấm áp?”

“Không.”

“Chỉ thế thôi à? Không cân nhắc gì ư?”

“Tôi đã cân nhắc rồi”. Finnula nhún vai. “Và tôi không chấp thuận ý tưởng đó. Tôi phải tới Dorchester trước buổi tối...”

“Sao phải vội vậy?” Hugo hỏi. “Mellana bắt đầu lộ bụng bầu rồi ư?”

Nàng ban cho chàng một cái nhìn đầy cáu kỉnh. “Không phải như vậy. Chỉ là nếu tôi đi quá lâu Robert sẽ nghi ngờ...”

“Nghi ngờ chuyện gì?” Hugo nhướn mày. “Tôi thì thấy anh ta cần phải lo lắng cho cái cô em đang ngồi đợi ở nhà bên lò sưởi ấy...”

“Vâng”, Finnula thừa nhận với đôi chút cay đắng. “Robert chẳng bao giờ chú ý nhiều tới Mellana. Tôi mới là người luôn khiến anh ấy bực bội. Mellana chẳng bao giờ gây rắc rối cho bất cứ ai. Còn tôi thì luôn bị ngài quận trưởng đe dọa tống vào ngục.”

“Có thể nếu sư huynh Robert để ý tới cô em Mellana nhiều hơn một chút thì cô ấy đã chẳng lâm vào tình cảnh như hiện nay”.

Finnula ngước nhìn chàng chăm chú, như thể chàng là một người vừa câm vừa điếc bỗng đột nhiên cất lời nói. “Vâng”, nàng nói. “Có thể như vậy thật”. Rồi nàng thở dài, gạt những giọt mưa nặng hạt trên mắt. “Nhưng dù thế nào thì trong hôm nay tôi vẫn phải đi được ít nhất là tới Dorchester, để có thể tới Stephensgate vào ngày mai. Tôi nên đi thôi.”

“Tôi à?” chàng lặp lại. “Tôi nên đi thôi? Cô không quên ai đấy chứ?”

Nàng vênh mặt lên trong khi nhìn chàng với vẻ mỉa mai. “Không, tôi chẳng quên gì cả. Ông sẽ không đi cùng với tôi”.

“Ý cô là sao?” Hugo có vẻ bị tổn thương sâu sắc. “Tôi vẫn là tù nhân của cô, chẳng phải thế sao?”

“Không phải như thế nữa. Tôi đã phóng thích cho ông vào đêm qua, nhớ chứ?”

Chàng bỗng cảm thấy một sự thất vọng thật vô lý. Chàng đã hy vọng rằng nàng sẽ quên đi chuyện tối qua. “Nhưng còn Mellana thì sao”? chàng hỏi nhanh. “Cô ta sẽ đào đâu ra khoản tiền mua hoa bia và mạch nha khi không có món tiền chuộc của tôi?” Finnula nhìn chàng chăm chú, và rồi trước sự ngạc nhiên của Hugo, nàng cúi xuống và cầm lấy cái nồi rỗng từ tay chàng. Cuộc tranh cãi có vẻ như đã kết thúc, nhưng chàng không chắc ai đã chiến thắng. Chẳng nói chẳng nằng, nàng bỏ ra chỗ con suối. Chàng cho rằng nàng coi đó như một sự phân chia công việc công bằng, chàng làm món súp còn nàng rửa nồi. Cử chỉ mang tính gia đình đó khiến cho chàng cảm động bởi vì chàng chưa bao giờ hình dung Finnula là kiểu người sẽ làm các công việc nội trợ như một người vợ đảm đang. Rồi thì chuyện gì sẽ xảy ra với nàng? Chàng tự hỏi. Dù sao thì nàng cũng đã tới tuổi lập gia đình. Nàng không thể mong chờ tìm được một người chồng sẽ chấp thuận cho thú vui săn bắn và những cái quần da hay những chuyến đi lang thang khắp vùng đồng quê của nàng. Không đâu, trừ khi nàng lấy được ai đó đủ giàu có để người vợ không cần phải làm các công việc nội trợ thông thường.

Ai đó giống như chàng chẳng hạn.

Chàng lắc lắc đầu khiến cho những giọt nước mưa bay lên, Hugo tự mắng nhiếc bản thân. Chàng đang nghĩ gì vậy? Chàng không thể và sẽ không lấy Finnula Crais. Kết hôn với con gái người thợ cối xay ư? Cha chàng sẽ đội mồ sống dậy mất. Không, Hugo sẽ kết hôn với một bà góa giàu sụ nào đó và làm tăng sự giàu có và điền sản của Fitzstephen. Điều duy nhất mà Finnula Crais có thể đem lại cho chàng là những đứa con - mà chắc chắn là sẽ có mái tóc đỏ- và thịt thú rừng cho bữa tối hàng ngày.

Thế nhưng khi Finnula từ con suối trở về, Hugo không thể cưỡng lại việc đề nghị nàng trói tay chàng trở lại, với hy vọng nàng sẽ bắt chàng làm tù binh một lần nữa, một đề nghị mà Finnula hếch mũi lên từ chối. Nàng cũng không đồng ý đề nghị của chàng là họ sẽ cùng cưỡi trên con ngựa của chàng, như họ đã làm ngày hôm trước, để tránh cái lạnh và mưa. Nàng nhấn mạnh, với không ít sự châm biếm, rằng chàng không còn là tù binh của nàng nữa, và bởi thế nàng chẳng cần ngăn chàng bỏ trốn. Thực tế thì chàng cứ việc cưỡi ngựa đi bất cứ khi nào chàng muốn và nàng chúc chàng mọi điều tốt đẹp.

Hugo biết chuyện này thật lố bịch, nhưng chàng khó chịu lắm rồi. Chàng đã mong chờ được cưỡi ngựa cùng nàng một lần nữa. Nàng là một người đồng hành rất thú vị, khi nàng không dùng cùi chỏ thúc vào người chàng. Nàng chẳng bao giờ khiến chàng buồn chán. Sự trái ngược của nàng thật dễ chịu so với những sự quan tâm đầy nịnh bợ chàng thường nhận được từ những phụ nữ chàng quen biết.

“Điều tôi không hiểu là,” Hugo nói, khi họ kết thúc việc dọn dẹp chỗ cắm trại và lên ngựa đi khỏi kho cỏ, “là cô sẽ giúp đỡ tài chính cho chị của cô thế nào khi mà cô đã thả tôi ra”. Finnula đang cúi mình bên dưới chiếc áo choàng, chớp mắt khi những giọt mưa bắn vào. Nàng dường như cố tình phớt lờ chàng, ngoại trừ khi chàng chắn trước tầm nhìn của nàng. “Quỷ thần ơi,” nàng chửi thề, nhưng không rõ là với chàng, cơn mưa hay điều chàng vừa nhắc tới. “Tôi không biết nữa. Chắc tôi sẽ phải tìm một ai khác.”

“Một ai khác?” Hugo cho ngựa đi lại gần bên cạnh con ngựa của nàng, không chắc chắn chàng đã nghe đúng điều nàng nói. “Cô đang nói là cô sẽ tìm một ai đó khác?”

“Vâng”. Khuôn mặt nhìn nghiêng của nàng láp ló bên dưới chiếc mũ áo choàng trông có vẻ buồn nản. “Dù tôi không biết phải tìm đâu ra một con tin tiềm năng như ông. Isabelle Laroche đã bắt hết tất cả đàn ông ở quanh đây làm con tin ít nhất là một lần. Tôi e là gia đình họ sẽ không chịu trả tiền lần thứ hai. ít ra là không trả hậu hĩnh”.

Hugo giục ngựa lại gần đầu của Violet hơn nữa. “Cô định nhằm vào ai vậy? Bởi vì tôi có ý này”.

“Vậy à?” Nàng nhìn chàng, đôi lông mày thanh mảnh nhướn lên dò hỏi. “Chuyện này hay đây. Ông có ý gì?”

“Đừng sử dụng cái mánh cô đã dùng với tôi. Cô cần phải nghĩ tới danh tiếng của mình chứ. Cô không thể để cho toàn bộ nam giới ở Shropshire thấy cô không mặc gì cả. Như thế sẽ khó mà kiếm được một tấm chồng, khi đến lúc cô phải lấy chồng.”

Một nụ cười thoáng lướt qua khuôn mặt nàng nhưng chàng đã kịp nhận thấy. “Vậy ra lời khuyên của ông là như thế đấy?”

“Vâng. Và tôi khuyên cô nên chọn ai đó trẻ hơn tôi.” Nàng nói với vẻ hiểu biết. “Vậy là ông thấy vai trò con tin quá khắc nghiệt với một người có tuổi như ông, phải vậy không?”

“Chắc chắn không phải như vậy rồi,” Hugo bật lại vẻ khó chịu. “Tôi chỉ có ý là một người trẻ tuổi hơn có thể dễ điều khiển hơn, và sẽ ít có khả năng gây rắc rối cho cô hơn.”

“Ý ông là ít có khả năng tìm cách tán tỉnh tôi hơn.”

“Tôi đâu có nói thế...”

“Ông không cần phải nói gì đâu. Sự lo lắng ông dành cho tôi thực cảm động, thưa ông Hugh, thật đấy, nhưng tôi tin là tôi có thể tự lựa chọn con tin trong tương lai...”

“Nếu tôi có thể giúp gì cô, xin cô đừng ngại hỏi.”

“Cảm ơn ông, nhưng công việc này truyền thống chỉ là vấn đề của con gái. Tôi không cần tới sự giúp đỡ của ông đâu.”

Hugo không hề nản chí vì giọng điệu khăng khăng của nàng. “Nếu cô đồng ý, tôi rất vui lòng được đề nghị cô chọn Peter, gã hộ vệ của tôi, làm nạn nhân tiếp theo của cô.”

Nàng nhìn chàng với đôi mắt mở to trước khi bùng nổ trong một trận cười. Hugo nhìn nàng chẳng hiểu có gì buồn cười trong đề nghị đó.

“Peter thì làm sao hả?” chàng hỏi. “Nó là người của tôi. Tôi rất vui lòng trả bất cứ cái giá nào cô đề nghị...”

“Tôi không chắc lắm về chuyện đó,” Finnula cười khúc khích. “Tại sao à, tên hộ vệ của ông còn phiền hà hơn ông đấy! Tôi sẽ phải trói và bịt mồm gã, chỉ để ngăn mình không gϊếŧ chết gã, và tôi ngờ rằng sẽ có ai đó, bao gồm cả ông đấy, sẽ chịu trả tiền để có lại hắn ta...”

Hugo chẳng hề thích thú khi bị gọi là phiền hà.

“Hơn nữa,” Finnula nói tiếp, chẳng hề nhận thấy sự cáu giận của chàng. “Gã Peter của ông chính là người đã làm tôi bị thương. Tôi khó mà có thể thích bắt hắn ta làm con tin. Có thể lần tới hắn ta sẽ gϊếŧ chết tôi. Phong cách hiệp sĩ là điều ông chưa dạy cho gã hộ vệ của mình, thưa ông.”

“Vậy thì cô sẽ bắt ai tiếp theo đây?” Hugo nóng nảy hỏi. “Một gã thợ rèn tay chân lực lưỡng, kẻ sẽ phải lòng cô đến nỗi anh ta sẽ bám dính lấy cô như là một con chó con ngay cả khi anh ta đã được chuộc ra?” Hugo thở phào khi nàng không chỉ ra rằng, sự thực đó chính là điều chàng đang làm.

“Chuyện đó thì có gì không hay?” Finnula hỏi.

“Vậy ra cô thấy chuyện đó không có gì là không hay. Tôi không thể hình dung cô sẽ là vợ của một gã thợ rèn ngực đầy lông, nhưng nếu đó là tương lai cô chọn cho mình thì tôi đâu dám ngăn cản.”

Tiếng cười lanh lảnh như chuông của Finnula khiến cho Hugo cảm thấy buồn buồn nơi xương sống.

“Tôi đang tìm kiếm một con tin, chứ không phải là một ông chồng,” nàng nhắc nhở chàng bằng một nụ cười trịch thượng khiến chàng điên tiết. Huých nhẹ vào sườn Violet, nàng thúc nó chạy nước kiệu vượt lên vài thước so với Hugo và con ngựa của chàng. “Hơn nữa,” nàng nói vọng qua vai, “Ông không nên nói bằng cái giọng khinh khỉnh như vậy về thợ rèn. Họ làm những công việc rất quan trọng trong làng. Tôi sẽ rất vinh hạnh được làm vợ một người thợ rèn.”

Hugo trợn mắt nhại lại nàng với vẻ chế giễu. “Tôi sẽ rất vinh hạnh được làm vợ một người thợ rèn,” chàng lẩm bẩm đủ to để nàng nghe thấy. “Để rồi xem cô sẽ cảm thấy vinh hạnh như thế nào khi cô mang bầu đứa con thứ mười ba và chồng cô bò về từ quán rượu trong làng, bốc mùi bia và bảo cô làm bữa tối cho hắn. Phải rồi, để rồi xem Finn Xinh đẹp sẽ cảm thấy vinh hạnh đến thế nào vào lúc đó.”

Khi nàng chẳng hề quay đầu lại, chàng nói tiếp, “Nhưng mà mùi bia đó chắc chẳng làm phiền khứu giác nhạy cảm của cô, bởi vì cô đã quá quen với mùi đó khi mà chị gái cô làm nghề nấu bia, hay tôi nên nói là bà mệnh phụ làm bia?”

Finnula lại huých vào Violet và đột nhiên nàng cho nó chạy với một tốc độ không thể coi là khôn ngoan trong bùn và mưa như thế này. Hugo thúc con tuấn mã của chàng chạy theo, nhưng con ngựa lớn không thể chạy nhanh trong thời tiết khủng khϊếp thế này. Vài phút sau, khi Finnula liếc nhìn qua vai và thấy chàng vẫn đang đuổi theo, nàng mới cho ngựa của mình chạy chậm lại. Khi Hugo bắt kịp, chàng mệt đứt hơi và rất không hài lòng.

“Rõ là ngu ngốc,” chàng buộc tội nàng. “Cô nghĩ gì mà lại đặt ngựa của cô vào nguy hiểm như vậy? Nó có thể bị trượt và gãy chân.”

Finnula chẳng nói chẳng rằng. Nàng kéo mũ áo choàng lên đầu để che mưa và chàng chỉ có thể nhìn thấy chỏm mũi của nàng.

“Không thèm nói chuyện với tôi hả?” Hugo gạt nước mưa trên trán chàng. “Tôi nói đúng quá phải không, khi gọi chị cô là bà mệnh phụ làm bia ấy?”

Finnula hướng cặp mắt xám giận dữ về phía chàng. “Sao ông không để cho tôi yên?” nàng hỏi. “Sao ông cứ bám riết lấy tôi, lăng mạ và giễu cợt tôi như vậy? Tôi đã trả tự do cho ông, tôi đã bảo ông đi đi. Sao ông cứ phải dày vò tôi như thế?”

“Thứ nhất là cô vẫn đang giữ viên ngọc của tôi. Thứ hai là tôi không hiểu tại sao cô cứ khăng khăng tin vào một lời nói dối như vậy?” chàng đáp trả.

Nàng chuyển sự chú ý trở lại con đường bùn lầy đằng trước họ. “Tôi không hiểu ông đang nói gì,” nàng nói.

“Cô chị Mellana của cô. Cô ta đang lợi dụng cô đấy.” Finnula gạt một lọn tóc Ướt nước mưa khỏi mắt.

“Không phải vậy,” nàng nói vẻ cao ngạo. “Tôi không hiểu ông có ý gì.”

“Cô hiểu chính xác ý tôi là gì mà. Cô quá thông minh để không nhận ra điều đó. Cô ta đã lừa cô nhận làm cái việc lố bịch này. Cô ta chính là người để mình bị mang thai, thế nhưng cô là người đang cưỡi ngựa trong mưa lạnh với một người đàn ông xa lạ trong khi cô ta yên ấm ở nhà. Và thế mà cô vẫn nói rằng cô ta không lợi dụng cô?” Chàng cười ngắn.

Finnula nhìn chàng. “Chị ấy là chị của tôi,” nàng nói, qua hàm răng đã sắp sửa va lập cập vì giá lạnh. “Chị em thì giúp đỡ nhau, ông không hiểu điều đó đâu.”

“Tôi hiểu quá rõ ấy chứ. Tôi cũng có một anh trai, cô biết không.”

Câu nói đó khiến nàng chú ý. “Vậy ư?”

“Đúng vậy. Một ông anh trai là người thừa kế chính của cha tôi. Anh ta có mọi thứ mình muốn. Tôi thì là con thứ. Người ta mong chờ tôi vào tu viện...” Finnula bật cười to đến nỗi khiến cho con ngựa của Hugo giật mình hí lên. Khi cô gái đã bình tĩnh lại, Hugo tiếp tục. “Phải, có thể cô thấy điều đó đáng ngạc nhiên, nhưng mơ ước lớn nhất của mẹ tôi là thấy tôi trở thành một tu sĩ.”

Finnula cười đến nỗi trào nước mắt. “Ông ấy à!” nàng khúc khích. “Tu sĩ hả! Chúa rủ lòng thương!”

“Buồn cười nhỉ?” môi chàng cong lên nhạo báng.

“Dù sao thì đó cũng là ý định của mẹ tôi. Tôi đã cầu xin mẹ tôi, và cả cha tôi nữa, hãy suy nghĩ lại nhưng họ chẳng buồn để tâm. Tôi phải trở thành tu sĩ bởi vì họ sẽ không chi tiền cho bất cứ việc gì khác, đặc biệt là tham vọng trở thành người lính của tôi.”

Finnula nói với giọng điệu ấm áp hơn trước đây, Hugo nghĩ vậy, “Thế là sai rồi. Nếu ông muốn trở thành một người lính, họ nên để ông làm điều đó. Dù gì thì đó cũng là cuộc đời của ông.”

“Tôi cũng nghĩ hệt như vậy. Vậy là tôi cầu xin anh tôi, lúc đó đã tới tuổi trưởng thành và nhờ anh ấy giải thích với bố mẹ tôi rằng tôi không thể vào tu viện được. Và cô có biết anh ấy đã làm gì không?”

Finnual lắc đầu, một giọt mưa rơi xuống chóp mũi của nàng.

“Anh ta đã thuê mấy thằng kẻ cướp lẻn vào phòng tôi vào buổi tối và đưa tôi tới một tu viện địa phương.”

“Không thể như vậy được!” Finnula thốt lên.

“Ấy thế mà như vậy đây. Khi tôi đánh bại lũ khốn đó, chúng đã khai như vậy. Vậy là tôi thu dọn đồ và đi tới Luân Đôn ngay đêm hôm đó. Và tôi không quay trở về nhà kể từ đó.”

Khuôn mặt Finnula trở nên nghiêm trang. “Anh trai ông đã đối xử rất không tốt với ông, nhưng ông nên bỏ quá khứ lại phía sau và dàn hòa với ông ấy.”

“Tôi sẽ không làm hòa với anh ấy,” Hugo nói. “Anh ấy chết rồi.”

“Ôi!”

“Tất cả bọn họ đều đã chết. Mẹ và anh trai tôi chết vì một cơn sốt vài năm trước, còn cha tôi mới qua đời năm ngoái.”

Finnula lặng lẽ nói, “Vậy giờ ông chỉ có một mình.”

“Phải. Và là người thừa kế nữa, bất chấp các nỗ lực ngăn cản của anh trai tôi. Vậy nên đừng có nói với tôi rằng anh chị em thì không thể làm hại nhau. Chị gái cô đang lợi dụng cô và cô đang để cho cô ta làm như vậy.”

Finnula nhìn xuống đôi bàn tay đi găng da của mình.

Trông nàng thật khổ sở, buồn bã và lạnh cóng đến nỗi Hugo cảm thấy tiếc vì đã nói năng cay nghiệt với nàng như vậy.

“Có chuyện gì với khoản hồi môn của chị cô vậy?” chàng hỏi và hy vọng là giọng mình đã mềm mỏng hơn.

“Chị ấy tiêu sạch,” Finnula nói buồn rầu. “Để mua váy và đồ nữ trang. Tôi chắc đúng là Robert chưa quan tâm đến chị ấy đúng mức.”

Sư huynh Robert, Hugo nghĩ, là một gã ngốc có thể sẽ tới tham dự cùng Reginald Laroche trong nhà ngục khi mình trở lại thái ấp.

“Nhưng cho dù chị ấy có sử dụng tôi hay không, Mellana vẫn là chị gái tôi, và tôi phải giúp đỡ chị ấy nếu tôi có thể. Và tôi có thể. Vậy nên tôi sẽ làm.” Nàng nhún vai đơn giản.

Hugo ngắm nhìn nàng. Nàng trông thật nhỏ bé trên lưng con ngựa đốm của nàng, lọt thỏm trong một cái áo choàng quá rộng, và lọn tóc đỏ bết vào hai bên đầu nàng. Thật đáng kinh ngạc khi nghĩ rằng tạo vật nhỏ bé này có thể chứa đựng biết bao đam mê mà chàng đã cảm thấy được khi hôn nàng vào đêm trước, nhưng đó là sự thực và đột nhiên chàng biết rằng chàng sẽ bị nguyền rủa nếu để người đàn ông nào khác lấy mất nó.

“Tôi không hiểu vì sao cô không thể tiếp tục giữ tôi làm con tin,” chàng nói cẩn thận giữ cho giọng nói của mình không biều hiện tình cảm gì. “Tôi tưởng tôi là một người tù được đấy chứ.”

Nàng nhìn chàng và cười một nụ cười như tỏa nắng khiến cho chàng sững sờ.

“Vâng,” nàng nói, hướng cái nhìn trở lại con đường. “Ông cũng có những lúc không tệ.”

“Tôi chẳng bao giờ tìm cách bỏ trốn, đúng không nào? Tôi có thể dễ dàng áp đảo cô, nhưng tôi vẫn kiềm chế bản thân...”

“Hầu như là mọi lúc,” nàng sửa lại.

“Tôi không nghĩ là cô đặc biệt khó chịu về cái lần tôi đã áp đảo cô đó...”

Lại một nụ cười, nhưng lần này không hướng về chàng và kèm theo đó là màu hồng trên má. Nàng nói, rõ ràng là miễn cưỡng, với đôi tay của mình, “Bởi vì ông sẽ không bỏ tôi một mình...”

“Tinh thần hiệp sĩ của tôi không cho phép điều đó,” chàng nói nhanh. “Tôi sẽ đưa cô về tận cửa.”

Nàng cau mày như thể đó chính là điều nàng lo sợ. “Thôi thì, bởi vì chúng ta đi cùng một hướng...”

“Caterbury còn xa hơn Stephensgate nửa ngày đường,” chàng nhấn mạnh thêm.

“Tôi nghĩ là việc này cũng có lý...”

“Và như thế cô sẽ tiết kiệm được khối thời gian. Đó là chưa kể nếu cô định cởi đồ trong thời tiết thế này, để có thể bắt được một con tin khác, thì rất có thể cô sẽ bị cảm lạnh...”

“Được rồi.” Nàng bật cười. “Tôi đành giữ ông làm tù nhân của tôi. Nhưng lần này ông phải hứa sẽ không quá... gây khó chịu."

“Tôi chưa bao giờ có ý gây khó chịu cho cô,” chàng nói với một cái cười ranh mãnh. Chàng hiểu rõ ý nàng là gì khi nói về chuyện gây khó chịu đó mà. “Tôi chỉ là chính mình thôi.”

Nàng thở dài thành thật. “Đó chính là điều tôi lo sợ đấy.”

Hugo nhún vai như thể điều đó chẳng quan trọng với chàng, nhưng chàng không thể không cảm thấy hài lòng với chiều hướng phát triển của sự việc. Phải mất gần hai giờ đồng hồ nhưng chàng đã có thể xóa bỏ sự tức giận của nàng với chàng. Một người đàn bà có thể giận một người đàn ông không quá hai giờ đồng hồ quả là khó kiếm. Chàng trầm ngâm nghiên cứu ý nghĩa của phát hiện này.

Có điều gì đó rất không ổn. Thường thì, nếu một người đàn bà biểu lộ sự thờ ơ đối với chàng, và dù rất hiếm nhưng điều này đã xảy ra một đôi lần trong quá khứ của Hugo, chàng sẽ ngay lập tức mất hứng thú với cô ta. Nhưng cô gái này, với đôi mắt to màu xám và con dao rất sắc, lại hấp dẫn chàng cũng nhiều như làm chàng bực tức vậy. Chàng đã có cơ hội hoàn hảo để rời bỏ nàng, thế nhưng chàng đã ở lại. Tại sao ý nghĩ nàng sẽ bắt một người nào đó khác làm tù binh lại khiến chàng bực tức đến vậy? Chàng đâu phải là loại người hay ghen tuông. Tại sao ý nghĩ phải chia sẻ người phụ nữ này lại khiến chàng bứt rứt đến vậy, khi mà nàng ta đâu có phải thuộc về chàng?

Chàng có rất nhiều thời gian để nghiền ngẫm những chủ để này, bởi vì đường đất ngập trong bùn sâu và mưa đổ xuống mặt họ không ngớt. Cuộc hành trình thật chậm chạp và ngay cả Finnula dù quyết phải tới Dorchester trước khi mặt trời lặn, bắt đầu nhìn với vẻ mong mỏi về phía những cụm khói bay lên từ ống khói của các trang trại nhỏ họ đi qua.

Khi họ cưỡi ngựa qua một cánh đồng đang được cày xới thì một giọng nói bỗng cất lên, phá vỡ tiếng mưa đều đặn. Finnula giật cương ngựa có vẻ giật mình.

“Thưa nệnh bà!”

Finnula ngồi cứng đờ trên yên ngựa, mắt mở to và trông nàng như thể một pho tượng. Hugo quay đầu lại và thấy một người đàn ông đang điều khiền con bò đực và cái cày hướng về phía họ qua lớp bùn dày, tay vẫy vẫy cái mũ.

“Thưa nệnh bà!”

Đó là một người trẻ tuổi, không quá hai mươi và mặc dù quần áo của anh ta dính đầy bùn đất - chẳng thể khác được khi làm đồng trong thời tiết này - nhưng đó là loại vải tốt, không hề cũ kỹ hay vá víu.

“Tôi đã nghĩ đó nà nệnh bà mà,” người nông dân thốt lên và nhe răng cười với Finnula đang trông có vẻ choáng váng. “Tôi đã nói với Evan nà, Evan, hình như là nệnh bà Finnula, nàng Finn xinh đẹp đang đi qua...”

Sự kinh ngạc của Finnula đã rút đi đủ để nàng mỉm cười với người nông dân và người giúp việc cho mình. Cậu ta dường như quá bẽn lẽn chẳng dám ngửa đầu lên.

“Xin chào anh Matthew Fairchild,” Finnula nói với sự dịu dàng nàng chưa bao giờ dùng với Hugo. “Chào Evan nữa. Ngày hôm nay mà đi cầy thì mệt quá.”

“Cưỡi ngựa cũng chả tốt hơn,” anh nông dân Fairchild nói thêm. “Tôi đã nói với Evan nà, nếu đó đúng nà nệnh bà Finnula, thì hãy để nũ chim sáo cướp hết đồ ăn của tôi nếu tôi không mời cô ấy ghé qua dùng bữa...”

Mặc dù Hugo khó khăn lắm mới theo được những câu mà anh nông dân đó nói, nhưng Finnula hiểu rất rõ. Nàng đã bắt đầu lắc đầu từ chối từ trước khi lời mời đó được nói xong. “Matthew, anh thật tử tế quá, nhưng tôi phải tới Dorchester trước khi mặt trời lặn...”

“Mặt trời nào?” Matthew tặc lưỡi. “Cô hãy còn nhiều thời gian mà. Hãy vào trong nhà sưởi ấm chút đã, rồi làm một chén...”

“Một chén à?” Hugo hỏi bởi vì điều này nghe có vẻ hứa hẹn.

“Vâng, một ly rượu táo của Mavis nhà tôi. Rượu táo của Mavis nà ngon nhất đới. Mí nại cô ấy sẽ không vui nếu biết cô đi qua mà không ghé vào thăm bé con...”

Finnula, ướt sũng tới tận da, buồn bã nhìn con đường phía trước họ, và Hugo gần như có thể thấy nàng làm một phép tính nhẩm nhanh trong đầu để xác định xem họ có thể ở lại trong bao lâu, và khi nào phải ra đi. Rồi thì nàng thở dài dù đang mỉm cười rất tươi tỉnh.

“Cảm ơn Matthew,” nàng nói. “Ông Hugh đây và tôi rất hân hạnh được ghé thăm anh chị.”

Matthew tặc lưỡi vui vẻ và lấy mũ đập nhẹ vào đầu Evan, “Chạy đi bảo bà chủ nà có khách tới, nhớ nói rõ đó nà nệnh bà Finnula. Tao sẽ đưa Goliath về. Nệnh bà biết đường rồi chứ ạ?”

“Tôi biết,” Finnula nói và hướng Violet đi về phía con đường mòn nhỏ, rẽ khỏi đường chính ngập trong bùn đát. Hugo giục Skinner đi theo.

“Lệnh bà à?” chàng không thể kìm được. “Thưa lệnh bà, tôi rất xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng có phải có điều gì đó quý bà còn chưa kể cho tôi biết?”

Finnula mím môi dứt khoát. “Cứ lo việc của ông ấy, thưa ông.”

Sự khinh khỉnh của nàng không làm cho Hugo bối rối. “Nếu tôi biết trước là mình đang du hành cùng với một nhân vật quý tộc, thì tôi đã bắt cô phải đưa tôi tới một nhà trọ, chứ không phải là cái kho cỏ đó...”

“Họ gọi như vậy chỉ vì lịch sự thôi,” nàng nói, mắt tập trung vào con đường mòn họ đang đi. “Tôi đã bảo họ đừng gọi như vậy, nhưng họ không nghe. Chuyện này thật là ngốc nghếch. Nhưng Matthew là người rất tử tế...”

“Anh chàng Matthew này có vẻ biết cô rõ quá nhỉ,” Hugo nói và ngạc nhiên vì sự gắt gỏng trong giọng nói của mình. “Anh ta đã bao giờ là tù nhân của cô chưa vậy?”

Finnula quắc mắt nhìn chàng, sự giận dữ trong ánh nhìn của nàng đủ để làm nóng tay chàng. “Tôi đã bảo ông rồi, ông là người duy nhất tôi từng...”

“Vậy anh chàng Matthew này là gì với cô? Có vẻ như là một người theo đuổi cuồng nhiệt nhỉ.” Giọng chàng trở nên khay khắt khiến cho Finnula phải nhướn mắt nhìn. Tự nguyền rủa bản thân - tại sao chàng không thể cư xử vô tư khi liên quan tới cô gái này nhỉ? - chàng làm dịu lời buộc tội bằng cách nói thêm, “nếu cô không phiền khi tôi hỏi như vậy.”

Finnula lắc đầu. “Là một hiệp sĩ, ông quả là có một trí tưởng tượng phong phú. Matthew là người tự do và làm việc trên mảnh đất ven đường như ông đã thấy. Năm ngoái, anh ấy phải lòng Mavis Poole, con gái một nông nô của Bá tước Stephensgate. Khi anh ấy hỏi cưới cô ấy, Laroche yêu cầu phải trả một khoản tiền cao đến lố bịch thì mới giải phóng cô ấy...”

“Để tôi đoán nhé,” Hugo nói. “Cô kiếm khoản tiền cần thiết bằng cách bán thịt săn trộm từ đất đai của bá tước.”

Finnula nhìn đi chỗ khác. “Tôi không hiểu ông muốn nói gì.”

“Ha!” Hugo khịt mũi. “Chả trách họ gọi cô là lệnh bà. Cô làm cho họ nhiều hơn bất cứ nữ chủ nhân nào của Stephensgate từng làm...”

Finnula phớt lờ chàng. “Mavis đã sinh con đầu lòng cách đây không lâu. Sẽ là bất lịch sự nếu đi qua mà không ghé vào thăm họ.”

Hugo lắc đầu. Chẳng lẽ tài năng của cô gái này là vô tận hay sao? Nàng nhắc Hugo nhớ tới câu chuyện hồi bé chàng được nghe về chàng lục lâm Robin Loxley huyền thoại. Chỉ có điều là cô nàng tội phạm này không chỉ là một tay cung thiện xạ, chuyên lấy của người giàu chia cho kẻ nghèo, mà còn là một bà mối nữa. Và tất cả điều đó có trong một thân hình mảnh mai và mái tóc đỏ tuyệt vời nhường này.

Hugo thấy ngạc nhiên khi nhà Fairchild hiện ra trước mắt họ. Thay vì túp lều tồi tàn mà chàng hình dung, chàng thấy một ngôi nhà nhỏ xinh xắn với mái lợp rạ và một cái sân nhỏ, ba bề bao bọc bởi những cây thông cao vót. Khói cuộn lên từ ống khói trông đầy vẻ hứa hẹn và mùi bánh mỳ nướng thơm phức khiến cho dạ dày của Hugo nhộn nhạo. Đã một lúc lâu rồi kể từ món cháo thỏ đó, và chàng đang đói như cồn. Matthew Fairchild có vẻ thu xếp cho gia đình rất khá. Anh ta còn có chuồng riêng giành cho gia súc, một điều hiếm thấy trong các trang trại. Thường thì các nông dân và gia đình anh ta ở cùng nơi với lợn và cừu của họ.

Finnula xuống ngựa và dẫn Hugo tới kho cỏ để buộc ngựa và đổ thức ăn vào máng. Đến khi đã lo cho lũ ngựa ổn thỏa, Finnula mới cởi cái áo choàng ướt sũng nước ra và giũ một cái, tạo thành một loạt nước mưa bắn về phía Hugo.

Giơ tay để tránh làn nước bất ngờ đó, Hugo hét lên, “Cẩn thận đấy!” Khi Finnula cười, chàng hạ thấp tay xuống và lườm nàng. “Cô cố tình làm thế.”

“Tôi ấy à?” Đôi mắt xám của Finnula mở to giả đò ngây thơ. “Ông là tù binh của tôi, nhớ chứ? Tôi thích đối xử với ông thế nào là quyền của tôi. Mà tôi thấy ông đúng là người đang cần đi tắm một cái...”

“Tôi sẽ cho cô biết đi tắm là thế nào,” Hugo tuyên bố và lao vào nàng, chỉ có điều nàng quá nhanh so với chàng. Cúi người tránh, Finnula vừa cười vừa chạy qua cơn mưa tới cửa ngôi nhà nhỏ. Rồi nàng đứng đó trêu cười bộ dạng vụng về đuổi theo của chàng. Vừa lúc đó cánh cửa bật mở, và một người phụ nữ thốt lên. “Lệnh bà Finnula!”

Mavis Fairchild là một phụ nữ có gò má đỏ hồng, tuổi tác cũng xấp xỉ Finnula với mái tóc và mắt sẫm màu. Chị mở rộng vòng tay vào ôm Finnula thân ái.

“Thật là vui được gặp cô trong một ngày u ám thế này. Nhưng mà cô ướt hết rồi. Mau vào nhà hong khô người đi...”

Nhận thấy Hugo đang lê bước về phía mình, bà Fairchild dừng lại, ngay cả biểu hiện của chị cũng cho thấy quá rõ vẻ bề ngoài của Hugo thảm hại đến mức nào với râu tóc bù xù và cái áo khoác dính đầy bùn.

“Chị Fairchid,” Finnula nói với một điệu cười tự mãn mà Hugo đã không bỏ sót. “Đây là ông Hugh Fitzwilliam ở Caterbury. Ông ấy vừa trở về sau khi bị bắt giữ ở Acre.”

Khuôn mặt của bà Fairchild sáng lên. “À! Một hiệp sĩ vừa trở về từ Đất Thánh! Chẳng trách.” Hugo đứng trong mưa đưa mắt nhìn hai phụ nữ đang đứng trên bậu cửa khô ráo ngắm nhìn chàng với vẻ thương hại. Mavis cắn môi. “Nếu cô sửa sang cho ông ta một chút thì thì chắc cũng không đến nỗi đâu.”

Finnula nhìn với vẻ nghi ngờ. “Tôi chắc vậy.”

“Ông ta to lớn quá nhưng mà nếu cắt tóc gọn gàng và bỏ cái bộ râu và thứ quần áo khủng khϊếp đó đi, thì chắc ông ta trông cũng ổn.”

Finnula nhăn mũi. “Chị thật là rộng lượng, Mavis ạ.” Bà Fairchild thì thầm, đủ to để Hugo nghe thấy hết những lời mình nói, “Không phải là ông ta cứ định đứng trong mưa như vậy chứ?”

Finnula thở dài. “Tôi e là như vậy.”

Hugo coi đó là sự xúc phạm. Chàng hắng giọng. “Thưa phu nhân Fairchild,” chàng nói với chất giọng ấn tượng nhất, “Tôi không phải là loại người đơn giản hay thô lỗ. Liệu tôi có thể vào nhà và sưởi ấm bên ngọn lửa của bà, như chồng bà đã đề nghị với tôi chăng?”

Mắt Fairchild mở to. “Tất nhiên, thưa ngài.” Chị đứng sang một bên để một Finnula đang cười khúc khích lách qua bước vào nhà.

Hugo đi theo, gật đầu lịch sự với nữ chủ nhân khi đi qua cửa. Chàng phải cúi đầu khi bước vào nhà, nhưng khi đứng thẳng lên chàng thấy ngôi nhà gọn gàng và hứa hẹn hơn chàng nghĩ. Nhà Fairchild có sàn gỗ, một điều hiếm thấy ở Shropshire, và căn nhà nhỏ của họ được chia thành hai phòng, nơi mà Hugo đang đứng là phòng khách và có một phòng ngủ ở phía sau. Họ thậm chí còn có vài thứ đồ đạc bao gồm một cái bàn gỗ, ở trên đặt vài ổ bánh mỳ.

Trong lò sưởi là một ngọn lửa lớn đang vui vẻ nhảy múa và Finnula lập tức đi tới đó, trải áo choàng ướt ở đằng trước, rồi tháo đôi găng tay ẩm ướt ra để hơ tay trên ngọn lửa đang nhảy nhót. Hình ảnh đó thật thú vị và khi Hugo tới cạnh nàng hơ tay bên ngọn lửa, chàng không thể không lén liếc nhìn nàng. Du hành cùng một bạn đồng hành nữ cho đến giờ đang chứng tỏ là thú vị hơn Hugo có bao giờ có thể hình dung.

“Đây, chắc các vị phải lạnh thấu xương đấy nhỉ.” Mavis Fairchild ấn những cái vại to bốc khói vào tay họ, và khi Hugo đưa cái vại lên môi, chàng nhận ra ngay đó là thứ rượu táo rất mạnh, cay nóng với mùi đinh hương. Chàng uống ừng ực và lập tức cảm thấy trong người ấm rực lên.

Finnula thì cư xử văn minh hơn một chút. Nàng cảm ơn bà chủ nhà trước khi nếm thứ rượu táo đó, và chúc mừng sức khỏe của cháu bé. Điều đó đã mở đường cho một làn sóng những lời lẽ liến thoắng của bà Fairchild mà Hugo khó có thể theo kịp, và chàng chỉ có thể đoán rằng chị ta đang ba hoa về đứa con của mình. Chỉ một cái liếc mắt đủ để chàng thấy rằng đứa bé được nói tới bụ bẫm và mạnh khỏe, tất cả những điều có thể đòi hỏi về một người thừa kế, và vậy là chàng hết quan tâm ngay lập tức và thay vào đó chàng tập trung quan sát kẻ bắt cóc xinh đẹp của chàng khi nàng đang nựng đứa bé trong ánh lửa vàng rực.

Sự xuất hiện bất thần của ông chủ nhà và cậu Evan bối rối đã cắt ngang cái nhìn ngưỡng mộ của Hugo, nhưng nó lại đẩy nhanh sự xuất hiện của bữa trưa. Như thể từ trong không khí, những bình pho mát kem xuất hiện, cùng với dưa chua, và bánh mì còn ấm, hứa hẹn một bữa ăn trưa thịnh soạn hơn mức Hugo đã trông đợi.

Finnula dường như có vẻ rất thoải mái với những con người này, và cách cư xử của nàng chẳng hề thay đổi khi trò chuyện với những người ở tầng lớp xã hội kém hơn nàng nhiều. Từ những gì Hugo có thể nhớ được, gia đình nhà Crais từ lâu đã là người tự do, được một cụ tổ của Hugo giải phóng vì hành động dũng cảm nào đó mà tổ tiên của Finnula đã thực hiện.

Điều Hugo thấy lạ là sự kính trọng của Matthew và vợ anh ta dành cho cô gái trẻ. Nhưng chàng cho rằng đó là vì bọn họ nợ nàng hạnh phúc không thể phủ nhận hiện nay. Dù điều đó khiến nàng không thấy thoải mái, nhưng chàng thực sự thấy thích thú khi họ gọi nàng là lệnh bà và vài ba lần chàng đã bắt gặp ánh mắt nàng và nháy mắt với nàng. Finnula chỉ lấp liếʍ bằng một nụ cười và nhìn đi.

Khi bà Fairchild mời họ vại rượu táo thứ ba, và Hugo đã cảm thấy sự buồn ngủ dễ chịu từ hai vại trước đó, Finnula đứng dậy và lịch sự từ chối lời mời, khăng khăng rằng họ phải đi thôi. Mặc dù cả Matthew và vợ của anh ta đều cố nài họ ở lại qua đêm, khăng khăng rằng mưa to thế này không đi được đâu và rằng họ khó có thể tới Dorchester trước buổi tối được, thế nhưng Finnula quyết không từ bỏ kế hoạch ban đầu của mình. Ngay cả cái nhìn đầy khao khát về phía lò sưởi của Hugo cũng chẳng làm nàng thay đổi ý định, và họ ra đi trong những lời hứa hẹn rằng họ sẽ sớm trở lại thăm.

Hugo cảm thấy đặc biệt hài lòng khi chàng có thể băng qua cái sân lầy lội tới kho cỏ, bên ngoài tầm nhìn của ông bà chủ nhà, trước khi nắm lấy tay của Finnula và kéo nàng về phía chàng.

“Cái gì...?” nàng hỏi, mi mắt chớp chớp nhìn chàng vẻ kinh ngạc. Nhưng trước khi nàng có thể thốt nên lời, Hugo đã ép chặt môi chàng vào môi nàng. Trong khi nàng cố gắng lùi xa khỏi chàng, hai điều đã xảy ra cùng một lúc ngăn cản kế hoạch trốn thoát của nàng. Đầu tiên là nàng lùi vào sát cái sườn của Violet. Con ngựa chỉ nhìn lại họ, điềm tĩnh nhai vài cọng rơm và chẳng hề xê dịch. Thứ hai là cánh tay của Hugo vòng quanh nàng, nhấc Finnula lên khỏi mặt đất trong khi vẫn không rời môi nàng ra. Finnula thốt lên một tiếng kêu phản đối nhưng sự phản ứng của nàng nhanh chóng bị dập tắp. Hoặc Finnula là một người phụ nữ biết đánh giá một cái hôn tử tế, hoặc là nàng thích chàng, dù ít dù nhiều. Bởi vì một giây sau khi môi hai người chạm vào nhau, nàng ngả đầu vào vòng tay chàng, môi nàng mở ra như một đóa hoa. Đôi tay này, trước đó còn đang cố gắng tìm cách đẩy chàng ra, đột nhiên vòng quanh cổ chàng để kéo chàng lại gần hơn... và rồi nàng mở mắt ra và nhìn thấy...

... anh chàng Evan câm như hến đang đứng trước ngưỡng cửa kho cỏ, hàm dưới của cậu ta rớt xuống, tai đỏ bừng như lửa khi cậu ta nhìn chằm chằm vào họ.

Finnula thốt lên một tiếng kinh hãi và huých cùi trỏ rất mạnh vào người Hugo. Chàng buông nàng ra và lấy tay ôm lấy bụng trong khi Finnula nhanh chóng chỉnh lại quần áo.

“C... cô quên mất g... găng tay,” Evan lắp bắp tay cầm đôi găng cưỡi ngựa của Finnula. “B... bà chủ bảo tôi m... mang chúng lại cho...”

Finnula lao về phía trước và giật lấy đôi găng từ tay Evan.

“Cảm ơn bà chủ hộ tôi nhé, Evan?” nàng nói không ra hơi. “Thật là vui được gặp lại cậu.”

“Vâng,” Evan nói và ném về phía Hugo một cái nhìn tò mò cuối cùng trước khi quay đi và bước trở lại trong mưa.

“Quỷ tha ma bắt,” Finnula rên lên ngay khi cậu ta vừa đi khỏi. Nàng vùi khuôn mặt đỏ bừng vào bờm của Violet. “Ông đã làm cái gì vậy?”

Hugo ấn tay vào bụng mình. “Tôi chắc cô đã làm tôi bị nội thương rồi,” chàng nói.

Finnula ngước đầu lên khỏi bờm ngựa với sự kinh hoàng bao trùm khuôn mặt. “Cậu ta sẽ nói ra! Evan sẽ kể với Matthew và rồi Matthew sẽ nói gì đó với một trong các ông anh rể của tôi, và rồi họ sẽ nói lại với Robert, và rồi không biết bao giờ chuyện này mới chấm dứt!”

Hugo nhìn nàng với sự khao khát. Điều kỳ diệu đã xảy ra, khiến cho nàng rơi vào vòng tay chàng, thế nhưng giờ đây nàng trông như thể sắp thụi một cú vào mặt chàng chứ đừng nói là hôn chàng lần nữa. Nhặng xị buộc cương cho Violet, nàng tỏa ra sự bực bội như thể Evan đã bắt gặp họ đang làm gì đó ghê gớm hơn nhiều việc hôn hít đó.

Hugo thở dài. Chàng tha thiết ước rằng họ đã tới Stephensgate rồi! Chàng muốn được ở bên cạnh người thiếu nữ này hơn bất cứ điều gì trên đời, thế nhưng giờ đây nàng lại tìm cách xa lánh chàng. Trong một sự giận dữ đột ngột bùng nổ, Hugo nhấc chân lên và đạp thật mạnh vào cánh cửa nhà kho. Finnula giật mình ngước nhìn lên. Mắt nàng mở to giận dữ khi thấy điều Hugo đã làm. Chính chàng cũng có chút ngạc nhiên và đứng lùi lại tự hỏi điều gì đã xui khiến chàng làm vậy.

“Tại sao ông lại làm như thế?” nàng hỏi giận dữ. “Đó đâu phải là lỗi của nhà Fairchild...”

Hugo thọc tay vào trong túi áo choàng và lấy ra một đồng vàng.

“Đây,” chàng nói thô lỗ, ném mạnh đồng vàng vào trong máng nước uống của ngựa. “Chừng này đủ để làm cả một nhà kho mới. Cô hài lòng chưa?”

Finnula nhảy lên yên ngựa. “Thưa ngài,” nàng nói vẻ kiêu căng, “ngài đã trở nên hợm hĩnh quá rồi đấy.”