Lâm Khương Dạ lôi từ trong ba lô ra mấy gói đồ ăn vặt nói, “Đường Tự Ninh, cậu còn chưa có tới kịp nhà ăn để ăn cơm trưa đi, tất cả những đồ ăn vặt này cậu thích ăn cái nào, nói đi tớ giúp cậu mở chúng ra cho." Đường Tự Ninh nghiêng đầu nhìn Lâm Khương Dạ, lại liếc mắt nhìn một túi lớn đồ ăn vặt kia, khinh thường “sách” một tiếng.
"Bạch Cảnh Việt đều không ăn, không thèm ăn liền đem cho tôi, cậu xem tôi như cái thùng rác sao?"
“Nha, cậu nói rất đúng.” Lâm Khương Dạ đem một túi đồ ăn vặt mua theo yêu thích của Bạch Cảnh Việt kia, ném vào thùng rác.
Đường Tự Ninh ghé vào trên bàn học nằm ngủ, cũng không để ý tới Lâm Khương Dạ, nhưng là khóe miệng lại hướng về phía trước giơ giơ lên.
Chuông vừa reo báo hết tiết, Đường Tự Ninh liền xông thẳng ra ngoài, vừa lúc các nam sinh lớp Tinh Anh kế bên cũng ra tới hóng gió, Đường Tự Ninh cùng Bạch Cảnh Việt mùi thuốc súng mười phần nhìn nhau, sau một cái liếc mắt không hẹn mà cùng quay sang chỗ khác.
Lâm Khương Dạ vừa lúc đi ra, đối với Đường Tự Ninh hữu hảo mỉm cười, sau đó cùng Diêu Lam Lam nắm tay đi xuống lầu.
Đường Tự Ninh xoay người ghé vào trên lan can, nhìn bóng dáng nữ sinh kia đang đi bên dưới, trước kia nàng lun đi theo phía sau mông Bạch Cảnh Việt, vừa rồi chính là cũng không thèm liếc cách vách một cái đâu.
Lâm Khương Dạ theo bản năng quay đầu lại, nhìn đến Đường Tự Ninh đang ở trên hành lang lầu 3 nhìn nàng, quả nhiên anh em liền tâm, nàng giơ cánh tay lên, cười hướng Đường Tự Ninh vẫy vẫy tay.
Đường Tự Ninh đỏ mặt xoay người, Nhị Minh cùng các thành viên trong đội bóng thấy Đường Tự Ninh nhìn tình huống không ổn rồi, Lâm Khương Dạ theo đuổi Bạch Cảnh Việt hai năm cũng chưa bắt được, mới chỉ có một ngày mà Tự ca của bọn họ liền luân hãm sao? Quả thật quá mất mặt nha.
Bọn họ đều tiến lên khuyên, “Đội bóng rổ kia mấy có mấy tên không biết xấu hổ, nói Lâm Khương Dạ cùng Tự ca cùng bàn, chỉ là vì ghê tởm Bạch Cảnh Việt mà thôi, Tự ca, ngươi cần phải nhận rõ hiện thực, đừng để cho hai người bọn họ xem ngươi là công cụ hình người.”
“Đúng đó Tự ca, trên diễn đàn không biết ai phát cái thiệp, đánh cuộc Lâm Khương Dạ không quá ba ngày liền sẽ về lớp Tinh Anh, hiện tại đều đã đến một ngàn bình luận, cậu ta dù đối xử tốt với Tự ca như thế nào cũng đều là làm cho Bạch Cảnh Việt xem, tốt nhất đừng để ý Lâm Khương Dạ, cứ xem cậu ấy như không khí là được rồi.”
Lâm Khương Dạ ở trước quầy bán quà vặt của trường học mua một hộp sữa bò, một túi bánh mì, Diêu Lam Lam hỏi: “Khương Dạ, ngươi tính toán khi nào cùng Đường Tự Ninh làm rõ quan hệ a, Đường Tự Ninh không nói qua luyến ái, liền sợ hắn hiểu lầm này tình cảm, thích ngươi liền không xong.”
Lâm Khương Dạ nói: “ Vậy sau khi tan học ta đây liền nói với hắn đi.”
Lúc trước khi tới tìm Bạch Cảnh Việt, Lâm Khương Dạ liền nói chính mình là tìm anh trai, bất quá Bạch Cảnh Việt không tin.