Tin tức nghi ngờ Lệ Yên nhảy xuống biển nhanh chóng chiếm cứ trang đầu các nền tảng lớn.
Các phương tiện truyền thông thêm mắm dặm muối, hình dung thành có rất nhiều điểm đáng ngờ. Nhất thời, tin đồn lan truyền khắp nơi trên mạng.
Trong một tiếng ngắn ngủi, Ngô Viễn Ba đã gọi cho Lục Chinh sáu cuộc điện thoại.
Phải nhanh chóng đưa ra kết quả, dẹp yên làn sóng dư luận.
Lưu Vũ và Hà Tư Nghiên cũng nhanh chóng đến hiện trường, Lục Chinh sắp xếp bọn họ đến nhà Lệ Yên tiến hành lấy chứng cứ.
Phía cục cứu hộ mở rộng phạm vi tìm kiếm, men theo hướng dòng chảy tìm ra phía ngoài.
Khu vực này đều là bãi cát, vì không muốn ảnh hưởng cảnh quan ban đầu của cảnh biển, trên bãi cát không lắp sạp cố định, chỉ có một số xe đẩy lưu động.
Camera gần nhất nằm ở bãi đậu xe cách đó mấy trăm mét.
Vân Miểu điều tra xong tất cả xe cộ, đều không tìm được dấu vết của Lệ Yên.
Bên ngoài bãi đậu xe chính là trục đường chính, Vân Miểu nhìn dòng xe đi tới đi lui, bèn nói: “Rất có khả năng cô ấy đã xuống xe ở đoạn đường gần đây, rồi đi bộ đến bãi biển.”
Như vậy thì độ khó điều tra càng lớn hơn.
Con ngươi Lục Chinh sâu thẳm: “Đi thôi, đi tìm lão Lý.”
Trong phòng kiểm soát của cục quản lý giao thông, Vân Miểu khoanh tay đứng trước màn hình, ánh sáng lúc sáng lúc tối chiếu vào trong mắt cô, sáng lấp lánh.
Mặc dù vào buổi sáng xe đi ngang qua bãi biển này không nhiều, nhưng ánh sáng u ám, rất khó nhìn rõ tình hình trong xe.
Vân Miểu buộc phải dừng lại mỗi khi có xe đi ngang qua, rồi xử lý phóng lớn, tăng thêm độ rõ nét, sau đó xác nhận kỹ càng.
Một lúc cô khom lưng điều khiển máy tính, một lúc lại nhìn màn hình, có hơi bận rộn.
Lục Chinh dứt khoát kéo ghế đến ngồi: “Miểu Miểu, em nhìn màn hình, anh điều khiển máy tính cho.”
Vân Miểu nhướng mày hỏi: “Anh biết à?”
Lục Chinh: “Ừ, vừa nãy nhìn thấy nên biết rồi.”
Vân Miểu mỉm cười: “Cũng thông minh đấy chứ.”
Rất nhanh trong phòng kiểm soát yên tĩnh chỉ còn lại cuộc đối thoại ngắn gọn của hai người.
“Dừng, phóng lớn chút.”
“Thế nào?”
“Không phải, tăng tốc, dừng lại.”
“Chiếc xe taxi này thì sao?”
“Cũng không phải.”
…
Khi Lý Hải Thụy đẩy cửa đi vào, đúng lúc nhìn thấy cảnh này.
Mức độ ăn ý giữa hai người, hoặc là chiến hữu huấn luyện chung với nhau thời gian dài, hoặc là người yêu bên nhau đã lâu.
Vân Miểu quá tập trung, không hề chú ý đến có người đi vào, Lục Chinh quay người chào hỏi anh ta.
Lý Hải Thụy gật đầu với anh, rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Vân Miểu nhíu mày: “Dừng, chiếc này, quay ngược lại một chút.”
Lục Chinh làm theo lời cô nói.
Vân Miểu: “Dừng, vẫn không rõ lắm.”
Vân Miểu lấy chuột và bàn phím trong tay anh, ngón tay gõ “lách cách” xử lý, cuối cùng đã nhìn thấy một góc màu xanh đậm trong chiếc xe tối om.
Mảng màu xanh đậm kia không phải gì khác, chính là khăn choàng bằng lụa mà Lệ Yên vứt trên bãi biển kia.
Giọng điệu của Vân Miểu lập tức trở nên gấp rút: “Là cô ấy.”
Mặc dù không nhìn rõ mặt, nhưng hoa văn trên khăn choàng kia giống y hệt, khuôn mặt kia cũng có chín phần tương đồng.
Lục Chinh cúi người di chuyển con chuột, thay đổi hình ảnh video giúp cô.
Khi hình ảnh dừng lại lần nữa, người phụ nữ trong xe đã biến mất rồi.
Vân Miểu: “Cô ấy xuống xe ở chỗ này, rồi đi đến bờ biển.”
Hai người kiểm tra xe phía sau, Lệ Yên chưa từng xuất hiện thêm lần nào nữa.
Chẳng bao lâu sau, Lưu Vũ gọi điện tới: “Lão đại, tìm thấy một bức di thư trong nhà của Lệ Yên.”
Thông qua giám định nét chữ, bức di thư này quả thực do chính tay Lệ Yên viết, bên trên cũng chỉ có dấu vân tay của cô ấy.
Tất cả chứng cứ đều chứng minh, Lệ Yên nhảy xuống biển tự tử.
Vân Miểu thấy hơi ngột ngạt trong lòng: “Hôm đó khi cô ấy đi mua đồ cho trẻ con, thật sự rất dịu dàng.” Theo cô thấy, có khả năng Lệ Yên bị trầm cảm, nhưng vẫn chưa đến mức mang theo đứa nhỏ cùng nhảy xuống biển.
Lục Chinh hiểu ý của Vân Miểu, anh duỗi tay vỗ về lưng cô: “Có lẽ vẫn còn ẩn tình gì đó.”
Bọn họ điều tra lịch sử trò chuyện trên tất cả nền tảng của Lệ Yên, lúc còn sống cô ấy không xảy ra xung đột với bất cứ ai, cho dù là cuộc nói chuyện với đám Hoắc Diệp cũng rất hòa nhã.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trong nhà Lệ Yên, ngoại trừ tờ di thư kia thì không còn bất cứ dấu vết nào đáng ngờ cả. Tài khoản ngân hàng của cô ấy cũng không có khoản chi tiêu nào đặc biệt, không chuyển khoản cho bất cứ người nào.
Ngày hôm sau, phía cảnh sát đưa ra báo cáo liên quan, sơ bộ loại bỏ khả năng bị người khác gϊếŧ hại.
Rất nhanh, các blogger quay những clip ngắn đã xuất hiện sau khi nghe tin.
Sau khi bọn họ tế bái, chụp ảnh một cách trắng trợn xong, những vật phẩm cúng bái như nến, nhang, giấy tiền vàng mã đều để lại hết trên bãi biển.
Gió biển thổi tới, tàn tro của giấy bay đầy trời, trong không khí toàn là mùi vị đáng sợ, những người ra ngoài chạy bộ buổi tối trở về đều nói nhức đầu.
Nhất thời, bãi biển của thành phố N trở thành điểm nổi tiếng thám hiểm thần bí để check in.
Phòng vé của bộ phim “Thành phố Huyết Ma” này cũng bởi vì nữ chính đột nhiên qua đời mà lại trở nên đắt vé.
Sau đó không lâu, bỗng nhiên bố mẹ của Lệ Yên công bố tờ di thư và một tờ giấy báo cáo kiểm tra Hcg của con gái lên nền tảng xã hội.
Nguyên nhân Lệ Yên tự sát, chỉ thẳng vào Hoắc Diệp. Nói anh ta không chung thủy, người giàu không có nhân tính, lợi dụng tiền để chà đạp tình cảm của con gái.
Chỉ trong vòng một đêm, cổ phiếu của Hoắc thị bốc hơi tận mấy tỷ tệ. Hoắc Diệp trả lời công chúng là đăng một tờ đơn trên Weibo, kèm theo một cuộc đối thoại.
Anh ta cung cấp cơ hội thử vai cho Lệ Yên, tặng cô ấy bốn chiếc siêu xe, hai căn biệt thự, còn cả một sợi dây chuyền trị giá ba trăm triệu tệ.
Nói tóm lại đó là anh ta không ngược đãi Lệ Yên, hai người là giao dịch công bằng. Trong khoảng thời gian yêu đương với Lệ Yên, anh ta cũng không có người phụ nữ khác.
Lưu Vũ vừa đọc vừa bóc phốt: “Cái tên Hoắc Diệp này quả là vừa quê mùa vừa giàu, không có tính người.”
Hà Tư Nghiên: “Sao nghe có vẻ như anh rất muốn thế?”
Lưu Vũ bĩu môi: “Hà Tư Nghiên, đầu óc cô có bệnh à? Nhìn kiểu nào ra tôi muốn thế?”
Hai người anh một câu tôi một câu, cãi nhau.
Sau khi Vân Miểu nhìn kỹ tờ đơn kia, cô phát hiện sợi dây chuyền mà Hoắc Diệp tặng cho Lệ Yên chính là sợi dây cô nhìn thấy trong quảng cáo trang sức kia.
Sợi dây chuyền có giá ba trăm triệu tệ…
Ba trăm triệu tệ có thể mua được một mảnh đất ở thành phố tuyến hai, đây không phải con số nhỏ.
Vân Miểu bỗng hỏi: “Tư Nghiên, mấy người đến nhà Lệ Yên có nhìn thấy sợi dây chuyền này không?”
Hà Tư Nghiên: “Ủa? Không có.”
Lưu Vũ chau mày: “Chúng tôi cũng mở két bảo hiểm rồi.”
Hà Tư Nghiên: “Sợi dây chuyền bạn trai tặng, lẽ nào cất trong ngân hàng?”
Lục Chinh: “Đi điều tra hướng đi của dây chuyền.”
Hai người nhanh chóng đi ra ngoài.
Lúc này, điện thoại Vân Miểu vang lên, là số điện thoại lạ, giọng nói trong điện thoại vừa hống hách vừa ngông cuồng: “Đồng chí cảnh sát, tôi muốn báo cảnh sát.”
Vân Miểu nhanh chóng nhận ra người này, chỉ nghe nửa câu nói phía trước thì cô đã nhận ra Hoắc Diệp rồi.
Vân Miểu: “Báo cảnh sát cái gì?”
Hoắc Diệp: “Có người hủy hoại danh dự của tôi khắp nơi, khiến tôi sau này không có cách nào tìm được bạn gái. Chuyện này mấy người có quản hay không?”
Vân Miểu: “Nếu cần báo cảnh sát, hãy gọi 110.”
Giọng điệu của Hoắc Diệp ngả ngớn: “Người đẹp à, em không phải cảnh sát à, gọi 110 cái gì chứ, vẽ vời thêm chuyện. Tôi không muốn gặp bọn họ, chỉ muốn gặp em thôi.”
Lục Chinh giật lấy điện thoại bên tai Vân Miểu, tắt máy.
Vân Miểu: “Không tìm anh ta hỏi chuyện sợi dây chuyền à?”
Lục Chinh: “Lát nữa anh ta sẽ tự đến cục cảnh sát.”
Khi Hoắc Diệp gọi lại thì phát hiện bản thân đã bị cho vào danh sách đen.
Anh ta lớn đến chừng này tuổi, chưa từng nhận phải sự đãi ngộ như thế bao giờ!
Con người mà, có đôi khi chính là như vậy, càng không có được thì càng ngứa ngáy trong lòng.
Hoắc Diệp thật sự gọi 110 theo lời Vân Miểu, nhân viên nhận máy bảo anh ta mang theo giấy tờ đến cục cảnh sát.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mười mấy phút sau, một chiếc xe Roll Royce màu đen lái vào cục cảnh sát.
Vân Miểu trông thấy Hoắc Diệp bước từ trên xe xuống, bèn nhìn Lục Chinh bằng ánh mắt khâm phục: “Đội trưởng Lục quả nhiên liệu sự như thần nha.”
Lục Chinh nhấn đỉnh đầu cô: “Miểu Miểu, đây không phải là liệu sự như thần, là hiểu lòng người.”
Vân Miểu: “Lòng người cái gì? Lạt mềm buộc chặt?”
Lục Chinh cười: “Cũng hơi tương tự.”
Vân Miểu: “Vậy có phải anh khá thích dùng chiêu này không?”
Lục Chinh: “Anh không thích dùng.”
Vân Miểu bĩu môi, rõ ràng ban đầu anh dùng chiêu này rất thành thục.
Hừ.
Người đàn ông già gian xảo!
Lục Chinh như nghe được tiếng lòng của Vân Miểu, anh gõ một cái lêи đỉиɦ đầu cô: “Miểu Miểu, có phải vừa nãy em mắng anh trong lòng không?”
Vân Miểu: “Ừ, anh cũng hiểu rõ bản thân lắm, em mắng cái gì?”
Lục Chinh: “Chắc chắn là nói anh lạt mềm buộc chặt với em.”
Vân Miểu: “Anh không có?”
Lục Chinh: “Không có.”
Lúc này, Hoắc Diệp đã đi tới gần, anh ta mặc bộ vest màu đen, đeo cặp kính đen trên sống mũi, vừa đẹp trai vừa ma mị: “Cảnh sát, tôi muốn báo cảnh sát.”
Giọng điệu Lục Chinh bình thản: “Phía trước, quẹo trái.”
Tầm mắt của Hoắc Diệp lướt qua khuôn mặt của Vân Miểu: “Không biết đường, cảnh sát Kha, có thể dẫn đường được không?”
Vân Miểu hào phóng đi phía trước.
Hoắc Diệp nhanh chóng đi theo, Lục Chinh cũng nhấc chân đi vào.
Hoắc Diệp nghiêm túc báo án, nói rất tình cảm trìu mến, chỉ thiếu mỗi bước nhỏ thuốc nhỏ mắt vào trong hốc mắt.
Cô gái tiếp nhận vụ án bị anh ta làm chấn động. Người này biết diễn quá rồi.
Khi đi ra, anh ta đi thẳng tới chỗ Vân Miểu: “Cảnh sát Kha, có rảnh đi ăn chung bữa trưa không? Tôi muốn nói chuyện riêng với em.”
Vân Miểu: “Có chuyện gì cứ nói ở đây đi.”
Hoắc Diệp không chút quan tâm Lục Chinh có ở bên cạnh hay không: “Em có hứng thú làm bạn gái của tôi không?”
Vân Miểu cười nhạt nhìn anh ta: “Là kiểu tặng sợi dây chuyền ba trăm triệu tệ rồi bắt đầu bằng sự hỗn loạn và kết thúc bằng sự bỏ rơi?”
Hoắc Diệp cười: “Em xem kìa, em có định kiến với tôi.”
Lông mày Vân Miểu hơi cử động: “Không phải thành kiến, có thể anh không phù hợp với tiêu chuẩn chọn nửa kia của tôi.”
Hoắc Diệp có hứng thú: “Ồ? Tiêu chuẩn chọn nửa kia của em là gì?”
Vân Miểu cong mắt, lấy một khối rubik có hình thù khác lạ trong túi xách ra, sau khi làm rối tung thì đưa cho anh ta: “Thử không?”
Hoắc Diệp nhận lấy, xoay vài lần trong tay, nhưng anh ta không thể xoay nó trở về hình dạng ban đầu.
Vân Miểu lấy lại khối rubik kia, cụp mắt, ngón tay linh hoạt, xoay nhanh vài cái, chỉ lát sau đã xoay nó lại thành dáng vẻ ban đầu: “Tôi thích người thông minh hơn mình, dẫu sao… Người quá ngốc, không có chung tiếng nói với tôi.”
Hoắc Diệp: “...”
Lục Chinh lấy khối rubik kia, làm rối tung nó lên, rồi nhanh chóng xoay lại ban đầu.
“Miểu Miểu, sao em lại cố ý làm khó người ta thế chứ? Như vậy sẽ không có bạn trai đâu.”
Vân Miểu: “Em không có làm khó, không phải anh cũng làm được sao?”
Hoắc Diệp: “...”
Vân Miểu nhét khối rubik vào trong túi xách, nhìn Hoắc Diệp: “Có thể hỏi anh một chuyện không?”
Hoắc Diệp: “Em hỏi đi.”
Vân Miểu chắp tay sau lưng, ánh mắt nghiêm túc: “Anh tặng cho Lệ Yên sợi dây chuyền ba trăm triệu tệ thật à?”
Hoắc Diệp cũng không còn bộ dạng cà lơ phất phơ nữa: “Ừ, không đắt lắm, cô ta thích thì tặng thôi.”
Vân Miểu: “Bình thường cô ấy sẽ đeo chứ?” Mặc dù sợi dây chuyền kia đẹp, nhưng quá xa xỉ, không phù hợp để phối với quần áo.
Hoắc Diệp: “Thỉnh thoảng có đeo.”
Vân Miểu: “Lúc không đeo, cô ấy để sợi dây chuyền ở đâu?”
Hoắc Diệp: “Đương nhiên là để trong nhà rồi, không lẽ còn cất trong ngân hàng à?”
Vân Miểu: “Món đồ quý giá như vậy không sợ bị người ta trộm?”
Hoắc Diệp: “Trộm thì mua lại, thiếu chút tiền đó sao? Em muốn sợi dây chuyền ba trăm triệu tệ à?”
Vân Miểu bĩu môi: “Không muốn, quê mùa muốn chết.”