Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Người

Chương 48: Đưa về nhà

Edit: Bạch Lan Tửu

"Nếu không thì em đi thuê cho anh một phòng ở khách sạn bên cạnh nhé." Hạ Ngữ Băng như là ngày đầu tiên quen biết Lâm Kiến Thâm vậy, có một loại cảm giác co quắp không thể hiểu được: "Căn phòng này của em hơi nhỏ, lúc trước mua là để tiện dùng cho việc đi học, không nghĩ đến việc sẽ có người khác vào ở..."

Cô càng nói thì tiếng càng nhỏ, bởi vì bắt đầu từ lúc cô nói câu để Lâm Kiến Thâm ở khách sạn kia, Lâm Kiến Thâm đã mím chặt môi thành một đường, tuy là không hề phản đối, chỉ cầm chén trà ngồi trên sô pha, dùng ánh mắt đậm sự mất mát mà chăm chú nhìn Hạ Ngữ băng, trong mắt tràn ngập trăm vạn lần không muốn.

"Vậy được." Hạ Ngữ Băng quả thật thua bởi ánh mắt này, đầu hàng: "Vậy anh muốn nằm giường hay nằm sô pha."

Ánh mắt Lâm Kiến Thâm sáng lên, hít một hơi, đang muốn nói chuyện thì Hạ Ngữ Băng đã cắt ngang: "Chúng ta còn chưa hẹn hò, không thể ngủ cùng nhau."

Bị chọc thủng tâm tư, Lâm Kiến thâm thở một hơi kia ra, thấp giọng nói: "Sô pha đi."

Hạ Ngữ Băng dọn dẹp sô pha sạch sẽ, điều chỉnh một chút, có ba vị trí ngồi được trải vải bố lên, lại mang thêm một chiếc trường kỷ dài một mét nối vào, nhưng để một người đàn ông thân cao một mét tám mươi mấy ngủ thì có vẻ vẫn hơi chật chội.

"Hay là đi khách sạn đi." Hạ Ngữ Băng khoanh tay đánh giá sô pha trong nhà mình, nhìn kiểu gì cũng không thấy hài lòng: "Sô pha quá nhỏ, anh ngủ ở đây sẽ không thoải mái."

"Thoải mái." Lâm Kiến Thâm đã rửa mặt sạch sẽ nằm trên sô pha, cẩn thận kéo chăn che đến ngực, như là một cậu bé ngoan đi nhà trẻ.

Hóa ra khi đại yêu quái đến một chỗ xa lạ cũng sẽ rất cẩn thận mà lấy lòng người ta nha. Hạ Ngữ Băng cảm thấy buồn cười: "Vậy được rồi, anh ngồi xe cả ngày hẳn đã rất mệt, ngủ sớm chút đi."

Lâm Kiến Thâm gật đầu, Hạ Ngữ Băng lại hỏi: "Đúng rồi, vì sao anh không dùng yêu lực gì đó mà bay qua đây? Thế mà lại giống như con người bình thường mà tranh vé chen xe."

Ở Hàng Châu đều là chi trả điện tử, có thể tưởng tượng được một người đến cả điện thoại thông minh cũng không có như Lâm Kiến Thâm, một đường mò mẫm đến đây có bao nhiêu gian nan.

Lâm Kiến Thâm không ngờ cô sẽ đột nhiên hỏi loại vấn đề này, nằm ở trên sô pha, cẩn thận nghiêng đầu trả lời: "Nếu là hiện hình bay qua đây, sẽ bị con người phát hiện."

Hạ Ngữ Băng buông tiếng thở dài, không biết vì sao, đột nhiên rất muốn đi qua ôm anh một cái.

"Ngủ ngon!" Cô nói xong thì tắt đèn, chỉ để lại một ngọn đèn treo tường màu vàng nhạt ở chỗ cầu thang.

Trong mắt Lâm Kiến Thâm là ánh đèn mờ nhạt, giọng thật nhẹ mà nói: "Ngủ ngon."

Hạ Ngữ Băng nhìn anh một cái, nhịn không được cười, trong lòng nảy lên một cảm giác an tâm chưa từng có. Chỉ trong nháy mắt, khi cô nhìn thấy người đàn ông này ở bên dưới lầu nhà mình thì cô đã nghĩ xong rồi, cả đời này chỉ cần có anh.

Lâm Kiến Thâm chịu vì cô mà rời khỏi núi sâu đi đến nơi này, thì cô vì sao mà không dám cùng anh dũng cảm một lần đây? Nghĩ như vậy, cô liền chìm vào mộng đẹp.

Ban đêm đang ngủ đến cực kỳ thoải mái, đột nhiên nghe dưới lầu vang lên "phanh" một tiếng. Hạ Ngữ Băng liền bừng tỉnh, vội vàng xuống giường rồi mở đèn, lúc rời giường ghé vào lan can lầu hai nhìn xuống dưới, chỉ thấy Lâm Kiến Thâm đang xòe hai cánh mà bò dậy từ trên sàn nhà.

Có lẽ là sô pha quá hẹp, khi anh xoay người do không chú ý mà ngã xuống, trong nháy mắt lại theo bản năng sử dụng hai cánh để duy trì cân bằng.

Cánh lớn mang theo gió quạt lên bức màn ở phòng khách lầu một, đồ đạc trên bàn trà cũng rơi đầy đất, Hạ Ngữ Băng bị gió thổi đến phát run, ôm cánh tay, hỏi: "Anh không sao chứ?"

"Không sao." Lâm Kiến Thâm xoa xoa đôi mắt, từ từ thu đôi cánh lại, sau đó nhẹ chân nhẹ tay đi nhặt đồ vật bị anh quạt rơi lên, tiếng nói khi vừa tỉnh dậy vừa khàn vừa trầm: "Đã đánh thức em, xin lỗi."

Biết rõ thể chất yêu quái của Lâm Kiến Thâm sẽ không bị thương, nhưng Hạ Ngữ Băng vẫn đau lòng muốn chết. Lại vì đã trễ thế này, đi ra ngoài thuê phòng cũng thật phiền phức, nghĩ nghĩ, cô nói: "Anh lên giường của em ngủ đi."

Tinh thần của Lâm Kiến Thâm lập tức tỉnh táo, cơn buồn ngủ bay sạch, giương mắt nhìn cô.

Hạ Ngữ Băng ghé lên lan can, sau đó nói: "Thân thể em nhỏ hơn anh, em ngủ sô pha cho."

Ánh mắt Lâm Kiến Thâm vốn đang phát sáng lại nhạt đi, gục đầu xuống, nhào một cái về phía sô pha, đắp chăn lên, giọng buồn rầu: "Không cần."

Không cần thì không cần, đồ con rồng ngang ngược..

Hạ Ngữ Băng lại nằm vào trong ổ chăn, điều chỉnh độ ấm điều hòa cho lên cao một chút, sau khi tắt đèn thì lăn qua lộn lại một hồi mà ngủ không được nữa, lo lắng Lâm Kiến Thâm sẽ lại từ trên giường mà lăn xuống nữa. Sau cô lại ghé vào trên lan can lầu hai nhìn thoáng qua, trong bóng tối mơ hồ thấy Lâm Kiến Thâm nằm ngửa, hai tay đặt trên bụng, ngủ đến là an ổn.

Cô giống như một bà mẹ già thích vất vả, rón ra rón rén mà trở lại trên giường của mình.

Một giấc ngủ đến tận hừng đông luôn, lúc tỉnh lại đã hơn tám giờ sáng.

Nếu là quá khứ, cô có thể ngủ nướng đến độ cơm sáng và cơm trưa cùng nhau xử lý luôn, hôm nay lại phá lệ bật dậy, lấy tốc độ nhanh nhất mà rửa mặt thay quần áo trên lầu hai, sau đó tinh thần phấn chấn xuống lầu chào hỏi Lâm Kiến Thâm. Đây là ngày đầu tiên hai người chính thức kết giao, nhất định phải trải qua thật ý nghĩa mới được!

Nhưng có người so với cô còn có tinh thần hơn.

Phòng khách đã được sắp xếp chỉnh chỉnh tề tề, bộ dụng cụ ăn thủ công kia được bày lên giá, trên sô pha, chăn được gấp thành một khối vuông chỉnh tề, gối dựa dường như cũng được xếp thành hàng rất cẩn thận, sáng sủa sạch sẽ, sàn nhà được quét đến sáng bóng, ngay cả không khí dường như cũng sáng lấp lánh lên, suýt nữa lóe mù đôi mắt Hạ Ngữ Băng.

Lâm Kiến Thâm đi ra từ nhà vệ sinh, phơi khô khăn lau, tháo bao tay nilon và tạp dề màu hồng nhạt xuống, sau đó lộ ra một nụ cười cực kỳ nhạt với Hạ Ngữ Băng: "Em tỉnh rồi."

Hạ Ngữ Băng quả thực không dám xuống lầu, sợ chân mình sẽ vấy bẩn sàn nhà sáng lấp lánh này, hỏi từ tận đáy lòng: "Lâm Kiến Thâm, anh là cô gái ốc đồng à?"

Lâm kiến Thâm hơi ngẩng đầu, lộ ra dáng vẻ nghi hoặc.

"Không có gì, anh..." Hạ Ngữ Băng điểm mũi chân đi xuống lầu, cảm khái: "Anh quá chăm chỉ, thật tốt."

"Loài người thật là yếu ớt, tôi lớn hơn em, mạnh hơn em, sống được lâu hơn em, đương nhiên phải chăm sóc em nhiều hơn một chút rồi." Anh nói như tất nhiên phải vậy: "Vốn dĩ muốn tiện thể hầm chút cháo, nhưng mà đồ làm bếp nhà em… tôi không biết dùng mấy."

Hạ Ngữ Băng cười, trong lòng vô cùng thoải mái, nói; "Bữa sáng là ra ngoài ăn biết không? Bên ngoài có nhà làm bánh bao gạch cua đặc biệt ngon, ăn xong chúng ta đi ra ngoài chơi."

Lâm Kiến Thâm gật gật đầu: "Chúng ta thế này là đi hẹn hò ư?"

"Đúng vậy, hẹn hò:" Hạ Ngữ Băng giang hai tay ra, dạo một vòng trước mặt anh: "Lần đầu tiên hẹn hò, anh hy vọng bạn gái mình sẽ buộc tóc hay buông tóc? Mặc váy dài hay là mặc quần?"

"Buông tóc đi." Lâm Kiến Thâm nói: "Tối hôm qua tuyết rơi, lỗ tai em bị lạnh."

Nói xong, anh lại hỏi: "Hẹn hò xong là chúng ta có thể ngủ cùng nhau ư?"

"Anh vẫn nên im miệng đi." Hạ Ngữ Băng trả lời.

Lâm Kiến Thâm là một người anh trai rất đủ tư cách, càng là một người bạn trai ưu tú, có kêu cùng đi dạo phố cả ngày cũng sẽ không than mệt, đặc điểm không tốt duy nhất chính là luôn tranh trả tiền. Hạ Ngữ Băng biết có một số đàn ông có lòng tự trọng rất cao, không thích con gái trả tiền, nhưng cô cũng biết Lâm Kiến Thâm chưa va chạm bên ngoài nhiều, tiền kiếm được cũng không dễ, cô tiếc phải tiêu tiền của anh, có khi nhân lúc anh rút ví sẽ sấn lại lén quét mã tính tiền trước, sau khi Lâm Kiến Thâm phát hiện liền quay đầu nghiêm túc nhìn cô: "Hạ Ngữ Băng, không thể như vậy."

Hạ Ngữ Băng ha ha mà lừa gạt lấy lệ, kéo cánh tay Lâm Kiến Thâm, nói: "Đi thôi, đi thôi, chúng ta đi chơi gắp búp bê đi."

Vì thế, đến tối, Lâm Kiến Thâm một tay xách theo túi lớn túi nhỏ đủ màu, một tay xách theo hải sản mới mua về, bên cạnh còn có một Hạ Ngữ Băng đang ngâm tiểu khúc đi theo, như là một người đàn ông đang yêu lòng đầy thỏa mãn bình thường mà trở về nhà.

Đi ngang qua một tiệm thuốc ở cửa tiểu khu, tiệm tên là "Tiệm thuốc Nghênh Xuân", nhưng bởi vì ngọt đèn ở chỗ từ đầu tiên bị tắt nên ban đêm liền biến thành ba chữ "tiệm thuốc Xuân"[1], Hạ Ngữ Băng nhìn thấy bền kéo theo Lâm Kiến Thâm cười đau cả bụng.

[1] Vì cách viết của Trung Quốc là "Nghênh Xuân tiệm thuốc" nên từ đầu tên là từ "Nghênh".

Hóa ra hai người ở bên nhau, có tình yêu làm xúc tác, dù là một việc vặt hàng ngày cũng sẽ trở nên có tư có vị.

Buổi tối Hạ Ngữ Băng làm chủ phòng bếp, làm một bàn tiệc lớn những hải sản mà ở thôn Linh Khê không thường thấy, cua hoàng đế ăn kèm với rượu nho, dưới ánh đèn màu vàng ấm áp, hai người trong lúc lơ đễnh lại đối diện nhau, sau đó từng người lại cúi đầu cười ngây ngô, trên bàn hai tay vô tình chạm phải rồi không hề tách ra nữa.

Hai người đi Tây Hồ, đi Vân Khê trúc kính và hồ Ngàn đảo, thừa dịp cảnh tuyết còn đẹp mà hẹn nhau thêm mấy lần nữa, càng ngày càng thêm ngọt ngào đến phát ngấy.

Buổi tối, ăn cơm xong, Hạ Ngữ Băng dạy Lâm Kiến Thâm làm sao để sử dụng máy rửa bát, sau đó hỏi anh: "Anh rời khỏi nhà, vườn rau và vườn hoa trong nhà ai chăm sóc?"

Lâm Kiến Thâm điều chỉnh các nút mà đùa nghịch với máy rửa bát, thuận miệng nói: "Nhờ mấy ông bà giúp đỡ chăm sóc, con mèo kia sẽ trông nhà, không cần lo lắng."

"Nhưng các ông bà cũng không thể thay chúng ta chăm sóc cả đời đâu." Khu vườn xinh đẹp như vậy, đã tốn biết bao tâm huyết của bà ngoại và Lâm Kiến Thâm, nếu để hoang phế thì thật là đáng tiếc.

"Để nói sau." Lâm Kiến Thâm nói: "Vườn hoang có thể xử lý lại lần nữa, nhưng nếu bỏ lỡ em thì mới là tiếc nuối cả đời."

Toàn thân Hạ Ngữ Băng tê dại, xoa xoa cánh tay, ghét bỏ nói: "Mấy lời âu yếm này anh học từ đâu vậy?"

Lâm Kiến Thâm cười mà không nói.

Hai người ân ân ái ái, còn mang theo chút ngượng ngùng, buổi tối cùng nhau rúc ở trên ghế sô pha xem TV, nhìn thấy nam nữ nhân vật chính đang hôn nhau trên màn ảnh, Lâm Kiến Thâm liền cười, chỉ vào màn hình rồi nói với Hạ Ngữ Băng: "Loại chuyện này chúng ta cũng đã từng làm."

Cười cười, hình ảnh trên TV vừa chuyển, nam nữ chính trong phim đang ôm hôn đã bắt đầu phát triển đến trên giường, Lâm Kiến Thâm liền thu lại ý cười, ánh mắt nhìn chăm chú Hạ Ngữ Băng có chút thâm trầm.

Hạ Ngữ Băng cũng nhìn anh, sau một lúc lâu mới rụt người về phía sau, lấy gối ôm chắn trước ngực, cảnh giác hỏi: "Anh nhìn chằm chằm em làm gì?"

"Muốn hôn em." Lâm Kiến Thâm thế nhưng rất thẳng thắn thành khẩn, không hề che giấu du͙© vọиɠ của bản thân một chút nào: "Giống như trong TV vậy..."

"Nghĩ cũng đừng nghĩ!" Hạ Ngữ Băng ném gối dựa về phía Lâm Kiến Thâm, lại bị anh nhẹ nhàng bắt được.

Từ phía sau gối dựa, Lâm Kiến Thâm để lộ ra một đôi mắt, cười đến cực kỳ đắc ý, Hạ Ngữ Băng liền hiểu ra là anh đang đùa bỡn cô, không nhịn được tức giận, chồm người qua nắm lấy lỗ tai của Lâm Kiến Thâm: "Từ bao giờ mà anh đã trở nên hư hỏng như vậy hả?"

Lâm Kiến Thâm thuận thế bắt được cổ tay của cô, kéo cô vào trong lòng rồi ôm chặt, cuối cùng còn nhẹ nhàng xoa xoa ở trên eo của cô, làm như là đang đánh giá cái gì, nói: "Trước kia không nhận ra, thân thể của em sao lại mềm mại vậy hả?"

"..." Hạ Ngữ Băng cảm thấy bản thân bị đùa giỡn.

Hai người thân kề thân, hô hấp quấn quýt, tầm mắt giao nhau, ánh đèn ấm áp vẫn cứ đều đều mà chiếu lên thân thể hai người, trong yên lặng lại ẩn chứa một loại xao động xa lạ.

Không biết là ai tiến lại trước, cánh môi kề cánh môi, chính vào lúc mềm mại ấy, chuông cửa đột ngột vang lên, phá đi khung cảnh mới mẻ tràn ngập tình yêu của hai người trẻ tuổi.

Trước tiên Hạ Ngữ Băng đẩy Lâm Kiến Thâm ra, đỏ mặt bò dậy từ trên người anh, "hừ" một tiếng, thầm nói: "Ai mà không biết điều như vậy..."

Lâm Kiến Thâm cũng không vui, tiến lại gần chống lên trán của cô: "Hay là tiếp tục?"

"Tiếp tục cái đầu anh ấy." Hạ Ngữ Băng trừng anh một cái, sau đó đứng dậy đi mở cửa, rồi nhìn thấy Hạ Tông Trạch đang đứng ở cửa.

"Ba..." Hạ Ngữ Băng theo phản xạ có điều kiện mà muốn đóng cửa, nhưng đã quá muộn, vóc dáng cao ráo kia của Lâm Kiến Thâm, cô căn bản là không che được.

Hạ Tông Trạch đứng bên ngoài cánh cửa, Hạ Ngữ Băng đứng bên trong cánh cửa, từ phía sau Hạ Ngữ băng, Lâm Kiến Thâm ló một cái đầu ra, ba người hai mặt nhìn nhau, lâm vào một trận yên lặng quỷ dị.

Không biết qua bao lâu, Hạ Tông Trạch đặt hộp quà trong tay xuống mặt đất, bình tĩnh nói: "Tiểu Ngữ, tổ yến này nhớ phải ăn, rất tốt với thân thể của con."

Hạ Ngữ Băng máy móc gật đầu, lại có chút lo lắng.

Lâm Kiến Thâm lại bình tĩnh hơn cô, mở miệng chào hỏi Hạ Tông Trạch: "Chú Hạ."

Hạ Tông Trạch gật đầu đáp lại: "Kiến Thâm đến đây khi nào, Tiểu Ngữ cũng không nói với chú một tiếng." Dừng một chút, ông lại nhìn sắc mặt ửng đỏ của Hạ Ngữ Băng: "Khi nào về nhà ăn một bữa cơm?"