Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Người

Chương 21: Khách không mời

Edit: Yuzu

Mùng bảy tháng bảy Âm lịch là sinh nhật Lâm Kiến Thâm, Hạ Ngữ Băng lén thiết kế cho anh mấy bộ quần áo, hôm nay sau khi sửa bản thảo đã giao mẫu thiết kế cho Vương Toa Toa.

Hạ Ngữ Băng:【Tổng cộng là ba bộ thiết kế, mỗi bộ có hai màu, phiền chị Salsa làm gấp một chút, tháng sau trước đêm thất tịch phải gửi qua đây, địa chỉ đã đưa cho chị. 】

Vương Toa Toa trả lời: 【Đêm thất tịch? Có mờ ám nha!】

【Không phải như chị nghĩ đâu, đêm thất tịch là sinh nhật của anh em, đây là quà sinh nhật cho anh ấy.】

Thấy Hạ Ngữ Băng giải thích, Vương Toa Toa mới không tin, cười xấu xa trả lời lại: 【Ôi, ôi, ôi, em và một anh trai không cùng huyết thống sớm chiều gặp nhau, không sinh ra tia lửa tình yêu gì à? Em từ chối Trịnh Ngạn không phải vì anh em đó chứ? Không được giấu giếm, thành thật khai báo! 】

【Chị nghĩ gì vậy! Tuy rằng anh ấy rất đẹp trai, đối với em cũng tốt, còn đặc biệt có cảm giác an toàn, nhưng... Anh ấy là anh của em! 】

Hạ Ngữ Băng càng nói càng không chắc chắn, một ý niệm kỳ quái hiện lên trong đầu: Lâm Kiến Thâm ngoại trừ tính tình kiêu ngạo một chút, cái gì cũng tốt, tại sao mình không thích anh?

Nhưng mà cái ý niệm này chỉ mới ngóc đầu đã bị cô mạnh mẽ đè xuống.

Vương Toa Toa trả lời: 【Thử tình yêu lσạи ɭυâи một chút? [ cười xấu xa ][ cười xấu xa ][ cười xấu xa ] 】

Hạ Ngữ Băng: 【Em khuyên chị bình thường một chút. jpg 】

【Được rồi, không đùa em nữa, nhưng nếu em thật sự có bạn trai nhất định phải nói cho chị biết nha! Gửi số đo của anh em tới đi, chị liên hệ với xưởng làm ngay. 】

Trước đó Hạ Ngữ Băng lấy số đo của Lâm Kiến Thâm, chỉ là gạt anh nói lấy làm mẫu, định khi làm xong đồ sẽ cho anh một bất ngờ.

Một lát sau, Vương Toa Toa lại gửi WeChat tới: 【Nè, mấy mẫu thiết kế của em rất đẹp đó! Thiết kế hoài cổ đơn giản nhưng lại không lỗi mốt, hẳn là các cậu bé sẽ rất thích, không làm mẫu mới để bán ra sao? 】

Hạ Ngữ Băng không chút nghĩ ngợi từ chối: 【Không được, đây là quà sinh nhật cho anh em. 】

Dừng một chút, lại bổ sung thêm một câu: 【Chỉ cho một mình anh ấy. 】

【...】 Vương Toa Toa gần như là gầm thét trả lời: 【Còn nói hai người không có gì mờ ám!!? 】

Hạ Ngữ Băng gửi một biểu cảm rồi để điện thoại xuống, nằm trên giường xoa đôi vai đau nhức, thở một hơi dài nhẹ nhõm. Hai ngày nay vì thiết kế đồ cho Lâm Kiến Thâm, phải mất hai đêm mới sửa bản thảo xong.

Chi nha --

Cánh cửa khép hờ mở ra, con mèo bị thương chân sau từ từ đi đến.

"Sơ Hạ?" Hạ Ngữ Băng ôm lấy nó, đặt nó trên bàn sách, cười nói: "Được rồi, hôm nay còn chưa đổi thuốc cho ngươi đó."

Mèo già lớn tuổi, di chuyển chậm chạp, chỉ rũ cái chân sau bị thương nằm ngây người trên bàn sách, vẫn không nhúc nhích, mắt mèo xuyên qua cửa sổ nhìn về hướng rừng trúc và phía sau núi, tựa hồ trong lòng đang nhớ lại khoảng thời gian mặc sức đuổi bắt chim sẻ trong núi trước đây.

Nếu như không phải lông ở đuôi mèo thỉnh thoảng động đậy một cái, Hạ Ngữ Băng gần như cho rằng trên bàn nằm chỉ là một con rối giả mèo.

"Muốn trở về núi không?" Hạ Ngữ Băng dựa theo hướng dẫn của Phí Lãng trước đây thay thuốc cho nó, một lần nữa cố định lại thanh nẹp bằng băng mới rồi nhéo nhéo lỗ tai mèo nói: "Chờ vết thương của ngươi lành, muốn trở về thì cứ về."

Tai mèo run lên, Sơ Hạ vung cái đuôi mèo quất một cái không nặng không nhẹ lên cổ tay cô, meo meo ô ô, rõ ràng là không thích thú hai chân gần gũi.

Hạ Ngữ Băng nắm ngược lại cái đuôi nó, cầm trong tay vuốt một cái, dường như không thấy kháng nghị của nó, cười ha ha: "Không cần cám ơn."

Không biết có phải ảo giác hay không, mèo già liếc mắt.

Đuôi mèo trong lòng bàn tay hơi kỳ lạ, Hạ Ngữ Băng cúi xuống nhìn, ngạc nhiên nói: "Sơ Hạ mày có hai cái đuôi à." Thật ra cũng không coi là hai cái đuôi, chỉ là ở cuối đuôi tách ra một nhánh nho nhỏ, không biết là dị dạng tự nhiên hai vì nguyên nhân gì khác...

Mèo già rất không thích người khác chạm vào nó, nó nhảy từ trên bàn sách xuống, kéo cái chân bị thương đi ra cửa.

Nhân lúc mấy ngày nay thời tiết tốt, Hạ Ngữ Băng dựa theo ghi chép trên nhật ký của bà ngoại, hái về một sọt đậu đũa, dùng nước sôi trụng qua, rồi đặt từng sợi lên thân cây trúc phơi nắng, phơi mấy ngày nước bốc hơi hết sẽ làm đậu khô, dễ bảo quản lâu.

Khi mặt trời sắp xuống núi, Hạ Ngữ Băng và Lâm Kiến Thâm cùng nhau thu hết đậu khô lại, bó thành một bó để chỗ khô ráo có bóng râm để bảo quản, mùa đông dùng để xào thịt là một lựa chọn tốt. Làm xong tất cả, Hạ Ngữ Băng mới đứng lên vặn vặn thắt lưng, xoay người lại đã thấy con mèo già ngây ngẩn ngồi chồm hổm trước cửa kính ở phòng khách.

Hạ Ngữ Băng vui vẻ, chỉ vào con mèo già hỏi Lâm Kiến Thâm: "Anh à, anh nói Sơ Hạ cả ngày trừ ăn và ngủ ra, chính là không nhúc nhích ngồi ở bệ cửa sổ ngây người, rốt cuộc là nó đang suy nghĩ gì nhỉ?"

Mèo già giật giật lỗ tai, rõ ràng là nghe được lời cô nói, quay đầu lại lạnh lùng meo một tiếng.

Lâm Kiến Thâm nghiêm trang làm phiên dịch: "Nó nói, nghĩ làm sao để hủy diệt thế giới."

Hạ Ngữ Băng ngồi co quắp trên ghế mây lấy tay quạt, ha ha cười nói: "Đùa em à, anh còn nghe hiểu được mèo nói đấy?"

"Nguyện vọng của mèo, không phải là thống trị thế giới thì là hủy diệt thế giới." Thấy Hạ Ngữ Băng nghi ngờ trợn to mắt, Lâm Kiến Thâm bật cười, đứng dậy chỉnh quạt lớn hơn một chút, thản nhiên nói: "Không tin thì thôi vậy."

Gió mát ập vào mặt, Hạ Ngữ Băng sảng khoái thở dài một tiếng, tạm thời quên Loài mèo âm mưu hủy diệt thế giới hoang đường kia của Lâm Kiến Thâm.

Lâm Kiến Thâm đẩy cửa đi ra ngoài, đội nón rơm, bên hông đeo một cái giỏ trúc nhỏ, cầm theo cái rựa, như là một đại hiệp anh tuấn lạnh lùng gõ kiếng cửa sổ: "Tôi lên núi hái chút xuyên tiêu (cây hoa tiêu), một lát sẽ về."

"Đợi một chút, em đi với anh, em vẫn chưa lên núi bao giờ." Hạ Ngữ Băng vội vã tìm đôi ủng đi mưa.

"Xuyên tiêu mọc trong bụi gai, không dễ đi, còn có rắn nữa."

Vừa nghe có rắn, Hạ Ngữ Băng hơi chùn chân.

Lâm Kiến Thâm hất cằm với cô: "Trong vườn rau có dưa hấu chín, em ra hái tự cắt ăn đi."

"Vâng." Hạ Ngữ Băng gật đầu: "Mặt trời sắp lặn rồi, anh đi về sớm một chút."

Sau khi Lâm Kiến Thâm đi, Hạ Ngữ Băng chơi game một hồi thấy khát nước, bèn đi vườn rau hái dưa hấu chín kia, mang vào phòng bếp cắt, một nửa giữ lại ăn, một nửa múc thịt quả ra làm kem.

Thịt dưa hấu bỏ hạt, thêm đường và kem tươi (whipping cream) rồi đánh lên, màu trắng của kem tươi và đỏ của dưa hấu tạo thành màu đỏ hồng rất đẹp, rắc thêm chút mức hoa quả vào để trang trí rồi đổ vào khuôn kem trong tủ lạnh có sẵn. Lấy một ít kem tươi nữa đánh lên, cho thêm bột matcha tạo thành màu xanh tươi mát rồi tưới lên trên kem dưa hấu, đông lại thành một tầng màu xanh nhạt, trông giống như là vỏ dưa hấu thật vậy.

Kem để vào ngăn đông lạnh, sau khi đông lại thì lấy ra khỏi khuôn, kem dưa hấu đỏ và matcha xanh biếc tạo thành hai tầng rõ ràng, tươi mát ngon miệng, cắn một cái vừa lạnh vừa ngọt, có thể xua đi một ngày nóng bức và mệt mỏi.

Hạ Ngữ Băng ăn kem vừa mới đông lại, vo gạo bỏ vào nồi nấu, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa rất mạnh ở bên ngoài.

Có lẽ là Lâm Kiến Thâm đã về.

"Tới đây tới đây!" Hạ Ngữ Băng không suy nghĩ nhiều, ngậm kem vội vội vàng vàng đi tới ổ khóa cửa, mở cửa nói: "Anh không đem chìa khóa..."

Đứng ở cửa là hai người đàn ông một già một trẻ, không phải Lâm Kiến Thâm.

Người lớn tuổi có màu da ngăm đen, đầu đầy mồ hôi, mang một cái bụng phệ, dưới cánh tay kẹp một tệp hồ sơ kiểu dáng bình thường, híp mắt đánh giá Hạ Ngữ Băng: "Ây da, đã nhiều năm không gặp, cháu gái đã cao và xinh đẹp như vậy rồi!"

Kem dưa hấu tan ra, theo que trúc nhỏ xuống lòng bàn tay, sền sệt. Hạ Ngữ Băng sửng sốt một lúc, mới nhẹ nhàng lên tiếng: "Cậu họ."

"Ai ai, là cậu, cậu họ Bằng Phi của con." Nói xong, Ngô Bằng Phi nhìn người trẻ tuổi như nhà giàu mới nổi, tay đeo đồng hồ vàng, cổ đeo dây chuyền vàng ở bên cạnh, nịnh nọt nói: "Vương công tử, giới thiệu với cậu một chút, đây là cháu gái bên ngoại tên Hạ Ngữ Băng, là người thừa kế ngôi biệt thự nhỏ này. Cháu gái, vị này là con trai của trưởng trấn, Vương Uy, làm quen một chút?"

"Không cần." Vương Uy tháo kính mát xuống, dùng ánh mắt dò xét cả người Hạ Ngữ Băng, nở một nụ cười bí hiểm cười: "Người đẹp Hạ, trước đây muốn cách liên hệ với em cả nửa ngày, em sống chết không cho, cũng may chúng ta có duyên, lại gặp nhau rồi."