Vân Miểu há miệng, cảm thấy người nào đó thực sự có hơi mặt dày rồi.
“Tiệm tóc dưới lầu bọn em chỉ mất mười tệ, anh trai gội đầu còn biết kể chuyện cười, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý.”
Con ngươi Lục Chinh cử động: “Ồ.”
Dây thần kinh não của Vân Miểu co giật: “Anh ồ cái gì?”
Lục Chinh cười khẩy: “Em muốn ép giá.”
Vân Miểu: “Em không có!”
Lục Chinh đã đi vào nhà vệ sinh, lấy chậu rửa mặt, mở nước một cách thành thạo.
Vân Miểu đi theo tới trước cửa: “Anh làm gì thế?’
Lục Chinh: “Qua đây gội đầu, mười tệ thì mười tệ, hét một giá thống nhất.”
Vân Miểu không cử động, cô không muốn đi.
Lục Chinh quay người nhìn sang: “Miểu Miểu, không lẽ em còn muốn trả giá? Thấp nữa là thành miễn phí rồi, người trẻ tuổi à, dùng miễn phí không phải thói quen tốt đâu.”
“...” Trọng tâm của vấn đề hình như không nằm ở chỗ này!
Lục Chinh chọn khăn lông trên kệ, hỏi cô: “Khăn nào là khăn em dùng để gội đầu?”
Cửa ải này quả thật không qua được rồi.
Vân Miểu đánh liều đi tới, lấy một chiếc khăn lông màu tím nhạt trên kệ kia: “Em có thể tự gội, anh giúp em vắt khăn là được.”
Lục Chinh: “Vậy không được, mười tệ của em không thể lãng phí, hạng mục phục vụ nên có thì không thể thiếu.”
Vân Miểu: “...”
Lục Chinh: “Qua đây, cúi đầu.” Bình thường anh toàn nói những lời này với kẻ xấu, giọng điệu nghe có hơi hung dữ.
Vân Miểu làm theo lời anh, vẫn không nhịn được mà bóc phốt: “Lục Chinh, sao em cảm thấy anh nói như muốn còng tay em lại vậy?”
Khăn lông đã thấm qua nước nóng đặt lên da đầu cô: “Ồ? Em thích còng tay?”
Vân Miểu: “Không có.”
Lục Chinh: “Có một số người coi còng tay là thú vui tìиɧ ɖu͙© đó.”
Tai Vân Miểu nóng lên: “Không phải em.”
Lục Chinh khẽ cười: “Ừ.”
Tóc đã ướt hết, Lục Chinh bắt đầu lấy dầu gội, mát-xa da đầu giúp cô. Thiết bị trong nhà không bằng tiệm gội đầu, cô chỉ đành cúi đầu liên tục.
Bởi vì không nhìn thấy nên cảm giác như được phóng lên gấp mấy lần trong vô hình, trái tim tưởng chừng được lông vũ nhẹ tâng lướt qua, có hơi ngứa ngáy.
Ngón tay Lục Chinh trượt trên da đầu cô, khiến cảm giác xấu hổ của cô lên tới đỉnh điểm. Cô cố gắng nhịn xuống ý định rời đầu đi: “Anh không thể gội nhanh chút à?”
Lục Chinh: “Vậy không cần gội sạch à?”
Vân Miểu: “Được rồi.”
Ngón tay Lục Chinh chạm vào vành tai phiếm hồng của cô: “Em đang xấu hổ à?”
Vân Miểu: “Không có, anh có thấy xấu hổ với anh trai gội đầu không?”
Trả lời lại cô chính là tiếng cười khẽ.
Chậu nước lại xả nước ấm vào, anh khom lưng nhẹ nhàng rửa sạch bọt trên đầu cô.
Mái tóc cô gái mềm mượt như tơ lụa, lướt qua ngón tay.
Lục Chinh cụp mắt, nghĩ đến mưa xuân rơi tầm tã năm đó, cô đứng trong mưa, mái tóc ngắn phủ đầy sương trắng xóa.
“Miểu Miểu, sau này tức giận đừng tùy tiện cắt tóc nữa, con gái vẫn nên để tóc dài mới đẹp.”
Hốc mắt Vân Miểu nóng bừng: “Ừ.”
Ngón tay Lục Chinh áp sát tóc cô, đổi nước mới, nhất thời đôi tai chỉ còn lại tiếng nước chảy.
Lục Chinh lấy khăn lông quấn tóc cô lại.
Tiếng máy sấy nhanh chóng kêu vù vù trên đỉnh đầu…
Vân Miểu nhìn gương, ngước lên thì thấy Lục Chinh đứng phía sau.
Anh cao hơn cô một cái đầu, ánh sáng chiếu xéo từ đỉnh đầu xuống, xuyên qua những sợi tóc ngắn, tạo thành một bóng râm nhỏ trước trán, làm nhạt đi cảm giác mạnh mẽ trên khuôn mặt anh, nhưng lại làm nổi bật đường nét ngũ quan của anh càng thêm sắc sảo.
Có lẽ anh cảm nhận được Vân Miểu đang nhìn mình, Lục Chinh hơi nâng mi mắt.
Tầm mắt của hai người va phải nhau trong gương, gò má cô gái trắng như ngọc, Lục Chinh khẽ cong khóe môi.
Vân Miểu hỏi anh một câu không đầu không đuôi: “Anh còn nhớ không?”
Lục Chinh tắt máy sấy trong tay và hỏi: “Nhớ cái gì?”
Vân Miểu liếʍ môi nói: “Không có gì.” Khi hỏi đến những chuyện cũ kỹ, cô luôn cảm thấy hơi xấu hổ.
Trong mắt Lục Chinh lóe qua sự cảm xúc khó hiểu.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Không quên được, từng nằm mơ rất nhiều lần.” Bóng lưng quật cường kia, còn cả mái tóc ngắn không đều kia, mỗi lần xuất hiện trong giấc mơ đều đâm anh đau đớn.
Trước lúc đó, gần như anh chưa từng làm chuyện gì phải hối hận.
Vân Miểu cũng không hỏi cụ thể anh mơ đến cái gì, cuộc nói chuyện không đầu không đuôi cứ thế kết thúc.
Lục Chinh để đồ lại chỗ cũ, quay người đi ra ngoài, bóng lưng cao lớn.
Vân Miểu đột nhiên kéo ngón tay anh.
Lục Chinh dừng bước, quay đầu nhìn cô. Vành tai Vân Miểu nóng bừng lên, cô cũng không biết tại sao mình lại kéo anh, một lúc sau mới nặn ra vài chữ: “Ngày mai gặp lại.”
Lục Chinh: “Được.”
Vân Miểu buông ngón tay anh ra như bị điện giật, giấu tay ra sau người: “Vậy… Tạm biệt.”
Lục Chinh không kìm được mà kéo lấy cô, ôm vào lòng.
Vân Miểu giãy giụa: “Sao anh lại ôm em?”
Lục Chinh cười: “Vậy sao em lại nắm tay anh? Lẽ nào không phải vì thích anh sao?”
Vân Miểu: “Đương nhiên không phải, là vì anh phục vụ không tồi.”
Lục Chinh: “...”
Đi xuống dưới lầu, điện thoại Lục Chinh vang lên, Vân Miểu gửi bao lì xì cho anh.
Bìa bao lì xì còn có ba chữ “phí phục vụ”.
Lục Chinh tức đến bật cười, cô nhóc thật sự coi anh là anh trai gội đầu rồi.
Ngón tay chạm vào bao lì xì đỏ, bên trong là lì xì một trăm tệ.
Sau đó anh gửi lại cho cô một tin nhắn: “Cảm ơn bà chủ, lần sau có cần thì gọi anh nha~”
Vân Miểu nhìn chằm chằm chữ “nha” kia mấy giây, huyệt thái dương co giật vài cái.
*
Sáng hôm sau, Lục Chinh đến đón Vân Miểu đến thôn Thủy Đàm như cũ.
Bộ phận bảo vệ môi trường đã cho người tới, đang xử lý chỗ cá có độc kia. Những người dân trong thôn bị bệnh đều tiến hành chữa trị loại bỏ thủy ngân ở bệnh viện Hải Bình.
Lưu Vũ đang đến từng nhà lấy lời khai.
“Thôn mấy người xuất hiện loại bệnh này sớm nhất vào khi nào?”
“Bảy tám năm trước.”
“Khi đó mèo cũng nhảy xuống nước?”
“Không có.”
Vân Miểu hỏi: “Người đầu tiên xuất hiện bệnh này là ai?”
“Người đầu tiên à?”
“Là ông Hứa.”
“Ông Hứa là sau này, người đầu tiên là Quý Bảo Cương.”
Cũng họ Quý? Trùng hợp quá rồi.
Vân Miểu nhìn Lục Chinh, tiếp tục hỏi: “Con gái của ông ta có phải tên Quý Mộng không?”
“Đúng đúng, tên là Quý Mộng. Cô gái này có bản lĩnh lắm, tự mình kiếm tiền xây lại nhà mới, mua xe. Lúc nhỏ con bé đáng thương lắm, mẹ chết sớm.”
Vân Miểu: “Nghe nói là uống thuốc trừ sâu tự tử?”
“Cô nghe ai nói vậy?”
Vân Miểu: “Một bà cụ ạ.”
“Trời, là do bà ấy không biết nội tình bên trong thôi.”
“Nội tình gì?” Lưu Vũ hỏi.
“Quý Bảo Cương là một tên nát rượu, uống say thì về nhà đánh vợ. Vợ ông ta là bị ông tay lỡ tay đánh chết, sau này để qua mắt người khác, mới đi mua thuốc trừ sâu về đổ vào. Lúc ông ta đi mua thuốc, hàng xóm bên cạnh đã nhìn thấy vợ ông ta chết rồi.”
Vân Miểu: “Không ai báo cảnh sát?”
“Báo cảnh sát rồi, cảnh sát đến nhìn thấy thuốc paraquat trên đất, cho rằng bà ấy tự sát, chuyện này cứ thế bỏ ngỏ.”
Lưu Vũ: “Không có khám nghiệm tử thi?”
“Hai ba chục năm trước, kỹ thuật nào có phát triển như bây giờ. Đàn ông đánh chết vợ xảy ra quá nhiều rồi, người nhà mẹ đẻ của bà ấy lại cũng bệnh chết hết, ai tốn tâm tốn sức chạy đôn chạy đáo vì bà ấy chứ.”
Lưu Vũ chau mày: “Thôn mấy người lớn như vậy, không có một ai đứng ra nói một câu thật lòng giúp bà ấy à?”
Người kia nói chuyện có hơi chột dạ: “Trời, cái này… Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Vả lại, chúng tôi cũng không rõ chi tiết bên trong, nhà ông ta có một đứa con gái, nếu như Quý Bảo Cương thật sự ngồi tù, cô nhóc phải mồ côi một mình, chẳng phải cũng đáng thương sao.”
“Khi đó Quý Mộng bao nhiêu tuổi?” Vân Miểu hỏi.
“Tiểu học hay mẫu giáo nhỉ, hơi cao, khóc rất giỏi, là con bé chạy ra gọi cứu mạng.”
Bà thím bên cạnh nói: “Mấy năm trước, cô ấy còn lật lại bản án, nói mẹ mình bị Quý Bảo Cương đánh chết, khi đó cảnh sát có đến tìm chúng tôi lấy chứng cứ nữa.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vân Miểu: “Vẫn không có người làm chứng.”
“Chuyện qua lâu như thế rồi, đều là nói không có bằng chứng, lỡ như không điều tra ra được, chẳng phải gây thù chuốc oán sao?”
Người trong thôn này đều quá lạnh nhạt, hai lần đều không một ai đứng ra nói một câu thay mẹ cô ta.
Khi đó chắc Quý Mộng đã nhìn thấy được chân tướng sự việc.
Để báo thù cho mẹ, cô ta có động cơ đầy đủ.
Chỉ mỗi động cơ vẫn chưa đủ, phải có chứng cứ.
Cá trong nước lần lượt được vớt lên, người của cục bảo vệ môi trường có hơi kỳ lạ: “Cá trích trong ao này rất ít, đều là cá lóc và cá sạo, là loại cá ăn thịt, phải cho ăn liên tục.”
“Thường ngày mấy người có hay cho cá ăn không?” Lục Chinh hỏi.
“Không có.”
Vân Miểu nhìn mặt nước tĩnh lặng, thở dài: “Là cô ta cho ăn.”
Có lẽ vấn đề đều nằm ở đống cá giống kia.
Cá giống bị cô ta cho ăn thủy ngân, những độc tố này tồn đọng trong cơ thể cá con, sau khi cá lớn ăn cá con xong thì trở thành ngân hàng độc tố.
Cô ta làm rất cẩn thận, bí mật.
Lục Chinh: “Đại Vũ, sai người canh chừng Quý Mộng. Miểu Miểu, đi cùng anh kiểm tra xem thủy ngân ở đâu ra.”
Vân Miểu gật đầu.
Thủy ngân thuộc vào loại hóa chất có độc, trên mạng căn bản không thể mua được. Nơi duy nhất có thể mua được thủy ngân là ở nhà máy hóa chất.
Lục Chinh lái xe đi hỏi thăm tất cả nhà máy hóa chất ở thành phố N, cá nhân muốn mua thủy ngân đều phải dùng chứng minh nhân dân của bản thân để đăng ký.
Kỳ lạ là trong bảng biểu ghi chép của những nhà máy hóa chất này đều không có Quý Mộng.
Vân Miểu: “Có khi nào là nước thải công nghiệp?”
Lục Chinh: “Không có khả năng lắm, cục bảo vệ môi trường kiểm tra rất nghiêm ngặt, tóm được một lần đều bị phạt khoản tiền lớn, rất ít xí nghiệp đánh liều, hơn nữa nước thải công nghiệp thường không cố định.”
Cô ta ít nhất đã cho cá ăn được bảy tám năm rồi.
Cần phải duy trì lượng thủy ngân ổn định.
Vân Miểu chau mày: “Đâu thể là thủy ngân từ trên trời rơi xuống được.”
Con ngươi Lục Chinh sâu thẳm: “Không, còn một chỗ có thể lấy được lượng ít thủy ngân hợp pháp.”
Vân Miểu: “Chỗ nào?”
Lục Chinh cười: “Thường thấy nhất, dễ mua nhất, nơi không dễ bị người ta chú ý nhất.”
Vân Miểu bỗng chốc hiểu ra: “Ý anh nói là nhiệt kế?”
Lục Chinh: “Ừ.”
Vân Miểu: “Thủy ngân trong nhiệt kế rất ít mà?”
Lục Chinh: “Tích tiểu thành đại.”
Vân Miểu điều tra một chút, hàm lượng thủy ngân trong mỗi cây nhiệt kế là hai gram, bẻ nát một trăm cây nhiệt kế thì sẽ có hai trăm gram thủy ngân.
Mà cơ thể người mỗi ngày hấp thụ hai trăm microgram thủy ngân đã dẫn đến trúng độc mãn tính rồi.
Hàm lượng thủy ngân trong một trăm cây nhiệt kế đã có thể khiến một ngàn người trúng độc, bẻ vỡ một trăm cây nhiệt kế lại không phải chuyện khó.
Giá cả của nhiệt kế thủy ngân không cao, mua về vô cùng tiện lợi.
Vân Miểu: “Cô ta bẻ vỡ nhiệt kế ở chỗ nào?”
Lục Chinh: “Bên ngoài, có khả năng nhất chính là sân nhà cô ta. Tính bay hơi của thủy ngân rất mạnh, độc tính bốc hơi nhanh, cất giữ sẽ vô cùng bất tiện.”
Vân Miểu: “Bẻ xong trực tiếp cho vào trong bể cá, có lẽ cá sẽ không ăn, chắc cô ta thêm vào trong thức ăn cho cá.”
Lục Chinh: “Ừ.”
Vân Miểu: “Vẫn phải đến nhà cô ta một chuyến.”
Lục Chinh gật đầu.
Khi Lục Chinh và Vân Miểu đến lần nữa, trên mặt Quý Mộng vẫn là vẻ mặt bình tĩnh.
Cô ta rót ly cà phê, nhàn nhã ngồi dưới chiếc ô: “Hai người lại đến rồi, không đi tìm nghi phạm thực sự, cứ điều tra chỗ tôi thì có ích gì?”
Vân Miểu nhìn cô ta, nói từng câu từng chữ: “Nghi phạm thực sự là bố cô.”
Quả nhiên, trong nụ cười của Quý Mộng xuất hiện một vết nứt.
Có điều, cô ta nhanh chóng che giấu nó đi: “Chứng cứ đâu?”
Vân Miểu: “Lẽ nào cô không phải nhân chứng đó à?”