Giản Sơ Thất vừa cảm thán trong lòng xong thì đối diện với người này.
Cậu hơi ngây ra, sau đó tỏ vẻ vẫn như thường, mi mắt cong cong, giơ một tay lên vẫy qua vẫy lại, giống như một con mèo chiêu tài rất ngây thơ.
Đuôi lông mày Hoàn Mộ Hành hơi nhếch lên.
Lúc này, trưởng thôn cũng chú ý tới sự tồn tại của đám nhóc con này, tiến lên hai bước, phẩy tay đuổi bọn chúng đi.
Trưởng trấn cười làm lành: "Trong thôn hiếm khi có người ngoài tới. Những đứa trẻ này cũng là tò mò thôi, Hoàn gia đừng trách, để cho bọn chúng đi đi.”
Lúc này Hoàn Mộ Hành mới thu hồi ánh mắt, giọng nói lành lạnh, hờ hững nói: "Không sao."
Khi trưởng thôn quay lại, Giản Sơ Thất đã dẫn theo đám nhóc chạy xa.
"Hoàn gia, mời đi lối này."
Ông ấy cũng học theo xưng hô của trưởng trấn.
Hoàn Mộ Hành vào nhà của trưởng thôn ở, Trần Nhị nhìn một lượt khắp nhà trưởng thôn, cuối cùng miễn cưỡng gật đầu. Được rồi, cũng coi như sạch sẽ, đáng để gia của bọn họ vào ở. Cũng chỉ có thể tạm thời ở đây, để gia của bọn họ chịu thiệt một chút, tạm chấp nhận vậy.
Trần Tam đốt một chậu lửa than trong nhà, than tơ vàng tự mang theo khiến căn phòng trở nên ấm áp.
Bây giờ đã là đầu xuân, cả một mùa đông vừa mới trôi qua, trời lúc ấm lúc lạnh, gia của bọn họ sợ lạnh hơn người bình thường, không thể chịu nổi chút lạnh giá nào.
“Gia, ngài đến đây ngồi đi.” Đừng trông Trần Nhị cao lớn cường tráng là thế, thật ra rất cẩn thận, trải một lớp đệm mềm lên trên ghế.
Trần Tam và Trần Nhị là hai anh em, vẻ ngoài có phần giống nhau, nhưng người gầy hơn Trần Nhị một chút.
Anh ta lật cục than nóng đỏ, nói: "Gia, đã hỏi rõ tin tức về thôn Ngọc Thạch rồi.”
Đã hỏi thăm xong xuôi trước khi tới.
Trần Tam không làm bất cứ điều gì mà không có chuẩn bị tước.
"Thôn Ngọc Thạch đã từng thịnh vượng trong một thời gian, nhà họ Giản mới chuyển đến Thượng Hải chính là đến từ thôn Ngọc Thạch. Nhưng sau đó, thôn Ngọc Thạch đã không giữ được những ngày giàu có mà khó khăn lắm mới gây dựng được, chẳng được mấy năm đã suy tàn, nhân số trong thôn cũng giảm bớt.”
"Ngược lại, nhà họ Giản lại từ một nơi nhỏ bé tiến thẳng đến Thượng Hải."
Đương nhiên, nhà họ Giản không thể so sánh với nhà họ Hoàn, bọn họ chỉ giống như nhỏ bé trước mặt voi mà thôi, không dủ tư cách bám lấy bọn họ.
Trần Tam biết về nhà họ Giản cũng vì nhà họ Giản mới chuyển đến Thượng Hải không lâu đã không biết lượng sức mà muốn chèo kéo mối quan hệ với nhà họ Hoàn. Tuy chỉ kéo quan hệ với chi thứ của nhà họ Hoàn, những vẫn phá vỡ quy tắc.
Kết quả đương nhiên là bị phớt lờ, thậm chí còn chẳng được ngó ngàng để biết mà tiễn khách. Mặt mày xám xịt trở thành trò cười trong giới thương gia giàu có ở Thượng Hải.
Người từ nơi nhỏ đến chính là không lên được mặt bàn, không biết trời cao đất rộng, Nhị gia của nhà họ Hoàn là người muốn gặp là gặp được sao? Không thấy được là bọn họ không có cửa sao.
Trần Tam không để chuyện nhỏ này làm phiền đến gia của họ, không ngờ lần này tới thôn Ngọc Thạch lại có thể liên quan đến nhà họ Giản kia.
Tuy nhiên, việc họ đến Thôn Ngọc Thạch không liên quan gì đến nhà họ Giản nên cũng không quan trọng.
Hoàn Mộ Hành nhắm mắt dưỡng thần, nghe Trần Tam báo cáo.
Trần Tam tiếp tục: "Nói ra cũng thú vị, nhà họ Giản có một đại phu nhân, vốn di nương, bảy người con, chỉ có tứ di nương và thất thiếu gia nhỏ nhất là không ở Thượng Hải.”
“Nghe đồn là bị đuổi đến tổ trạch của nhà họ Giản, cũng chính là nơi này, thâm sơn cùng cốc.”
“Chỉ sợ hai mẹ con bọn họ không biết nhà họ Giản đã từ Tuy Thành chuyển đến Thượng Hải, đúng là đáng thương.”
Miệng bảo đáng thương, nhưng trên mặt Trần Tam lại không hề có một tia thương cảm.
Trần Nhị từ trước đến nay đều có hứng thú với những thứ này, nhưng giờ phút này nghe xong cũng thuận thế hỏi một câu: “Sao chỉ có hai bọn con bọn họ bị bỏ lại?”
Trần Tam: “Bởi vì thất thiếu gia của nhà họ Giản là một tên ngốc, ai ở Tuy Thành cũng biết, cậu ta bị gia chủ nhà họ Giản ghét bỏ, trên dưới nhà họ Giản ai cũng lạnh lùng hắt hủi cậu ta. Đổ đại một cái tội danh, đuổi người về nông thôn, tránh cho ở trước mặt làm vướng mắt không phải là đơn giản sao.”
“Cũng không biết… Gia chủ nhà họ Giản có biết chỉ số thông minh của đứa con thứ bảy của ông ta đã khôi phục lại chưa nữa.”
Trần Tam thâm thuý nói.
Trần Nhị thắc mắc: “Kẻ ngốc còn có thể trở nên thông minh được à?”
Hoàn Mộ Hành mở mắt ra.
Trần Tam: “Rất ít người may mắn có thể đột nhiên khai trí.”
Nhưng mà, đã làm kẻ ngốc nhiều năm, trở lại thành người bình thường thì cũng thông minh đến đâu được?