Thiệu Hàm Ngọc: “Cô nghĩ rằng tôi sẽ tin à? Vẫn đến bệnh viện cho an toàn. Nếu như cô cắm sừng tôi vậy thì càng không thể giữ nó lại.”
Thu Vận Vi ôm lấy cây cột trong đại sảnh của bệnh viện, giọng nói nâng cao lên không ít: “Tôi không đi, tôi phải báo cảnh sát. AAAA cứu mạng.”
“Có người ỷ vào gia thế bắt nạt người khác đây. Công tử nhà nghị viên Thiệu quả thật không coi ai ra gì, không quan tâm đến ý nguyện của người khác, kiên quyết bắt người khác phải phá thai. Tôi là người mang thể chất khó có thai, vất vả lắm mới có thể mang thai đứa nhỏ này. Trước khi bà ngoại tôi qua đời vẫn luôn trông mong tôi có thể sinh được một đứa nhỏ…”
“Ban ngày ban mặt vậy mà con trai của nghị viện Thiệu không coi ai ra gì, kiên quyết chèn ép người khác, sao người này có thể kiêu ngạo, ương ngạnh đến vậy cơ chứ?”
Mặt mũi Thiệu Hàm Ngọc tối sầm lại. Anh không phòng bị một chiêu khóc lóc ăn vạ của người trước mặt mình.
Thu Vận Vi liên tục quơ cào, hất tay đá chân không cho anh tới gần cô, thế nhưng cuối cùng vẫn bị anh tóm được, bịt chặt miệng.
“Thu Vận Vi, có phải cô muốn chết rồi hay không?”
Không phải cô muốn chết mà là bản thân nhất định phải bảo vệ đứa nhỏ này. Không phải cô kiên quyết muốn so đo với người này. Cô không có thế lực, còn là một cô sinh viên chưa ra trường nổi.
“Nhất định những người ở đây đều đã quay video lại hết rồi. Anh cũng không muốn tôi trở thành chứng cứ anh ỷ thế hϊếp người dùng để công kích người nhà anh đúng chứ?”
“Tôi đã nói rồi, từ nay về sau đứa nhỏ này không có bất kỳ quan hệ nào với anh thì thật sự sẽ không có bất kỳ quan hệ nào với anh. Tôi cũng không ngốc, đâu phải không nhìn ra anh không cần đứa nhỏ này đâu chứ? Cho nên tôi cũng biết cái kế hoạch dùng đứa nhỏ để uy hϊếp anh là vô dụng. Anh yên tâm, tôi thề, từ nay về sau tuyệt đối sẽ không tiếp tục dây dưa với anh.”
Thu Vận Vi ngẫm nghĩ một lúc lại lôi tinh não ra, lúng túng gõ một bản hợp đồng ra, sau khi ký tên lại đưa đến trước mặt Thiệu Hàm Ngọc.
Thiệu Hàm Ngọc vừa thấy bản hợp đồng này thì giận sôi máu. Đại khái nội dung hợp đồng chính là Thu Vận Vi lén lút trộm tinh của Thiệu Hàm Ngọc, sau khi đã trả tiền mua xong xuôi, hai người đã hoàn thành giao dịch, hợp đồng có hiệu lực từ bây giờ. Đứa nhỏ trong bụng cô Thu Vận Vi không hề có bất kỳ liên quan gì đến ngài Thiệu Hàm Ngọc, giữa hai người không có bất kỳ quyền lực và nghĩa vụ nào khác.
Ngài Thiệu Hàm Ngọc không cần phải có trách nhiệm nuôi dưỡng đứa nhỏ này. Sau này khi đứa nhỏ lớn lên cũng có quyền lợi thừa kế di sản của ngài Thiệu Hàm Ngọc đây.
Thiệu Hàm Ngọc bị mấy chữ như trả tiền bồi thường, mua lại, giao dịch viên mãn, còn có mấy chữ di sản kia làm cho nhức mắt.
Thu Vận Vi cảm thấy chỉ cần có bản hợp đồng này thì bản thân hoàn toàn có thể ôm con chạy trốn. Cô quan sát sắc mặt của Thiệu Hàm Ngọc: “Ngài Thiệu, nếu ngài đã không còn muốn bổ sung thêm gì nữa thì có thể ký tên rồi.”