Chương 26
Finnula đợi cho tới khi màn đêm buông xuống, bao phủ vùng đất trong bóng tối màu xanh thẫm và mang lại vỏ bọc cần thiết cho cuộc đào tẩu của nàng. Nàng không định đợi cho tới khi bà mẹ của ông quận trưởng đã đi ngủ. Làm như vậy chỉ phí thêm thời gian quý giá trong cuộc tìm kiếm Jamie. Một khi đã quyết định ra đi, Finnula không thể đợi được. Sau khi đã sẵn sàng, Finnula mở chốt cửa sổ ở gác mái và leo ra cái mái lợp rơm.Gros Louis đang nằm ở ngoài sân và nó trông thấy nàng ngay lập tức. Là con chó được huấn luyện tốt, nó không sủa mà đứng lên, vẫy đuôi vui vẻ cho tới khi Finnula xuống tới mặt đất an toàn.
Nàng không có dao, không có cung tên, không có đồ dự phòng gì trong trường hợp buộc phải ngủ ngoài trời và chẳng có tiền bạc để mua gì cả. Tất cả những gì nàng có là viên ngọc lục bảo nàng đang đeo trên cổ và nàng sẽ không bao giờ rời xa nó cho dù có đổi tất cả vàng bạc trên thế giới. Điều duy nhất khiến nàng lo lắng là về viên quận trưởng bởi vì chắc chắn ông ấy sẽ bị trừng phạt khi tin tức lộ ra rằng nàng đã bỏ trốn.
Nhưng nếu nàng có thể tìm ra Jamie trước buổi sáng, như nàng hy vọng, thì có thể mọi người sẽ chẳng biết rằng nàng đã bỏ trốn. Bởi vì nàng sẽ trở về nhà tù của mình ngay khi tìm được Jamie, và sẵn sàng hứng chịu mọi sự trừng phạt.
Nàng lén đi khỏi sân với Gros Louis bám theo sát gót. Họ tránh đường lớn và men theo những lối mòn xuyên qua rừng, hướng tới Thái ấp Stephensgate. Trăng chưa lên nhưng Finnula biết rõ vùng đất này như là chỉ tay trong lòng bàn tay của nàng vậy, và họ tiến lên rất nhanh qua những vùng đất mấp mô, những bụi gai và đôi dòng suối.
Vào lúc họ tới tòa nhà chính của thái ấp, mặt trăng đã lên cho dù vẫn còn lấp ló sau những bụi cây tháp ở đường chân trời, ánh sáng bạc của nó vừa là lợi thế vừa gây bất lợi. Cho dù Finnula có thể nhìn rõ hơn nhưng nàng cũng sẽ dễ dàng bị phát hiện, và đó là điều nàng không hề mong muốn.
Và dù ý định của nàng là đi men theo rìa của khu nhà, nhưng sự hiện diện của Hugo giống như là một phép thôi miên khó cưỡng. Nhìn thấy có ánh đèn sáng phát ra từ cửa sổ phòng bá tước, nàng bỗng nhận ra mình đang bị hút về phía đó. Nàng cảm thấy mình như một kẻ ngốc bị phụ tình. Nàng phải tự trấn an mình, cố gắng dứt ánh mắt ra khỏi cửa sổ để có thể làm theo kế hoạch đã định.
Nàng quay lưng lại tòa nhà, đi tới nơi mà quận trưởng de Brissac đã cho biết bầy chó săn của ông không thể đánh hơi được mùi của Jamie nữa. Rút cái áo của thằng bé ra, Finnula chìa nó về phía Gros Louis, và con chó ngửi ngửi cái áo với vẻ tò mò.
Giữa nữ thợ săn và con chó của nàng có sự thấu hiểu không cần dùng lời. Con chó đã đi săn cùng Finnula quá nhiều đêm và biết rõ nàng muốn nó làm gì. Hạ thấp cái mõm xuống mặt đất, con chó đánh hơi những lá cỏ mùa xuân mới, sục mũi qua đám lá rụng và phân cừu. Rồi thì tai nó nhấc lên, nhưng mũi nó vẫn sát trên mặt đất, nó bắt đầu di chuyển, mau lẹ tiến vào sự tối tăm của khu rừng.
Finnula nhấc cái gấu váy dài sát đất của nàng lên, và bám theo nó.