Đạo Lữ Đã Chết Lịch Kiếp Trở Về Tính Kế Ta

Chương 45: Đến để làm “nhà tài trợ”

Lầu bảy là phòng đấu giá rộng rãi, cả hai tầng cao, tầng dưới có mấy chỗ ngồi, lầu hai bao quanh là phòng riêng.

Những phòng riêng trên lầu hai này cung cấp cho các tu sĩ, phải trả một lượng linh thạch nhất định mới có thể vào được.

Đối với những phàm nhân bình thường như Tống Diễn, dù giàu có đến đâu cũng chỉ có thể ngồi bên dưới. Không may là khi Tống Diễn vừa bước vào đã nhìn thấy Cố Tư Tề.

Cố Tư Tề cũng nhìn thấy Tống Diễn, nhanh chóng lạnh lùng thu hồi ánh mắt, giả vờ nhắm mắt làm ngơ.

Tống Diễn thản nhiên tìm một chỗ ngồi xuống, không hề quan tâm đến Cố Tư Tề, hắn ta chỉ là một hài tử bị nuôi hư mà thôi.

Lan Ỷ Các tổ chức đấu giá hàng tháng, không chỉ có linh khí và ma khí mà tu sĩ có thể sử dụng mà còn có thần dược mà phàm nhân có thể sử dụng, cũng như những món ngon quý hiếm và linh thú, nhưng có một vật phẩm đấu giá cố định trong tháng này, đó là thư mời tham dự đông yến ở sơn trang Hạc Hoài.

Sơn trang Hạc Hoài sẽ tổ chức đông yến vào thời điểm này trong năm, mời các tu sĩ từ thành thị đến sơn trang để dự tiệc. Người ta nói rằng ai đến đó cũng hết lời khen ngợi, ngoại trừ rượu ngon mỹ nhân cảnh đẹp ra, sơn trang còn có một pháp khí mạnh mẽ cho phép mọi người nhìn thấy những ảo ảnh đẹp nhất, mà trong ảo ảnh chứa đầy linh lực đó, người ta đồn rằng các tu sĩ có thể tăng tu vi, còn phàm nhân thì kéo dài tuổi thọ.

Nhưng đây chỉ là những tin đồn cường điệu mà thôi, theo Tống Diễn thì ảo ảnh nhiều nhất tương đương với một phúc địa động thiên, nếu thật sự thần kỳ như lời đồn vậy, chẳng phải đã bị cướp rồi sao.

Nhưng dù vậy, đó là một trải nghiệm tốt cho phàm nhân. Chỉ cần có thể tham gia đông yến này, không chỉ có thể kết giao với những tu sĩ khác mà còn có thể gột rửa cơ thể bằng linh khí, dù sao đâu đâu cũng có lợi nên nhà giàu trong thành đều đổ xô đến.

Chủ nhân của sơn trang Hạc Hoài đã đến đây hơn mười năm trước, thân phận thần bí, bình thường không gặp khách, mặc dù chưa từng bái nhập Tiên môn tu luyện nhưng mạng lưới kết giao rộng khắp, các tu sĩ trong thành cũng sẵn lòng tham dự thịnh yến, một mặt có thể thưởng thức vả lại cũng là một dịp xã giao quan trọng.

Lời mời dự đông yến là do người trong sơn trang gửi đến tu sĩ, không bán ra thế giới bên ngoài, tuy nhiên, lần nào cũng sẽ có thư mời được bán đấu giá tại Lan Ỷ Các, phàm nhân muốn đi chỉ có thể tiêu tiền ở đây.

Tống Diễn thầm nghĩ chủ nhân của sơn trang này là người không biết làm ăn, hắn gửi thiệp miễn phí đến cho các tu sĩ, mời bọn họ đến tham gia yến tiệc, làm đủ loại chiêu trò quảng bá, sau đó yêu cầu phàm nhân phải trả rất nhiều tiền để nhận thiệp mời. Bằng cách này, vừa có thể đạt được danh tiếng bằng cách tổ chức yến tiệc, vừa vẫn có thể kiếm bộn tiền mà không tốn bất kỳ khoản tiền nào.

Hôm nay bản thân đến để làm “nhà tài trợ” này đây.

Chắc chắn rồi, phàm nhân cũng giống như con kiến.

Tống Diễn xoa cằm, y vì để được gặp mặt nam chính mà hao một khoản lớn, may mà Tống gia gánh vác được.

Nếu không thì dù biết cốt truyện cũng không thể làm gì được!

Hôm nay Tống Diễn có mục tiêu rõ ràng, y sẽ chỉ xem cuộc vui phía trước mà thôi.

Không lâu sau, thiệp mời dự đông yến mà Tống Diễn chờ đợi đã đến, cuối cùng y cũng có lại tinh thần.

Giá khởi điểm là một nghìn lượng. Người chủ trì vừa nói xong, Tống Diễn đã giơ tay: "Năm nghìn lượng!"

Cố Tư Tề còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy năm nghìn lượng bạc của Tống Diễn, xém xíu nữa nghẹn chết, tên phế vật này góp vui cái gì vậy hả! Y lấy được thư mời rồi thì có ích gì, đi tu luyện hay đến kết giao với tu sĩ? Tu sĩ trong thành ai chịu kết giao với y? Không phải là đi ngắm mỹ nhân uống rượu ngon đó chứ?