Trở Thành Siêu Mẫu (Being Nikki)

Chương 19

Chương 19
Anh Steven không có tâm trí đâu để dự tiệc.

Mình cũng vậy. Đấy là anh ấy thậm chí còn không dành nguyên cả buổi tối hôm trước để đăng kí và chụp hình với các quan chức cấp cao của Stark Enterprises, môi lúc nào cũng phải nở nụ cười rạng rỡ tại bữa tiệc tổng duyệt cho show Thiên thần của Stark dành riêng cho khách VIP.

Anh ấy cũng không phải dậy từ tờ mờ sáng hôm sau để tới trường chuẩn bị cho lễ kiểm tra cuối kì, hay lẽo đẽo chạy theo sau năn nỉ các thầy cô giáo làm lại mấy bài kiểm tra đã bỏ lỡ của ngày hôm trước.

Xem ra mình là đứa duy nhất còn có chút áy náy về vụ bỏ lỡ bài kiểm tra hôm qua. Bởi Christopher thậm chí còn không buồn xuất hiện ở trường cơ. Mình cũng không biết cậu ấy đã đi đâu và làm gì. Có lẽ cậu ấy vẫn ở lì dưới tầng hầm nhà Felix, âm mưu lập kế hoạch trả thù tập đoàn Stark.

Mà xem ra là không mấy hiệu quả bởi theo như mình quan sát, Stark Enterprises vẫn đang hoạt động rất tốt, nếu không muốn nói càng lúc càng mạnh.

Frida, vừa nhìn thấy mình ở hành lang, ngay lập tức vác ngược cái mặt lên đi thẳng. Mình cũng chẳng kịp hỏi xem các thầy cô có cho nó thi lại mấy môn hôm qua đã bỏ lỡ do còn mải đuổi theo mình tới tận Brooklyn hay không. Chứ các thầy cô của mình không hề dễ nhằn chút nào. "Em Howard, em có biết học kỳ này em đã bỏ lỡ bao nhiêu buổi học rồi không? Ban Giám Hiệu trường Trung học Tribeca Alternative đã rất linh hoạt cho những học sinh có lịch trình làm việc đặc biệt như em. Nhưng đã đến lúc em cần quyết định lựa chọn giữa nghề người mẫu và việc học hành rồi".

Ơ... nhỡ mình muốn cả hai thì sao?

Cuối cùng thì mình cũng đành ngậm ngùi chấp nhận điểm F cho mấy môn thi mà mình đã bỏ lỡ và làm thêm bài tập bù lại bởi các thầy cô nhất quyết không chịu nhượng bộ.

Điển hình là cái môn "Kỹ năng nói trước công chúng" và thấy Greer - người luôn tự đề cao bản thân mình hơn người khác và luôn ngủ gật trong giờ.

Với một số môn, thì mặc dù bị điểm F nhưng điểm trung bình của mình cũng không đến nỗi quá bi đát. Chắc cùng lắm là rớt xuống C hay B thôi.

Nhưng với một số môn khác thì... có thể nói thế này: cũngòn có nghề người mẫu làm dự bị, phòng trường hợp không vào được đại học.

Mình biết, không phải tất cả mọi người đều cho rằng đây là một việc tốt. Ví dụ bố mẹ mình sẽ không hề vui khi nghe được cái tin này... nếu mình kể cho họ. Còn không họ sẽ không có cách nào biết được điểm số của Nikki Howard, bởi vì xét trên giấy tờ họ chẳng có quan hệ máu mủ gì với Nikki hết - và nhà trường sẽ càng không tự dưng đi thông báo với họ về vụ trốn học ngày hôm qua của mình.

Tuy nhiên Frida lại là một câu chuyện khác. Nhìn như nó đã gặp phải rắc rối lớn sau khi bỏ lỡ mấy bài thi ngày hôm qua. Ban Giám hiệu đã thông báo với mẹ về vụ việc lần này - mình biết được sau khi gọi lại cho bố mẹ để kiểm tra, trong lòng vẫn cứ cay cú vì lời buộc tội của nó về chuyện mình quan tâm tới "gia đình mới" hơn là gia đình cũ.

Mẹ gần như phát cuồng khi phát hiện ra vụ bùng học của Frida... cho tới khi mình nói với mẹ rằng nó đã đi cùng mình tới buổi tổng duyệt cho show Thiên thần của Stark.

"Hả?" - mẹ sững người - "Với con á?".

"Tại em lo cho con quá thôi" - mình nói - "Bọn con đã có chút cãi vã với nhau, sau đó nó thấy con rời khỏi trường mà không biết lý do tại sao nên đã đi theo con. Thực ra con phải tham gia vào buổi tổng duyệt tại chương trình của Stark. Em đã ở bên cạnh con cả buổi, mẹ yên tâm" - mình không hoàn toàn nói dối, mình chỉ lược bỏ một số thông tin không cần thiết thôi.

"Thế nghĩa là con cũng trốn học?" - giọng mẹ không còn là sững sờ nữa mà đã chuyển sang có chút cay đắng.

"Do công việc mà mẹ" - mình phân trần. Về lý thuyết, đây cũng không phải là một lời nói dối - "Mẹ đừng mắng em nó quá nhiều làm gì. Frida thực sự cho rằng nó đã làm một việc đúng đắn".

Mẹ thở dài. "Năm nay cả hai chị em con mỗi đứa sẽ nhận được một cái tất chứa đầy than đá trong đó" - giọng mẹ không có gì là đùa.

Xem ra Frida đã không kể cho mẹ biết là nó đi đâu - đuổi theo mình tới tận Brooklyn. Ý đồ của nó là gì? Tại sao nó giấu bố mẹ chuyện này? Nó đang nghĩ cái gì thế? Tại sao nó lại nổi điên lên với mình như vậy? Không hiểu nó bị làm sao nữa? Chắc không phải nó đang nghĩ mình đã quên đi gia đình thực sự của mình, sau khi biến thành Nikki chứ hả? Mặc dù đôi lúc - nhất là những khi có một anh chàng nào đó hôn mình - mình cảm thấy không kiểm soát nổi cơ thể của Nikki thật.

Nhưng thay thế Frida và bố mẹ bằng gia đình của Nikki á? Không đời nào. Chỉ là hiện giờ gia đình của Nikki đang cần mình. Và mình có điều kiện giúp đỡ được họ.

Hơn nữa mình nợ gia đình họ. Không phải sao? Nếu mình không giơ tay ra giúp đỡ thử hỏi ai có thể giúp được họ.

Lúc mình từ trường về đến nhà, mình thấy anh Steven - vẫn không hề ham hố muốn dự tiệc - trông mặt có vẻ rất mãn nguyện.

"Đi theo anh" - vừa nói anh ấy vừa ra hiệu cho mình bước tới gần bộ giàn âm thanh trong phòng khác.

"Gì thế ạ?"- mình hỏi, cởi vội khăn quàng cổ ra, trong khi dưới chân, Cosabella đang nhảy tưng từng mừng rỡ - "Chắc anh không mua quà cho tụi em đâu, đúng không? Anh không phải..." - giọng mình lạc đi khi nhìn thấy món quà anh ấy chỉ. Bên cạnh giàn máy nghe đĩa là một cái hộp màu đen với rất nhiều núm và công tắc trên đó.

"Uầy" - mình trầm trồ - "Đẹp thật đấy! Nhưng em nghĩ bọn em cũng đã có một cái rồi" - mình lịch sự nói như vậy thôi chứ thú thực là mình cũng chẳng biết cái hộp đó dùng để làm cái gì nữa. Nhưng nói chung mình và Lulu đâu có thiếu gì - "Mặc dù em dám chắc cái của anh đẹp hơn hẳn" - mình bồi thêm, mong sao không làm tổn thương tới lòng từ trọng của anh ý.

"Bọn em không bao giờ có được thứ này" - anh Steven tặc lưỡi nói - "Đây là máy gây nhiễu tiếng ồn. Đừng hỏi anh kiếm được nó ở đâu, bởi vì tốt nhất là em không nên biết. Công dụng của nó là sẽ tạo ra tiếng ồn gây nhiễu trên tất cả các tần số có thể đang bị gài máy nghe trộm. Trong trường hợp của em..." - anh chỉ tay lên trần nhà.

Mình ghé sát vào tai nghe: "Nhưng... em chẳng nghe thấy tiếng gì hết".

"Chính xác" - anh Steven nói - "Vấn đề mấu chốt là ở chố đó. Phải thiết kế thế nào để không ai nhận ra sự tồn tại của nó chứ. Tất cả những gì họ phát hiện được là họ không còn có thể nghe thấy gì từ em nữa. Có lẽ họ sẽ cử ai đó tới tìm xem nguyên nhân tại sao nhưng anh đảm bảo họ chỉ tốn công vô ích. Bởi vì bản thân họ cũng chưa nhìn thấy cái thiết bị này bao giờ. Nó được dành riêng cho quân đội mà".

Mình tròn xoe mắt kinh ngạc: "Đó là lý do tại sao hỏi anh kiếm đâu ra cái thiết bị này đúng không?".

"Chính xác" - anh Steven gật gù - "hoặc cái này" - anh chìa ra cho mình một thiết bị cầm tay màu đen nhỏ nhỏ xinh xinh, không to hơn cái máy dò trong túi xách của mình là mấy.

"Đây là thiết bị gây nhiễu âm thanh cầm tay" - anh ấy trả lời luôn khi thấy ánh mắt dò xét của mình - "Nó chỉ hoạt động trên 2 tần số, còn lại sẽ làm ngừng tất cả các thiết bị theo dõi trong vòng 50 mét xung quanh vị trí em đứng. Đặc biệt không gây ra một tẹo tiếng ồn nào hết".

Mình nhìn xuống cái máy trên tay mà lòng cảm động vô bờ bến.

"Anh thật tốt, anh Steven" - mắt mình rưng rưng. Suốt quãng thời gian vừa qua mình gần như phát điên khi cứ phải ngày đêm đề phòng lo sợ người của Stark nghe lén mọi lời ăn tiếng nói của mình. Và giờ, đột nhiên mình không còn phải sống trong tâm trạng thấp thỏm đó nữa. Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến mình cảm thấy choáng ngợp - "Nhưng em... em không có gì tặng anh".

"Hử" - anh Steven cười xòa - "Có, em đã tặng rồi. Đó là điều tối thiểu anh có thể làm cho em".

"Ý anh là sao?" - Mình lắc đầu, hai mắt đỏ hoe. Đây là bằng chứng chứng minh những gì Frida cáo buộc mình lúc trước là sai - mình không hề biến thành Nikki Howard. Bởi nếu là Nikki hồi trước, chắc chắn cô ta sẽ không cảm động tới rơi nước mắt như mình bây giờ khi được tặng hai cái máy gây nhiễu âm thanh.

"Các đài truyền hình sau khi phát sóng buổi phỏng vấn với em đã nhận được hàng trăm cuộc điện thoại gọi tới" - anh Steven nói - "Tất cả đều cho biết đã từng gặp mẹ".

"Nhưng có tin được lời bọn họ không a?" - Lulu đột nhiên không hiểu từ đâu nhảy ra. Mình còn tưởng cậu ấy đang bận rộn giúp chị Katerina và nhân viên chuẩn bị cho buổi tiệc hôm nay.

"Không, không hẳn" - anh Steven nhanh chóng đóng cửa tủ lại - "Nhưng anh có linh cảm chúng ta đang tiến gần tới đó rồi".

"Tuyệt!" - Lule toét miệng cười với anh Steven, sau đó giơ tay chỉ về phía anh chàng đang khệ nệ bê một quả bí ngô to đùng đã rỗng ruột - "Không! Chị Katerina, cái đó để ở đâu?".

"Đây!" - Chị Katerina chạy bổ trông cái tướng chị ý dám nhấc bổng được cả anh chàng đó lẫn quả bí ngô lên ý chứ.

"Vậy là anh thấy OK" - mình len lén nhình anh trai của Nikki - "với việc em thực hiện mấy cuộc phỏng vấn kia ạ?".

"Anh á?" - Steven lắc lắc đầu - "Đáng ra chúng ta phải nghĩ ra cách này sớm hơn ý chứ. Nhưng liệu nó có gây rắc rối cho em với...?".

Vừa nói anh vừa đưa mắt nhìn lên trần nhà nơi một nghệ sĩ của đoàn xiếc Cirque du Soleil đang đu thử trên mấy cái xà mới được lắp đặt. Trông bộ đồ da của cô ta cứ như không mặc gì ý, ngoài một cái khăn đỏ chót vòng trên cổ. Cách cái xà không xa chính là mấy cái lỗ, thủ phạm của cơn ác mộng sợ-bị-nghe-lén suốt mấy tuần qua của mình. Không phải anh Steven tránh không dám nhắc tới từ Stark vì sợ bị nghe lén..., thời đó đã qua rồi, nhờ món quà của anh ý mới tặng cho mình... mà cái chính là không muốn mang chuyện đó ra nói trước mặt Lulu, khi mà cô nàng đang trong tâm trạng vui phơi phới như thế này.

"Em cũng không biết nữa" - mình nhún vai - "Để xem xem".

"Không thể tin nổi cô ấy mất thời gian và công sức với mấy truyện này đến thế" - anh Steven vừa nói vừa nhìn về phía Lulu, đang loay hoay sửa từng cái khăn trải bàn một cho vuông vắn. Cậu ấy cũng đã kịp thay sang bộ váy dạ tiệc cốc-tai sành điệu rồi. Trông Lulu bây giờ không khác gì Holly Golightly, một trong những nhân vật yêu thích nhất của cậu ấy trong bộ phim Breakfast at Tiffany's. Giờ cậu ấy chỉ còn thiếu mỗi một cái tẩu thuốc nữa là đủ bộ.

"Điều này rất quan trọng với cậu ấy" - mình giải thích - "Cậu ấy không có người thân nào khác. Bạn bè và gia đình của cậu ấy. Giờ anh cũng là một phần của gia đình đó".

"Anh á?" - anh Steven hơi giật mình. Mình dám chắc anh ấy không hiểu được hết cái thâm thúy trong câu nói vừa rồi của mình - rằng Lulu đang dành một mối quan tâm đặc biệt cho Steven. Có lẽ có nằm mơ anh ý cũng không ngờ rằng một người như Lulu Collins lại tìm thấy sự hấp dẫn ở anh và sẵn sàng làm mọi thứ miễn sao anh được vui. Bản thân anh Steven cũng không phải là người ý thức được đúng giá trị thực của bản thân mình. Cứ nhìn cái cách hai người bọn họ đánh vật với nhau nên hay không nên mặc gì trong bữa tiệc tối nay là rõ. Anh Steven thì muốn mặc quần áo bình thường - áo phông và quần jeans - trong khi Lulu nằng nặc đòi anh ý mặc bộ đồ mà cậu ấy đã đích thân chọn cho anh ý ở tiệm Barneys. Cuối cùng người thắng cuộc là Lulu với vũ khí lợi hại nhất của mình: Trề môi phụng phịu.

Và giờ anh Steven trông cực kỳ không thoải mái trong bộ đồ lịch lãm kia. Nói vậy không có nghĩa mình chê anh ý mặc xấu - ngược lại là đằng khác. Có điều mình vẫn chưa quen với hình ảnh anh Steven trông như một người New York điển hình trong chiếc áo sơ-mi kẻ sọc hở cổ, quần jeans tối màu và một chiếc áo khoác mà chỉ liếc qua cũng có thể đoán được giá của nó không dưới 1.000 đôla.

Tuy nhiên, mình không nghĩ là anh Steven ý thức được điều đó.

"Nikki, mọi người đang sắp đến rồi" - Lulu cuống quít giục khi thấy mình vẫn còn tửng từng tưng ngồi trên ghế vuốt ve con Cosy và trò chuyện với anh Steven - "Cậu có ý định đi thay đồ không thì bảo? Cậu không định mặc bộ đó đấy chứ hả?".

Giá mà mình cứ mặc nguyên bộ đồng phục học sinh này được thì hay nhỉ. Mệt quá rồi, chẳng có tâm trạng nào mà váy với sống nữa.

"Đây, đi thay đây" - mình loẹt quẹt đi vào trong phòng ngủ tìm xem có gì mặc đại vào cho xong.

Trong tủ quần áo của Nikki có cơ man nào là váy dạ hội, đa số vẫn còn nguyên giá tiền trên đó. Mình chẳng bao giờ phải đi shopping hết bởi tất cả đã có các stylist của Nikki lo. Họ quẳng cho cái gì thì mặc cái đấy thôi. Mình tìm thấy một chiếc váy dạ hội màu đen mềm mại và lấp lánh, buộc dây ở cổ. Bên ngoài thì lạnh là thế mà trong nhà nóng chảy mỡ ra. Tại Lulu nhất quyết đòi bật lò sưởi lên hết cỡ cơ. Kết quả là vừa bật lò sưởi, nhưng vẫn phải vừa bật điều hòa và mở toang tất cả các cửa sổ và quạt gió ra để cân bằng với nhiệt độ cơ thể của các vị khách mời sắp tới... Mình cởi đồ, hì hục nhét mình vào cái váy bó sát kia, sau đó mất gần nửa tiếng tút lại khuồn mặt cho đẹp. Trước đây mình không phải tuýp con gái khá quan tâm tới mấy chuyện trang điểm, làm đẹp nhưng đôi khi đó cũng là một cái thú giải tỏa stress rất hiệu quả. Thử tưởng tượng xem, một hôm nào đó, khi tâm trạng của bạn cực kỳ tệ - vì một anh chàng như Christopher chẳng hạn - hãy ra trước gương tự thưởng cho bản thân một đôi mắt màu khói, cộng thêm chút son bóng nữa, thay vì ngồi một chỗ nhìn chằm chằm vào cái điện thoại, mong ngóng một cuộc gọi không-bao-giờ-có của đối phương.

Mình đã nhiều lần tự nhủ với bản thân, Christopher chỉ thích người con gái đã chết thôi. Đừng có dính vào một người như thế làm gì cho khổ bản thân mình ra!

Hơn nữa có khi tốt hơn cả là Christopher đừng nên có bất cứ quan hệ gì với một đứa con gái lắm vấn đề như mình hết. Có lẽ mình nên bước sang một bên nhường cậu ấy lại cho McKayla Donafrio.

Ối, không hiểu làm thế nào mà giờ mắt mình chẳng còn giống màu khói nữa mà trông như một con ma chính hiệu. Chắc tại mình kẻ đậm quá rồi... thôi đành lau đi kẻ lại vậy.

Lúc mình bước ra khỏi phòng ngủ, trời đã sập tối và các vị khách đầu tiên - mà theo định nghĩa của Lulu những người đến sớm luôn là những kẻ thích bon chen và thất bại - đã có mặt. Mình nhân cơ hội này lấy chút đồ ăn - chị Katerina đang ở trong bếp chỉ đạo nhân viên phục vụ theo dõi nhiệt độ của các khay thức ăn, làm sao để chúng luôn được duy trì ở một nhiệt độ nhất định suốt cả buổi tối - để lát không bị lả đi vì đói.

Trong khi đó, DJ Drama cũng vừa mới tới và đang chuẩn bị. Mình bước tới trò chuyện với anh ta nhưng anh ấy có vẻ ngượng ngùng. Hay là anh ta không hứng thú lắm khi phải tiếp chuyện với một người không ngơi tay bốc sushi ăn như mình nhỉ. Phía trên đầu mình, đoàn xiếc Cirque du Soleil bắt đầu bằng một vài pha nhào lộn độc đáo, có 1-0-2. Không hiểu ở trên đó cảm giác ra sao nhỉ? Mình nghĩ có khi vẫn sướиɠ hơn cái vai trò chủ nhà dưới này của mình. Càng lúc mọi người kéo đến càng đông, một số người trong đó mình nhận ra (nhờ đống tạp chí Vogue của Lulu và Us Weekly của Frida) nhưng một số thì không. DJ Drama bắt đầu thử nhạc và không còn thời gian để chuyện phiếm với mình nữa - nhưng không sao, bởi bạn bè của Nikki cũng đang bu lấy quanh mình, hết lời tán dương cái váy mình chọn cho buổi tiệc đêm nay, đồng thời kéo mình ra chỗ quầy rượu và gọi những thứ nước uống có cồn độc hại, chẳng có lợi gì cho sức khỏe.

Mình không muốn thừa nhận điều này... nhưng quả thực mình bắt đầu thấy vui vui. Không vui sao được khi vừa có nhạc hay, vừa có đồ ăn ngon để thưởng thức, cùng với rất nhiều người bạn vui tính dễ thương.

Ngay đến anh Steven, mình nhận thấy cũng không hề thấy khó chịu một tẹo nào. Mình phát hiện ra anh ấy đang nhảy cùng Lulu - nếu có thể gọi cái điệu lắc lư kia của anh ấy là nhảy. Nói chung là anh ý chỉ đứng giậm chân tại chỗ làm cái cột cho Lulu uốn éo trổ tài thôi.

Đúng lúc đó anh quay sang bắt gặp ánh mắt mình đang nhìn. Ngay lập tức anh liếc mắt nhìn lên trần nhà và... mỉm cười, hiển nhiên không phải để xem màn nhào lộn của đoàn xiếc Cirque du Soleil mà anh ấy giống như muốn nói Em có thể tin nổi không? Chuyện này đúng là điên rồ mà... nhưng cũng vui đấy chứ.

Và mình chợt nhận ra rằng có lẽ mọi chuyện cũng không đến nỗi tệ như mình nghĩ. Ít ra mình cũng đã tìm được một người có cùng suy nghĩ giống như mình.

Chỉ có điều người đó lại là anh trai của Nikki, Steven.

Có lẽ, mình tự nhủ, Frida đã đúng. Dù chỉ là một chút xíu. Không phải việc nó buộc tội mình đã biến thành Nikki Howard mà là việc nó ám chỉ rằng mình đã tìm được một gia đình mới. Có lẽ, giống như Lulu, mình đang tự tạo ra một gia đình mới của riêng mình... một gia đình bao gồm cả gia đình cũ ngày xưa.

Nhưng chuyện này vẫn không bất ngờ bằng việc xảy ra tiếp sau đó: đột nhiên đám đông dẹp sang một bên và mình nhìn thấy cái điều mà có lẽ tới hàng triệu triệu năm nữa mình cũng không bao giờ muốn thấy.

Một thành viên của gia đình cũ nhà mình - em gái mình, Frida - đang nhảy cùng Brandon Stark.

Nó đang làm cái quái gì ở đây thế này? Hiển nhiên là Frida đã tự mời bản thân tới đây bởi vì mình nhớ là mình đâu có gật đầu đồng ý đâu.

Tệ hơn nữa, nó đang mặc trên mình một chiếc váy không thể bé hơn - không to hơn hai chiếc khăn khâu lại với nhau là mấy (ừ thì mình cũng nói ngoa lên một tẹo nhưng sự thực là thế mà) - và đang ngoáy mông tít mù làm như thể mình là Miley Cyrus không bằng.Thật chẳng hay ho chút nào. Mình đang tính lao tới quạt cho Frida một trận về hành vi thiếu suy nghĩ của nó thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi: "Nikki!" và mình quay đầu lại.

Mình đã cứ tưởng giờ không còn ai có thể khiến mình phải quan tâm đến độ quên đi cả cơn thịnh nộ đang bốc ngùn ngụt trên đầu khi chứng kiến cái cảnh kệch cỡm kia. Không một ai. Trừ người thứ hai, sau em gái mình, mà có nằm mơ mình cũng không nghĩ sẽ có thể gặp ở bữa tiệc này.

Christopher.

Cậu ấy đang làm gì ở đây? Mình đâu có mời cậu ý đâu nhỉ. Làm sao mình có thể mời cậu ý. Làm sao mình có thể mời cậu ý sau cái cách cậu ý đối xử với mình dưới tầng hầm nhà Felix?

Hơn nữa mình cũng đã cung cấp đầy đủ mọi thông tin mà cậu ấy yêu cầu rồi mà. Giờ cậu ý còn muốn gì ở mình nữa?

Mình liếc vội về phía Christopher và đột nhiên mọi giận hờn về cách cậu ý đã đối xử với mình biến mất, thay vào đó là sự lo lắng tột đ khi thấy... mặt Christopher đang trắng bệch như tờ giấy. Có chuyện gì thế nhỉ?

Ôi Chúa ơi, không lẽ Felix đã bị bắt? Mình biết ngay mà. Họ đã nghe lén được cuộc nói chuyện của bọn mình ở nhà Christopher. Đúng rồi. Khi đó mình đâu đã có cái máy gây nhiễu sóng đâu.

Và giờ họ đang lần tới Christopher. Cậu ấy đang phải trốn chạy. Và cậu ấy chạy tới đây cầu cứu mình.

Bởi vì đó là điều bạn sẵn sàng làm cho người bạn yêu. Kể cả khi người đó không đáp lại tình cảm của bạn.

"Chúng ta nói chuyện một lát được không?" - Christopher hỏi. Cậu ấy đã phải rất lớn tiếng mới át được tiếng nhạc xập xình trong phòng.

"Có chuyện gì thế?" - mình ngập ngừng hỏi. Toàn thân mình run rẩy vì sợ hãi. Khác hẳn với nỗi sợ hãi khi mình nhìn thấy Frida uốn éo nhảy cùng Brandon trong chiếc váy cũn cỡn kia. Cảm giác đó ứng với cảm giác khó chịu hơn là sợ hãi. Hơn nữa với việc mọi ống kính và máy quay đang tập trung hết vào Lauren Conrad đang say sưa nhảy múa thế kia, có muốn Frida cũng khó mà gây thêm được rắc rối nào - "Có phải...".

Christopher hình như cũng đọc được suy nghĩ của mình nên lập tức lắc đầu quầy quậy.

"Không, mọi chuyện vẫn ổn" - cậu ấy nói - "Đại khái là thế. Có lẽ mình sẽ bị đúp lại một năm không biết chừng. Nhưng chuyện đó không quan trọng. Xin lỗi vì đã đường đột phá ngang buổi tiếc của cậu như thế này. Chỉ là mình rất cần nói chuyện với cậu. Chúng ta có thể vào chỗ nào yên tĩnh hơn một chút không? Phòng của cậu ở chỗ nào?".

"Đằng kia" - mình chỉ về phía cửa phòng.

"Tốt" - nói rồi Christopher chụp lấy cổ tay mình và rẽ đám đông, kéo mình về phía phòng ngủ của mình. Cậu ý thậm chí không buồn để ý xem đã va phải những ai trên suốt quãng đường từ phòng khách vào tới phòng ngủ của mình - nhân viên phục vụ rượu, các thiên thần của Stark mà Brandon đã cố ý dắt tới, các chuyên gia về thời trang, chú gác cổng Karl đã say sưa nhảy cùng chị Katerina... nói chung tất cả những gì cậu ấy muốn làm là mau mau chóng chóng thoát khỏi cái nơi ồn ã này và tìm một chỗ nào yên tĩnh một chút để có thể nói chuyện với mình.

Và khi bọn mình đã yên vị trong căn phòng ngủ yên ắng của mình, cậu ấy thả tay thẳng ra và đối diện với mình. Cậu ấy thậm chí còn không buồn bật đèn lên, tất cả ánh sáng trong phòng lúc này là nhờ vào ánh đèn điện của thành phố rọi qua lớp kính cửa sổ.

Mình đừng yên đó nhìn Christopher, tim vẫn đang đập thình thịch do bị lôi đi quá nhanh. "Có chuyện gì quan trọng đến mức cậu không thể nói với mình ở ngoài kia?".

Và điều tiếp theo mà mình biết... Christopher không nói không rằng, đưa tay lên ôm lấy mặt mình, từ từ kéo sát vào mặt cậu ấy.

Và rồi cậu ấy hôn mình.

Christopher Maloney đang hôn mình.

Đó không phải là một nụ hôn chiếm hữu hay một nụ hôn tham lam, cuồng nhiệt như cái cách những chàng trai khác - ví dụ như Brandon - vẫn làm mỗi khi có cơ hội hôn Nikki Howard.

Đó là một nụ hôn vô cùng ngọt ngào. Giống như... một nụ hôn tràn đầy sự yêu thương.

Nhưng Christopher đâu có yêu Nikki Howard. Christopher yêu Emm Watts cơ mà nhỉ?

Dù sao thì mình vẫn nhắm mắt tận hưởng nụ hôn bất ngờ kia một cách mãn nguyện. Tất cả những gì mình có thể nghĩ lúc này là Christopher đang hôn mình. Christopher Maloney đang hôn mình.

Mặc dù mọi người nói rằng giấc mơ không bao giờ giống như hiện thực nhưng nụ hôn này ngọt ngào giống y những gì mình tưởng tượng khi Christopher hôn mình - vừa ấm áp, vừa nhẹ nhàng, vừa nồng cháy - kể cả từ trước khi tai nạn xảy ra. Mình cứ ngỡ giấc mơ này vĩnh viễn không bao giờ có thể thành hiện thực vậy mà cuối cùng mình cũng đã chờ được đến ngày hôm nay.

Nhưng... Christopher không chỉ hôn mình đơn thuần, giờ cậu ấy đang bế bổng mình lên và tiến ra chỗ giường ngủ.

Cứu với - chuyện gì đang xảy ra thế này?

Không lẽ mình đang nằm mơ giữa ban ngày? Không thể nào... bởi mình còn cảm nhận được rõ cái khuy áo da của cậu ấy đang cọ vào bàn tay mình mà. Nếu là mơ thì sao có được những cảm giác thật đến như vậy được.

Christopher từ từ đặt mình xuống giường và cúi xuống tiếp tục hôn mình. Thề là tiếng nhạc xập xình ngoài kia chưa chắc đã so nổi với tiếng đập thình thịch của trái tim lúc này đây...

Trước khi đặt lên môi mình một nụ hôn thứ hai, Christopher khẽ thì thào từ Emm và rồi cả hai bọn mình bị cuốn vào nụ hôn dài tưởng chừng như bất tận, càng lúc càng cuồng nhiệt tới nỗi mình không còn dám dùng từ ngọt ngào để miêu tả nó nữa rồi... Mình hoàn toàn mất hết kiểm soát với cơ thể của Nikki, và thú thực là giờ mình cũng không hề muốn kiểm soát nó nữa bởi mình đang được ở trong vòng tay của người con trai mà mình đã thương thầm trộm nhớ bao năm nay...

Nhưng ngay lúc đó, cái từ mà Christopher thì thầm lúc nãy đột nhiên khiến mình tỉnh hẳn khỏi giấc mộng.

"Cậu vừa gọi mình là gì?" - mình nghiêng người hỏi Christopher.

"Mình đã biết" - vì mình đột ngột nghiêng người ra như vậy nên môi của Christopher lập tức chuyển hướng xuống cổ mình. Khỏi cần nói cũng biết cử chỉ này có ma lực hấp dẫn đến mức nào. Cảm giác còn thoải mái hơn cả khi được mát-xa cổ ý.

Giọng Christopher vẫy chưa trở lại được bình thường vì chính cái cảm xúc mãnh liệt vừa qua: "Mình biết là cậu, Emm ạ".

"Cậu biết gì cơ?" - mình hoảng hồn hỏi lại. Giờ thì mình dám chắc là mình đang mơ rồi. Và mình sẽ tỉnh dậy trong ít phút nữa. Có lẽ lần này mình đang ở dưới đáy đại dương ở St. John thật. Có lẽ ngay từ đầu mình chưa hề thoát khỏi đó, và những gì xảy ra suốt mấy ngày vừa qua chỉ là một cơn ác mộng dài chứa đấy McKayla Donofrio trong đó.

"Tập hồ sơ của cậu" - Christopher thì thầm bên tai mình - "mình đã đọc hết rồi. Xem ra Khoa thần kinh Ngoại thần kinh của bệnh viên Stark đã quá chủ quan khi nghĩ rằng chỉ vài bức tường lửa như vậy đã có thể bảo mật được mọi thông tin".

Ôi giời ơi! Chuyện này nghe không hề giống một giấc mơ tẹo nào... Trước giờ mình đã bao giờ tưởng tượng ra tình huống như thế đâu.

"Hả?"

"Stark muốn tiết kiệm ít chi phí" - môi của Chistopher vẫn quanh quẩn nơi cổ mình - "Một bước tính hoàn toàn sai lầm".

Là sao???

"Mình khá ngạc nhiên không hiểu tại sao vẫn chưa có ai phát hiện ra các ca cấy ghép cơ thể mà họ đã thực hiện suốt bao năm qua" - Christopher chậm rãi nói - "Giờ chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi giới truyền thông đánh hơi ra bí mật này".

Ố giời ơi... Christopher đã biết rồi sao? Cậu ấy đã biết?

"Không phải... mình không hiểu cậu đang nói và cái gì?" - mình chối bay chối biến. Mặc dù mồm thì nói vậy nhưng trong lòng mình thầm tự nhủ Khoan, khoan... cái máy gây nhiễu âm thanh. Stark giờ không còn nghe lén được các cuộc hội thoại của mình nữa. Mình có thể kể cho cậu ấy nghe. Giờ mình có thể nói thật với cậu ấy mọi chuyện rồi.

Nhưng... thói quen cũ khó bỏ nên phản ứng đầu tiên của mình khi có ai đả động tới chuyện này sẽ là: nói dối.

"Emm" - môi của Chistopher lại lần tới tìm môi của mình - "Không sao đâu. Mình biết. Mình biết cậu không thể nói với mình. Mình biết cậu đã cố thử. Nhưng bây giờ mình đã ở đây. Mọi thứ sẽ ổn thôi. Cậu biết mình vẫn luôn yêu cậu mà".

Mọi thứ thật là tuyệt! Nụ hôn với Christopher đã tuyệt nhưng những lời cậu ấy vừa thổ lộ với mình còn tuyệt vời hơn gấp trăm lần. Đó là những gì mình vẫn hằng mong ước được nghe bấy lâu nay. Toàn thân mình lâng lâng chỉ muốn bay lên vì hạnh phúc.

"Cậu vẫn luôn yêu mình sao?" - mình hỏi lại.

"Tất nhiên rồi" - Christopher nhìn vào mắt mình. Nét mặt của cậu ấy mấy phút trước còn rất tự tin và quyết đoán, đột nhiên giờ bỗng dưng trở bên bối rối và ngượng ngùng - "Cậu biết điều đó còn gì. Cậu hẳn đã thấy sau đám tang của cậu mình thê thảm như thế nào. Emm, khi cậu mất đi... mọi thứ trong mình bỗng dưng trở nên vỡ vụn. Khi mình phát hiện ra cậu vẫn còn sống, mình thực sự không biết phải diễn tả thế nào cho cậu hiểu...".

Mình không hiểu tại sao mình không thể chỉ nằm trơ ra đó và tận hưởng cái giây phút thiên thần này. Mình không hiểu tại sao mình không thể chỉ chấp nhận những gì cậu ấy nói và quên đi sự thật rằng cậu ấy chưa bao giờ nói lời yêu mình khi mình vẫn chỉ là đứa răng khểnh, không hề có thân hình và khuôn mặt của một nữ thần như bây giờ. Mặc dù bên trong mình vẫn là mình của ngày xưa nhưng chuyện đó liệu có còn quan trọng không?

Có, rất quan trọng.

Ít ra đối với mình.

Nghĩ vậy mình đẩy vội Christopher ra khiến cậu ấy có phần bất ngờ nhưng vẫn nhẹ nhàng buông mình ra và ngồi im nhìn mình lồm cồm bò xuống khỏ giường - cồ gắng không giẫm phải Cosabella, không hiểu đã theo chân mình chạy vào đây từ lúc nào - đi ra mở cửa sổ ra, để tiếng xe cộ bên dưới và cơn gió lạnh mùa Đông ùa vào hạ bớt nhiệt trong phòng.

Mình làm vậy không phải vì sợ người của Stark nghe trộm được cuộc hội thoại giữa mình và Christopher... giờ mình không còn lo lắng tới điều đó nữa. Chỉ là mình cần một chút không khí thoáng mát để suy nghĩ.

"Nếu cậu yêu mình đến vậy" - mình quay lại nói - "tại sao cậu chưa bao giờ hôn mình khi mình vẫn còn đang ở trong cơ thể cũ?".

"Ôi giời" - Christopher thốt lên bằng một giọng khác hẳn, giống như cái giọng thường ngày của cậu ấy chứ không phải cái giọng trầm đυ.c đầy cảm xúc khi này - "Cậu định bới lại chuyện ngày xưa sao? Bây giờ?".

"Ờ" - mình đáp - "Mình muốn biết. Cậu thậm chí còn không ý thức được sự tồn tại của mình cho tới khi mình chết đi rồi. Trước đây mình trong mắt cậu đơn thuần chỉ là một cạ để chơi Journeyquest cùng. Cậu đâu có coi mình là một đứa con gái. Vì thế mình nghĩ không có gì là vô lý khi mình muốn nghe một lời giải thích từ phía cậu cả. Còn nữa, ý cậu là sao khi nói câu Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi? Làm sao mà mọi thứ có thể ổn thỏa lại như xưa? Cậu tính đứng ra xử lý tất cả mọi chuyện bởi vì cậu là một người đàn ông còn mình chỉ là một đứa con gái chân yếu tay mềm thôi sao? Cậu cho rằng mình không thể tự mình xử lý được các tình huống chắc? Mình dám cá với cậu. Christopher, mình hoàn toàn có thể xử lý được mọi chuyện".

"Vậy sao?" - Christopher chống tay nhổm người dậy - "Đầu tiên cậu để cho cả một cái màn hình plasma rơi trúng đầu. Sau đó cậu để cho não của cậu bị ghép vào cơ thể của một cô nàng siêu mẫu nào đó. Cậu xử lý tình huống tốt lắm, Emm ạ".

Thật tuyệt với khi được nghe Christopher gọi mình là Emm như xưa nhưng đồng thời mình chỉ muốn cho cậu ta một cái dép vào đầu vì kiểu ăn nói nhạo báng kia.

"Hứ... cậu thì nói được ai, khi mà chính cậu cũng đang ngu ngốc đâm đầu vào cái kế hoạch tiêu diệt Stark Enterprises đó. Cậu nghĩ nó sẽ thành công chắc?

"Xin lỗi, nó đã có tác dụng rồi đó thôi. Mình chẳng phải đã phát hiện ra sự thật về cậu còn gì? Và ít ra thì mình cũng có một ý tưởng để thực hiện điều đó" - Christopher nói - "Thế kế hoạch của cậu là gì? Mở tiệc mời Lauren Condrad cùng DJ Drama sao?".

Mình sải bước đi về phía giường, mặt đối mặt với Christopher: "Đó không phải là ý tưởng của mình. Hơn nữa mình còn đang bận suy nghĩ cách phải làm sao để tìm người mẹ bị mất tích của Nikki Howrard".

"Cậu không bao giờ nghĩ rằng hai sự việc đó có khi lại có quan hệ với nhau sao?" - Christopher hỏi.

Mình hơi sững lại trước câu hỏi đó của Christopher.

"Cậu đang nói chuyện nào thế?".

"Thì chuyện mất tích của mẹ Nikki và chuyện đã xảy ra với cậu".

Thực ra đây cũng là khả năng mà mình và anh Steven từng cân nhắc tới, không ngờ Christopher cũng đồng quan điểm với tụi mình.

"Có lẽ mẹ của Nikki đã phát hiện ra chuyện gì đó mà bác ý không nên biết. Cậu đã bao giờ cân nhắc tới khả năng có thể chính Nikki cũng đã biết chuyện đó không?" - Christopher nói tiếp.

"Nikki á?" - mình bối rối hỏi lại - "Cậu nghĩ là Nikki... thực ra cậu đang muốn ám chỉ điều gì thế Christopher?".

"Ý mình là không hề có vụ tai nạn nào hết, Emm ạ" - đôi mắt xanh của cậu ấy nhìn thằng vào mình không chớp mắt - "Có ai thực sự biết được chuyện gì đã xảy ra với Nikki ngày hôm đó không? Cô ta ngã xuống và không bao giờ tỉnh lại. Stark nói rằng đó là chứng phình động mạch... nhưng làm sao chúng ta biết chắc được? Felix và mình đã kiểm tra khắp nơi nhưng không tìm được một hồ sơ nào nói về cô ta... trừ một cái dành cho cậu".

Mình mở miệng ra tính cãi lại nhưng rồi lại thôi. Thật lạ lùng khi ở cùng trong phòng ngủ trò chuyện như thế này với Christopher. Mình đã nhớ cậu ấy rất nhiều và giờ cậu ấy đang ở bên cạnh mình...

... và bọn mình đang có một cuộc khẩu chiến.

"Tất nhiên, chúng ta không biết được sự thật chuyện đã xảy ra với Nikki ngày hôm đó" - Christopher nói trước khi mình kịp nói thêm câu nào - "Và có lẽ chúng ta sẽ không bao giờ biết được. Chúng ta chỉ có thể chấp nhận lời giải thích của Stark về sự việc trên".

Mình lắc đầu quầy quậy: "Cậu đang nói gì thế? Ý cậu là Nikki không bị phình động mạch sao? Christopher, như thế thật điên rồ".

Mặc dù chính anh Steven đã từng nói câu tương tự như thế với mình.

Christopher nhún vai: "Chuyện xảy ra hôm đó không phải là một tai nạn. Nikki là gương mặt đại diện của Stark. Họ đầu tư hàng triệu đô vào cô ta. Với họ cô ta là một người vô cùng quan trọng, không thể để mất. Mình dám cá là cậu ý thức được rất rõ điêu này. Nhất là khi đổ không biết bao nhiêu tiền vào chiến dịch quảng bá cho mẫu máy tính mới với phiên bản mới của trò Journeyquest. Nhưng họ không hề thuê cô ta vì bộ não của cô ta, đúng không?".

Mình cãi lại: "Nghề người mẫu không đơn giản như mọi người vẫn nghĩ đâu. Đó là một công việc cực kỳ vất vả. Nhất là khi cậu phải giả vờ là mình đang rất thoải mái trong chiếc quần da bó sát dưới cái nóng như đổ lửa của hàng chục tấm đèn rọi thẳng vào người suốt hàng giờ liền..."

"Nghe này, Stark Enterprises... toàn bộ cái tập đoàn đó giờ đã không còn khống chế được nữa" - mặt Christopher không biểu lộ một chút cảm thông nào. Mặc dù nếu là người khác nghe thấy vậy cũng không ít thì nhiều xuýt xoa tiếc thương cho một đế chế vốn được cho là hùng mạnh nhất thế giới hiện nay. Được trả hàng ngàn đôla để chịu đựng chiếc quần da ôm bó sát trong vào giờ thì cũng khá xứng đang đấy chứ - "... cả một hệ thống không dây không hề được bảo mật, toàn bộ hệ thống đang vị xung đột với nhau. Điều đó khiến cho chúng ta phải đặt một dấu hỏi lớn".

Mình chợt nhớ về cái máy tính mình tìm thấy trong phòng ngủ của Nikki trong lần đầu tiên tới đây. Nó bị nhiễm spy-ware và khi mình kiểm tra lại, máy tính của Lulu cũng chịu chung một số phận tương tự. Mình vẫn chưa mở cái máy tính ngài Robert Stark mới tặng nhưng ai mà biết được nó có an toàn hay không.

"Mình không nghĩ là..." - mình gần như không thở nổi nữa rồi.

"Mình không biết phải nghĩ sao nữa" - Christopher chen ngang - "Nhưng chắc chắn có chuyện gì đó đã xảy ra. Và họ không muốn để ai biết. Một điều mà mình nghĩ Nikki - và giờ có thể là cả mẹ cô ta - đã phát hiện ra. Và Stark đã tì cách để bịt miệng họ lại. Cậu chỉ là không may đã chọn sai thời điểm để xuất hiện thôi".

"Khoan đã" - mình thấy lạnh hết cả sống lưng - "Cậu nghĩ là Stark đã gϊếŧ Nikki á? Bởi vì cô ta đã biết được chuyện không nên biết sao?".

"Họ đâu có gϊếŧ cô ta đúng không?" - Christopher mỉm cười nhìn mình - "Bởi vì cô ấy đang ngồi ngay trước mặt mình đây còn gì".

"Cậu hiểu ý mình muốn nói mà" - mình nói.

"Mình hiểu cậu muốn nói gì. Và để trả lời cho câu hỏi của cậu, mình nghĩ có khả năng, chỉ là có thể thôi nha, họ cố tình muốn loại tách bộ não của Nikki ra khỏi cơ thể của cô ta".

"Ôi chúa ơi" - mình nín thở thốt lên.

Nói chuyện với Christopher như thế này thật lạ. Không phải do mình không nói chuyện với cậu ấy thường xuyên. Rõ ràng là mình vẫn nói nhưng cậu ấy chỉ không biết người đó là mình thôi. Nhưng giờ thì cậu ấy đã biết. Cậu ấy thậm chí đã chạm mình, sau khi biết mình là ai. Và giờ cậu ấy rất muốn được chạm vào mình một lần nữa. Mình có thể nhận thấy rõ điều đó từ cái cánh tay cậu ấy giơ lên nhưng tới giây cuối cùng lại hạ xuống ôm lấy đầu hoặc mân mê cái gối trên giường.

Mình hiểu cảm giác hiện giờ của cậu ấy. Nhưng mình sẽ không vội vàng. Mình còn quá nhiều câu hỏi cần giải đáp mà ngay câu hỏi đầu tiên của mình cậu ấy còn chưa buồn trả lời nữa là.

"Nhưng cậu nghĩ mẹ của Nikki vẫn còn sống mà" - mình nói - "Chính Felix đã nói với anh Steven như vậy mà".

"Chẳng có lý do gì để kết luận là bác ý đã chết cả" - Christopher nhún vai.

"Thế bác ý giờ đang ở đâu?".

"Ngoài kia" - vừa nói cậu ấy vừa hất hàm chỉ ra ngoài cửa sổ - "Không ai có thể biến mất mãi mãi. Khó lắm. Kể cả những người trong chương trình bảo vệ nhân chứng sau khi được cấp danh tính và thân phận mới vẫn luôn muốn tìm về những người bạn cũ ngày xưa, bất chấp mạng sống của chính mình. Đó là một thói quen không hề dễ bỏ. Đến cuối cùng mọi người đều sẽ ít nhiều để lộ sơ hở của mình. Khi đó mình đã quá ngu nên không nhận ra ngay

Mặt mình ửng đỏ, không ngờ mình cũng có những lúc làm những chuyện như vậy.

"Vấn đề là" - Christopher chìa tay ra nắm lấy tay mình - "Cậu nói đúng. Trước đây mình đúng là một thằng tồi. Một thằng tồi không biết trân trọng những thứ đáng quý ở ngay bên cạnh mình. Mình nghĩ đến bản thân mình cũng không hề nhận ra điều đó cho tới khi cậu qua đời. Và khi đó, thú thực là... Emm, một phần trong mình cũng đã chết theo cậu. Tất cả những gì mình nghĩ được sau cái chết của cậu là trả thù Stark..."

"Nhưng giờ cậu đã biết sự thật rồi" - mình nhẹ nhàng rút tay ra khỏi Christopher - "cậu có thể thấy là chúng ta không làm gì họ được, Christopher ạ. Bởi vì họ đã nắm được thóp của bố mẹ mình. Nếu vụ việc này vỡ lở ra, Stark sẽ trút mọi thứ lên đầu bố mẹ mình".

"Chúng mình sẽ tìm đúng cách" - Christopher đứng dậy đặt hai tay lên vai mình - "Mình đã nói với cậu rồi. Mình sẽ giải quyết mọi chuyện".

Mình rất muốn tin lời Christopher. Mình chỉ muốn không phải suy nghĩ gì hết, để mặc cho cậu ấy lo mọi chuyện. Christopher kéo mình lại và âu yếm hôn lên trán mình. Tiếp đó cậu ấy vòng tay ôm chặt mình vào lòng. Lần đầu tiên trong đời mình cảm nhận được rằng mình đang được che chở và bảo vệ, không còn phải cô đơn một mình nữa.

Đúng lúc đó cánh cửa phòng mình bật mở, một giọng nam thốt lên đầy kinh ngạc: "Nikki".

Mình quay đầu lại và thấy Brandon đang đứng lù lù trước cửa, mặt hơi sững lại khi thấy hai đứa bọn mình đứng ôm nhau trong căn phòng tù mù sáng.