Khuôn mặt của Chung Tuệ Lan sắc sảo, với đường nét góc cạnh như này tuy không còn trẻ nhưng sự quyến rũ vẫn còn đó, lúc này đang đi tới đi lui trước cửa, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài.
Cuộc sống của nàng ta thuận buồm xuôi gió, mọi thứ đều tốt đẹp, ngoại trừ việc sinh ra nhi tử nổi loạn không như mong đợi, suốt ngày rảnh rỗi trêu hoa ghẹo nguyệt. Vì vậy đã hơn hai mươi tuổi còn chưa thành hôn, thành Túc Minh hễ nhà muốn giữ thể diện thì không muốn gả nữ nhi mình, sau đó ngay cả bà mối cũng không muốn đến nhà nàng ta nữa...
Việc này đã trì hoãn cuộc hôn nhân của Tống Diễn cho đến tận bây giờ.
Một tháng trước, Tống Diễn trở lại, nói rằng y đã vừa gặp đã yêu đại thiếu gia Cố gia là Cố Duy, nhất định phải lấy được hắn, xin bọn họ đến cầu thân, xém xíu nữa làm bọn họ tức chết!
Cố gia là gia tộc quyền quý cỡ nào?
Gia chủ Cố gia là Cố Nguyên Tu chính là một tu sĩ, với tu vi phi thường. Hồi đó hắn ta cũng tham gia đối kháng Ma tộc, và có tiếng tại thành Túc Minh. Nhưng đâu chỉ có vậy thôi, kế phu nhân của Cố Nguyên Tu là Tần Thị, Tần Chương - Đích tử Tần gia gia nhập Tiên môn, có thể trò chuyện với Tiên Sứ.
Cố Duy là con trai của tiền phu nhân Cố Nguyên Tu, tuy sức khỏe kém và sống ẩn mình nhưng Cố Nguyên Tu vẫn nhớ đến tình cũ, cảm thấy có lỗi với phu nhân đã khuất của mình nên rất quan tâm chăm sóc trưởng tử của mình, ai ai cũng biết hắn ta rất yêu thương đứa con này.
Dù bây giờ Tần Thị có thể kiêu ngạo đắc ý nhưng nàng ta cũng có sự quan tâm và yêu thương đặc biệt dành cho trưởng tử của Cố Nguyên Tu, không ai tìm ra được lỗi sai nào.
Làm sao một gia tộc như Cố gia lại có thể gả đích trưởng tử của mình cho nhi tử nàng ta được?
Nếu thực sự đến cầu hôn, quả thật là một sự xúc phạm đến Cố gia, nói không chừng còn bị đánh đuổi đi...
Tất nhiên là Tống Đức Viễn và Chung Tuệ Lan sẽ không cho phép, đánh nhi tử của mình một trận nhưng tên nhóc hỗn láo đó như uống phải mê dược, cứ nhất định bám lấy Cố Duy không buông tha, khóc lóc, gây rối, treo cổ tự tử, thậm chí còn tuyệt thực!
Mặc dù nhi tử này không như mong đợi nhưng dù sao y cũng là nhi tử duy nhất của bọn họ, là thịt trong tim bọn họ, không đành lòng để nhi tử của mình tiếp tục như vậy nên cuối cùng đành phải đồng ý trong bất lực mà đến cầu hôn.
Bọn họ đã chuẩn bị tinh thần rồi, sau bao nhiêu năm chán nản, việc bị từ chối đã trở thành chuyện thường tình. Dù sao cũng chỉ đi đến đó một chuyến, đến lúc đó bọn họ sẽ nói với nhi tử mình rằng Cố gia không cho phép, để đứa nhỏ này chết tâm.
Hai người hồi hộp đến Cố gia cầu thân với những lễ vật nặng trĩu.
Đương nhiên thái độ của Cố Nguyên Tu không tốt, thậm chí có chút lạnh lùng nhưng bọn họ không ngờ tới chính là Cố Nguyên Tu lại đồng ý gả con! Hơn nữa, trong lời nói còn có ẩn ý thâm sâu, hai người trước đây đã gặp nhau, dường như đã giao ước trọn đời nên miễn cưỡng đồng ý...
Ngày hôm đó, Tống Đức Viễn và Chung Huệ Lan đều mờ mịt mà quay về nhà.
Cứ như vậy… Bọn họ đã trở thành thông gia với Cố gia...
Nhi tử bị mọi người ghét bỏ sắp có phu nhân, dù là nam nhi nhưng có còn hơn không!
Bọn họ đã nỗ lực rất nhiều cho lễ thành hôn này, dù cứ có cảm giác không thực tế nhưng may mắn thay mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ cho đến khi lễ thành hôn diễn ra thành công, cuối cùng cả hai cũng dần dần chấp nhận sự thật.
Dù cho Cố Duy xem trọng nhi tử nàng ta kiểu gì thì cuối cùng cũng là một điều tốt, vấn đề con cháu, nếu hai người không ngại thì có thể nạp thêm thê thϊếp.
Chung Tuệ Lan lo lắng cho hôn sự của nhi tử mình, bây giờ mọi chuyện đã lắng xuống, không biết sao trong lòng nàng ta vẫn có chút bất an...