Sắc mặt Trình Nhạc hơi thay đổi sau khi nghe những lời này, những người này càng nói càng quá đáng. Cố nhị thiếu gia còn đang ở tiệc cưới, nếu như nghe được thì coi như xong, hắn ta đang nghĩ vậy thì chợt nghe “xoảng” một tiếng.
Chén rượu vỡ nát trên đất.
Bốn phía lập tức yên tĩnh như tờ.
Trình Nhạc ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một thanh niên ăn mặc phú quý đứng một bên. Dáng vẻ của thanh niên có vẻ khá đoan chính, mày kiếm mắt sáng, chỉ là lúc này mặt hắn ta đỏ bừng, trong mắt tràn đầy sự tức giận.
Đó chính là nhị thiếu gia của Cố gia… Cố Tư Tề.
Tay Cố Tư Tề trống trơn, chén rượu mới rơi vỡ từ đâu ra, vừa nhìn là biết ngay. Hắn ta hít sâu một hơi, phẫn nộ quát: "Nói bậy nói bạ!”
Mấy người vừa bàn tán nhiệt tình đều hai mặt nhìn nhau, còn tỉnh cả rượu, ai nấy đều tỏ vẻ ái ngại.
Cố Tư Tề lạnh lùng nói: "Các ngươi thì biết cái gì? Cố gia chưa từng khắt khe, khắt khe với huynh trưởng, về phần mối hôn sự này… Phụ thân vốn không đồng ý, định chờ sức khỏe của huynh trưởng tốt hơn thì sẽ tìm cho huynh ấy một mối hôn sự phù hợp. Chính huynh trưởng của ta thích Tống Diễn và Tống Diễn cũng thật lòng đến cầu hôn, lúc này phụ thân ta mới miễn cưỡng đồng ý. Bây giờ hai người được bên nhau, người có tình cuối cùng cũng thành thân thuộc, nào đến phiên các ngươi ở đây ăn nói huyên thuyên!”
Đám người đều tỏ ra xấu hổ.
Cố Tư Tề u ám nhìn bọn họ một chút, khuôn mặt vốn tuấn mỹ của hắn ta chợt lộ ra vài phần tàn nhẫn, hung ác nói: "Nếu như để ta nghe thấy các ngươi nói hưu nói vượn, đừng trách ta không khách sáo.”
Dứt lời hắn ta phất tay áo bỏ đi!
Đám người nhìn bóng lưng của Cố Tư Tề với nét mặt khác nhau.
Đúng là Cố Tư Tề thật sự nổi giận nhưng rốt cuộc hắn ta nổi giận vì họ nói hươu nói vượn hay là thẹn quá hóa giận vì bị nói toạc chân tướng… Cũng khó mà nói lắm.
Cố đại thiếu gia có thể để ý đến tên ăn chơi trác táng như Tống Diễn, còn thích nữa? Lừa quỷ đấy à!
Nói lời này Cố Tư Tề có thấy đáng tin không?
Nói là nói thế nhưng không ai dám phản bác ngay trước mặt hắn ta.
Tuy rằng Cố gia từ nơi khác chuyển đến nhưng gia chủ Cố Nguyên Tu là một tu sĩ, thực lực của Cố gia không thể khinh thường… Nhưng đây không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là Tần Khởi Lan, mẫu thân của Cố Tư Tề xuất thân từ Tần gia.
Trước kia Tần gia chỉ là một gia tộc nhỏ nhưng trưởng tử Tần Chương của Tần gia lại rất giỏi giang! Từ nhỏ Tần Chương đã có thiên phú hơn người, sau này thành công gia nhập Tiên môn, thế là Tần gia cũng nước lên thì thuyền lên.
Mà Tần Chương chính là đệ đệ ruột của Tần Khởi Lan, cữu cữu của Cố Tư Tề.
Từ khi Ma tộc hoành hành vào hai mươi năm trước, bây giờ bọn họ có được cuộc sống yên bình này đều là nhờ Tiên môn và tu sĩ đứng ra bảo vệ.
Bởi vậy tu sĩ được kính trọng, Tiên môn càng có địa vị cao.
Mặc dù Cố Tư Tề chỉ là người phàm nhưng phụ thân của hắn ta là tu sĩ, lại có nhà ngoại như thế này, đương nhiên có thể hoành hành ở thành Túc Minh.
Mặc dù Tống gia có tiền nhưng trong nhà lại chẳng có ai là tu sĩ, chưa cần nói đến Tiên môn cao cao tại thượng mà trong mắt những gia tộc có người là tu sĩ kia, ước chừng cũng chỉ là nhà giàu mới nổi mà thôi.
Trải qua trò cười này, mọi người cũng mất hứng uống rượu, lúc chuẩn bị ra về…
Tân lang say khướt ngã ra bàn mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên.
Biểu cảm của đám người cứng lại trong chớp mắt, hơi chần chừ nhìn về phía Tống thiếu gia, những lời lúc nãy không bị người nọ nghe được đấy chứ…
Ai ngờ tân lang lờ đờ nhìn một vòng, sau đó xoay người lảo đảo đi ra ngoài, vừa đi vừa cười ngây ngô: "Mỹ nhân của ta, bản thiếu gia tới đây…”