Đi ra khỏi bệnh viện, mưa bên ngoài vẫn chưa tạnh, mưa bão đã có xu hướng thành lũ lụt. Mặt đường thành một con sông, xe cộ đi lại cũng rất ít.
Màn đêm tối tăm như mực, hạt mưa như trân châu bị đứt đập vào nóc xe, thanh gạt nước trên tấm kính chắn gió đã chỉnh đến mức độ nhanh nhất, nhưng tầm mắt vẫn mơ hồ.
Vân Miểu thấy hơi bất an, cô liếc mắt nhìn Lục Chinh, nhưng mặt anh không có cảm xúc gì cả.
“Lục Chinh, mưa lớn như vậy, chuyện đứng canh ở thôn Thủy Đàm vẫn nên đổi hôm khác đi nhỉ?”
“Đau lòng cho anh à?”
Vân Miểu nói: “Mưa lớn, người bình thường sẽ không ra ngoài, anh đi cũng vô ích.”
“Được, vậy thì mai anh đi.”
Trong xe rất yên tĩnh, âm thanh phát trong xe vang lên một cách ngắt quãng.
“Chịu ảnh hưởng của mưa bão, đoạn đường từ Ứng Tân đến Thượng Nghiêu tích tụ lượng nước ngập đến hai mét, lực lượng phòng cháy chữa cháy của thành phố đã thực thi các biện pháp ứng phó. Người dân bị kẹt ở vịnh Liên Hoa, khu dân cư mới Thượng Nghiêu đã được sắp xếp đến tòa thí nghiệm của trường trung học phổ thông số một của tỉnh.”
Nhà của Lục Chinh ở vịnh Liên Hoa.
Vân Miểu nhìn anh một cái: “Nhà anh bị ngập rồi.”
Lông mày Lục Chinh hơi cử động, giọng điệu bình thản: “Ừ, không có nhà để về rồi.”
“Ở khách sạn tạm đi.” Cơn mưa này cũng đâu thể mưa mãi không tạnh được.
Giọng điệu Lục Chinh thản nhiên: “Không mang chứng minh nhân dân.”
Vân Miểu không hề lo lắng thay anh: “Vậy thì anh đến ký túc xá đơn vị của các anh ở tạm một đêm.”
“Không mang theo chìa khóa.” Lục Chinh khẽ chậc một tiếng: “Bỏ đi, không được thì ở tạm trên xe một đêm.”
“...” Cũng là một cách.
*
Đài tin tức trong xe phát một đoạn nhạc, cơn mưa bão kéo đến rất nhiều ký ức trước kia.
Khu vực vịnh Hoa Liên đó, mỗi lần mưa bão đều bị ngập nước.
Năm tốt hơn chút thì chỉ ngập mặt đường, lúc nghiêm trọng thì nước sẽ ngập lên tới lầu ba.
Năm Vân Miểu học lớp mười hai, chỗ đó xảy ra một lần ngập lụt nghiêm trọng.
Nhà không thể về.
Nhà trường vì mưa bão mà kết thúc tiết tự học buổi tối lúc tám giờ.
Tình hình hôm đó và hiện tại có chút giống nhau, chứng minh nhân dân của cô để ở nhà, Lục Chinh thì có, khi ấy khách sạn không kiểm tra nghiêm ngặt như hiện giờ, anh thuê một căn phòng, để cô lên đó là được.
Nhưng Lục Chinh không làm vậy.
Phương án giải quyết tốt nhất thứ hai chính là ký túc xá đơn vị của anh.
Đó là lần đầu tiên cô vào ký túc xá của Lục Chinh, cũng là lần duy nhất.
Ký túc xá của Lục Chinh là phòng hai người, đồ đạc được xếp rất ngăn nắp, bạn cùng phòng Triệu Cần thấy anh dẫn một cô gái tới, có hơi ngạc nhiên: “Anh trai à, đây là bạn gái của cậu?”
Lục Chinh: “Không phải.”
Vân Miểu bổ sung phía sau anh: “Hiện giờ là bạn gái tương lai, nhưng sau này chắc chắn là bạn gái của anh ấy, đến khi đó anh phải gọi em là chị dâu đó.”
Triệu Cần vui vẻ: “Cô gái, em bao nhiêu tuổi rồi? Thành niên chưa?”
Vân Miểu không tự ti cũng không kiêu ngạo, giọng điệu kiên định: “Tuần trước em vừa mới đón sinh nhật mười tám tuổi, đã thành niên rồi.”
Triệu Cần: “Vậy thì vẫn nhỏ quá, em biết có bao nhiêu người theo đuổi Lục Chinh không?”
Vân Miểu tò mò: “Bao nhiêu?”
Triệu Cần khua tay với anh, hai bàn tay lắc trước lắc sau: “Đợi em trưởng thành, e rằng con của Lục Chinh đã lớn, có thể giúp đỡ làm việc nhà rồi.”
Lục Chinh bỗng nhiên đá vào bắp chân anh ta một cái: “Dọn dẹp đồ đạc đi, theo tôi đến khách sạn ở.”
Triệu Cần: “?”
Giọng điệu Lục Chinh không tốt: “Mượn ký túc xá chút.”
Mí mắt Triệu Cần co giật vài cái: “Mẹ kiếp, Lục Chinh, cậu biếи ŧɦái, muốn dẫn tôi đi thuê phòng hả?”
Lục Chinh chẳng buồn quan tâm anh ta, nhanh chóng mở tủ, lấy quần áo giúp anh ta.
Vài phút sau, Triệu Cần bị Lục Chinh kéo ra bên ngoài, Lục Chinh đi vào căn dặn vài câu đơn giản.
Tủ nào của anh, giường nào của anh, đồ đạc của anh có thể dùng thoải mái.
Vân Miểu đợi Lục Chinh nói xong, nhìn anh: “Tối nay anh cũng ở lại đây được không? Em sợ.”
Lục Chinh không chút nể tình nói: “Không được.”
Vân Miểu cố chấp tra hỏi: “Tại sao không được?”
Lục Chinh cho một tay vào túi, cụp mắt nhìn vào trong mắt cô: “Em nói là tại sao?”
Vân Miểu bĩu môi, hơi nản chí: “Em biết tại sao, anh đang tránh bị nghi ngờ, anh sợ khi ở với em rồi, những cô gái xinh đẹp kia đều bay đi mất.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lục Chinh: “Đúng thế.”
Nước mắt Vân Miểu lưng tròng, cô nuốt nó trở về: “Vậy anh đi đi, em làm bài tập.”
Trong phòng nhanh chóng khôi phục lại sự yên tĩnh.
Vân Miểu đã làm xong bài tập rồi, trong cặp sách có một con robot máy bay mà cô chế tạo được một nửa, cô cầm lấy cờ lê gỡ hết linh kiện ra, rồi cải tạo lại thành đầu heo màu xanh lá. Cô thay đổi một chút, khiến người máy trong tay có chức năng mô phỏng âm thanh.
Vân Miểu: “Lục Chinh là heo.”
Âm thanh điện tử của người máy nhanh chóng nói theo: “Lục Chinh là heo!”
Cô thử qua âm thanh, rồi tiếp tục lắp ráp những linh kiện còn lại, không phát hiện bên ngoài có người gõ cửa.
Lục Chinh đến đưa đèn bàn cho cô.
Anh đợi rất lâu nhưng không thấy Vân Miểu ra mở cửa, chỉ đành dùng chìa khóa mở cửa.
“Miểu Miểu.”
Vân Miểu giật mình, người máy trong tay lăn đến chân anh, chức năng mô phỏng âm thanh lúc nãy bị kích hoạt.
“Lục Chinh là heo! Lục Chinh là heo! Lục Chinh là heo! Lục Chinh là heo!”
Lục Chinh khom lưng nhặt đầu heo kia lên, một con heo vô cùng tinh tế, dáng vẻ còn rất đáng yêu.
Lục Chinh lập tức bật cười: “Ghép anh khá đẹp đó.”
Vân Miểu quay đầu đi, không muốn quan tâm anh.
Lục Chinh kéo bàn tới, thắp sáng đèn bàn trong tay, sau đó để heo con lên: “Bài tập làm xong rồi thì ngủ sớm đi.”
Vân Miểu trừng mắt nhìn anh: “Em không!”
Lục Chinh không dỗ dành cô, hai người cứng ngắc vài giây.
Vân Miểu đi tới, muốn tắt chức năng mô phỏng âm thanh của heo con kia nhưng không biết dây điện chỗ nào bị hỏng rồi, làm cả nửa ngày, con heo trong tay vẫn đang nói chuyện. Cô dường như bị heo con trong tay chọc tức, nước mắt rơi ào ào.
Từ góc độ của Lục Chinh, vừa hay nhìn thấy giọt nước mắt kia, nó lặng lẽ rơi xuống cằm của cô.
Trái tim anh như có thứ gì đó bị thắt lại.
Anh đi tới, cầm lấy heo con kêu không ngừng nghỉ kia: “Khóc cái gì, làm một con khác là được.”
Bản thân anh cũng không phát giọng điệu khi nói chuyện của mình dịu dàng đến mức nào.
Vân Miểu quệt nước mắt, không quan tâm anh.
Lục Chinh tiếp tục dỗ dành: “Anh mua linh kiện cho em, ngày mai làm lại con mới.”
Vân Miểu giành lại con heo, cố chấp nói: “Làm lại thì không phải nó nữa rồi, em chỉ thích nó.”
Lục Chinh: “Vậy sửa nhé?”
Vân Miểu: “Không muốn sửa.”
Heo con vẫn ở đó mắng chửi Lục Chinh một cách tuần hoàn vô hạn, anh xách ghế tới, cụp mắt bắt đầu nghiên cứu đường điện phức tạp kia. Anh hiểu chút nguyên lý cơ bản, nhưng không tính là thành thạo. Anh mất một tiếng đồng hồ, cuối cùng đã tìm được vấn đề.
Lúc này heo con kia mới chịu yên tĩnh.
Lục Chinh sửa xong heo con, đặt vào trong tay cô: “Miểu Miểu, tại sao để nó mắng anh?”
Vân Miểu: “Bởi vì anh đáng ghét.”
Lục Chinh: “Anh không ở đây thì đáng ghét à?”
Vân Miểu: “Không phải.”
Lục Chinh: “Vậy thì?”
Vân Miểu quay mặt đi, hàng lông mi ướt đẫm.
Lục Chinh nhấc tay muốn chạm vào mặt cô, nhưng rất nhanh đã rút tay về: “Miểu Miểu, đợi em trưởng thành rồi sẽ gặp được người bản thân thực sự thích. Hai em sẽ đồng điệu về tâm hồn, đến khi đó hai người có thể ở bên nhau.”
Vân Miểu: “Nhưng em chỉ thích anh.”
Lục Chinh: “Qua vài năm là em sẽ không thích nữa rồi.”
Vân Miểu cụp mắt: “Nhưng qua vài năm nữa, con của anh đã lớn, có thể giúp làm việc nhà rồi.”
Lục Chinh khẽ cười: “Nói linh tinh, đừng nghe Triệu Cần nói tầm bậy.”
Vân Miểu khua hai tay với anh: “Vậy… Anh nói xem, trong một đống người theo đuổi như thế, không có ai khiến anh thích à?”
Lục Chinh: “Không có.”
Vân Miểu: “Một người cũng không?”
Trong mắt Lục Chinh đều là sự thẳng thắn: “Không có.”
*
Âm nhạc của đài phát thanh trong xe ngừng lại, nam MC tiếp tục tường thuật chủ đề trước đó.
Suy nghĩ của Vân Miểu đi ra khỏi ký ức, nhìn về màn mưa đen thui bên ngoài.
“Theo phóng viên đài chúng tôi được biết, hầm xe khu dân cư của thành phố này đã bị ngập nước sáu mươi phần trăm, nhắc nhở các chủ xe, buổi tối hãy tìm chỗ đỗ xe có địa hình cao một chút.”
Nữ MC cười: “Chỗ có địa hình cao một chút, chắc đã bị người ta đỗ đầy hết rồi.”
Nam MC trêu đùa: “Không sao, cứ tắt máy đỗ ở bên đường đi, bị nước vào chết máy thì công ty bảo hiểm sẽ lo cho một cái xe mới.”
“...”
Hiển nhiên, suy nghĩ để Lục Chinh ở trong xe trước đó thật không đáng tin cậy.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vân Miểu nghĩ bản thân cũng không thể quá vô tình vô nghĩa, lúc nhỏ ở nhà anh lâu như thế, lần trước không về được nhà cũng là ở ké nhà anh.
“Hay là anh ở nhà em đi?”
Nói xong, cô thấy hơi hối hận rồi, bạn bè và đồng nghiệp của Lục Chinh nhiều như thế, hình như không cần cô phải lo lắng.
Lông mày Lục Chinh cử động, hình như đang suy nghĩ tính khả thi trong câu nói này: “Em chắc chứ?”
Không chắc, nhà cô chỉ có một phòng, một giường.
“Thôi anh vẫn nên tìm bạn bè của mình đi, đến nhà em chỉ có thể ngủ sofa.”
Lục Chinh cong khóe môi: “Hình như anh không có bạn bè gì, nhân duyên cũng khá tệ, không được thì vẫn ngủ trong xe vậy.”
“...”
*
Nhà của Vân Miểu tuy rằng địa hình cao hơn một chút, thế nhưng nước tích trên đường vẫn rất sâu, nếu không phải gầm xe của Lục Chinh cao thì trên đường bọn họ trở về đã chết máy rồi.
Mưa lớn vẫn còn đang rơi.
Lục Chinh xuống xe trước, che ô vòng sang một bên khác, đưa một cánh tay cho Vân Miểu: “Xuống đây, đỡ lấy.”
Nước trên đường quá sâu, giày cao gót trơn trượt, vô cùng khó đi. Vân Miểu gần như phải ôm cánh tay anh từ bên đường đi tới trước cầu thang.
Trong cơn mưa bão điên cuồng, phạm vi chiếc ô có thể che được vô cùng nhỏ, Lục Chinh sợ cánh tay bị thương của Vân Miểu bị dính mưa, hầu như đều che dù về phía bên cô, bản thân anh thì bị mưa tạt ướt sũng.
Vào đến cửa nhà, người máy Vân Chinh mở chức năng hong khô, đi vòng quanh hai người thổi tới thổi lui.
Lục Chinh cảm thấy thú vị: “Chức năng của nhóc con cũng đầy đủ đấy.”
Nhận được khen ngợi, máy cảm ứng trên đầu Vân Chinh nhảy múa: “Đương nhiên, con là người máy gia đình xuất sắc nhất.”
Lục Chinh: “Biết khen bản thân lắm.”
Vân Chinh đột nhiên không xoay vòng nữa, chỉ thổi hơi nóng với Vân Miểu.
Dáng vẻ đó giống như đang tức giận.
Lục Chinh vô cùng ngạc nhiên: “Nó còn biết giận?”
Vân Miểu: “Ừ.”
Lục Chinh: “Người máy em tạo ra có ý thức của riêng mình?”
Vân Miểu: “Chỉ có một con này.”
Lục Chinh cảm thấy quá thú vị, anh bắt đầu khen người máy, nhưng có thế nào nhóc con cũng không chịu để ý đến anh, bộ dạng kiêu ngạo kia giống hệt như Vân Miểu. Trên người Lục Chinh vẫn còn ướt, Vân Miểu đi vào phòng tìm quần áo cho anh.
Hình thể của hai người khác biệt quá lớn, Vân Miểu tìm nửa ngày mới miễn cưỡng tìm được một bộ rộng rãi một chút.
Đó là một bộ đồ vịt con màu vàng, oversize, hoa văn hơi đáng yêu quá.
Khi Lục Chinh nhận lấy, biểu cảm trên mặt có chút mất tự nhiên.
Vân Miểu giải thích: “Đây là bộ lớn nhất rồi, buổi tối Vân Chinh sẽ giặt sạch đồ, sấy khô cho anh. Sáng mai có thể thay lại rồi.”
Lục Chinh nhận lấy, đi vào nhà vệ sinh.
Vân Miểu mở máy tính tìm kiếm “bệnh Minamata”, miêu tả loại bệnh này trên mạng còn tỉ mỉ hơn những gì cô nhìn thấy trong bệnh viện ngày hôm nay. Thủy ngân là kim loại nặng duy nhất có thể tuần hoàn một cách hoàn hảo trong chu kỳ sinh thái, sau khi cho thủy ngân vào nước sẽ ngấm vào tích lũy trong chuỗi thức ăn của sinh vật, nồng độ metyl thủy ngân trong cơ thể động vật bị ô nhiễm có thể cao hơn trong nước gấp chục nghìn lần.
Mèo và người đồng thời là người tiêu dùng trong chuỗi sinh vật, có khả năng nhất chính là cá.
Lúc này, cửa trong nhà tắm mở ra, Lục Chinh mặc bộ đồ ngủ vịt vàng kia bước ra. Anh có dáng người quá cao lớn, áo thun bên trên chỉ có thể đến hông anh.
Phần quần bên dưới cũng đã thành quần lửng.
Vân Miểu mím môi, nín cười.
Người máy Vân Chinh bên cạnh bỗng nhiên lắc lư cái đầu, bóc phốt một câu: “Chú xấu quá à.”
Vân Miểu thực sự không nhịn nổi nữa, bật cười ra tiếng.
Lục Chinh nhìn cô chăm chú.
Vân Miểu nín cười, chuồn đi.
Đợi khi cô ôm quần áo đi tới nhà vệ sinh, Lục Chinh đột nhiên lên tiếng: “Miểu Miểu, tay em không thể đυ.ng vào nước, có cần anh giúp tắm rửa không?”
“... Không cần.”
“Không cần thật à?”
“Lục Chinh, anh biếи ŧɦái hả?” Trong lúc nói chuyện, Vân Miểu đóng mạnh cửa vào.
Trong phòng khách, một người một máy, bốn mắt nhìn nhau.
Lục Chinh nhìn Vân Chinh, Vân Chinh nhìn Lục Chinh.
Sau đó người máy nói bằng dòng điện ù ù: “Vừa nãy chủ nhân nói chú biếи ŧɦái.”
Lục Chinh: “Con cảm thấy bố phải không?”
Vân Chinh: “Phải.”