Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời

Chương 48: - Chương 48

Chương 48

THỰC LỰC CỦA ĐỘI TRƯỞNG PHÓ, CÓ VẺ… LỢI HẠI LẮM NHỈ…

Cuối cùng Giản Thù vẫn không chờ được câu trả lời của Phó Thời Lẫm vì trong đội gọi điện thoại đến, lôi anh ấy đi mất rồi.

Trước khi đi, Phó Thời Lẫm chỉ kịp để lại bốn chữ, “Chờ tôi trở về.”

Giản Thù ôm nhóc con ngồi trên ghế sô pha nửa tiếng mới thở hắt ra một hơi dài.

Chuyện gì thế này không biết…

Nhóc con có vẻ buồn chán, rúc tới rúc lui trong lòng cô, muốn cô thả nó xuống đất để chạy nhảy.

Giản Thù cất hết cảm xúc trong lòng mình đi, đặt nó xuống dưới sàn nhà.

Lúc này cô mới phát hiện, cả ổ chó và thức ăn chó mà Phó Thời Lẫm mua lần trước vẫn được đặt nguyên ở vị trí cũ.

Khóe môi Giản Thù khẽ cong lên, nở một nụ cười rất nhẹ. Sau khi đổ thức ăn ra bát cho thằng nhóc xong, cô mới bắt đầu thu dọn hành lý của mình.

Thật ra cô cũng không có nhiều đồ lắm. Sau khi cãi nhau với Cố Chiêu một trận, cô chỉ tiện tay nhét bừa vài bộ quần áo để thay ra tắm với đồ dùng tắm rửa rồi lao ra cửa luôn.

Giản Thù cầm túi đồ trang điểm đi đến phòng tắm. Trên bồn rửa mặt chỉ có một chiếc bàn chải đánh răng của nam và dao cạo râu, đến sữa rửa mặt còn chẳng có, nhìn trống huếch trống hoác.

Rõ là một người đàn ông thô kệch!

Giản Thù lấy bàn chải của mình ra đặt ngay bên cạnh bàn chải của anh, sau đó lại lấy tiếp sữa rửa mặt, nước hoa hồng, serum, mặt nạ, nước tẩy trang v.v… nhanh chóng làm cho bồn rửa mặt tràn ngập hơi thở của cô.

Tiếp đó, cô lại cầm khăn rửa mặt của mình treo lên bên cạnh của anh. Một chiếc màu xám đậm, một chiếc màu ngó sen, đều là kiểu đơn giản không có hoa văn, cực kỳ giống đồ đôi.

Sắp xếp phòng tắm xong, nhìn cô gái có đôi mắt ướt như nước hồ thu, hai má đỏ hây hây trong gương, Giản Thù hơi xấu hổ ôm lấy mặt mình rồi chạy ra ngoài tiếp tục sắp xếp vali hành lý.

Cô không treo quần áo vào trong tủ vì cứ cảm thấy Phó Thời Lẫm không ở nhà mà cô tự tiện động vào đồ của anh ấy thì không hay lắm. Lỡ cô không cẩn thận lại chạm phải thứ riêng tư của anh thì càng không ổn hơn. Tốt nhất là chờ anh về nhà rồi nói sau vậy. Vì thế, quần áo của cô vẫn lẳng lặng nằm trong vali.

Làm xong hết mọi việc, Giản Thù ngồi xuống ghế sô pha, bàn chân đạp xuống đất còn có phần bay bay hụt hẫng.

Từng góc lớn góc nhỏ trong căn phòng này đều có đồ của cô, giống như vết tích hai người sống chung vậy, hoàn toàn dung hòa vào nhau.

Giản Thù nhìn thế nào cũng thấy thích thú, nụ cười ở khóe môi muốn giấu cũng không giấu được.

Phó Thời Lẫm đã nói như thế rồi, lần này hẳn sẽ không thể là cô lại tự đa tình đâu nhỉ?!

Cô nhìn xuống đồng hồ, đã sắp mười một giờ rồi, phải mau chóng chăm sóc da rồi đi ngủ thôi, mai còn dùng trạng thái hoàn hảo nhất để gặp anh ấy chứ.

Lúc tắm rửa, tự dưng mặt Giản Thù lại đỏ lên, trong đầu bất giác tưởng tượng đến dáng vẻ Phó Thời Lẫm đứng ở đây.

Vai rộng, eo thon, các múi cơ rõ ràng, đường nhân ngư, vân vân và mây mây… Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

Xuống thêm chút nữa… Ôi ôi cô không dám nghĩ tiếp đâu!

Nơi nào đó lần trước còn phô trương thanh thế với cô ấy, bất chợt khiến cô cảm thấy miệng mình khô khốc.

Thực lực của Đội trưởng Phó, có vẻ… lợi hại lắm nhỉ…

Tắm rửa xong, Giản Thù vùi mình trong chiếc chăn tràn ngập mùi hương của anh, vui vẻ đến mức suýt nữa làm động tác xoay Thomas 360 độ tại chỗ.

Lăn lộn một lúc lâu trong chăn xong, cô khẽ hắng giọng, đè nén cảm xúc của mình xuống, chỉ lộ ra một đôi mắt to tròn xinh đẹp, nằm nghĩ xem ngày mai nên làm gì cùng với anh.

Nếu trong đội có nhiệm vụ đột xuất, hẳn là anh sẽ về rất muộn, chưa biết chừng phải đến sáng sớm mới quay về ấy chứ.

Phải để anh ngủ trước một giấc đã này, buổi chiều anh thức dậy chắc cũng gần đến giờ ăn cơm rồi. Sau khi ăn cơm tối xong, cô sẽ rủ anh đi xem phim. Nghĩ đến đây, Giản Thù với tay lên tủ đầu giường, mò lấy chiếc điện thoại di động nhét vào trong chăn, tra xem gần đây có phim gì hay.

Cô xem tới xem lui, cuối cùng lại cảm thấy sao cũng được. Chỉ cần được đi cùng anh, xem phim gì mà chẳng hay.

Xem phim xong thì nên đi đâu, làm gì nữa nhỉ…

Xem phim xong hẳn là cũng đói rồi, đi ăn đêm đi, sau đó sóng vai đi dạo phố cho tiêu cơm, mà đi dạo một lúc, hẳn là sẽ nắm tay nữa chứ, chỉ có điều, chắc chắn sẽ là cô chủ động rồi, mong chờ cái khúc gỗ Phó Thời Lẫm kia thì chỉ có trong mơ thôi.

Giản Thù hưng phấn đến tận quá nửa đêm, cho đến tận lúc trời tờ mờ sáng, cô mới ngủ thϊếp đi.

Chương 48

THỰC LỰC CỦA ĐỘI TRƯỞNG PHÓ, CÓ VẺ… LỢI HẠI LẮM NHỈ…

Cuối cùng Giản Thù vẫn không chờ được câu trả lời của Phó Thời Lẫm vì trong đội gọi điện thoại đến, lôi anh ấy đi mất rồi.

Trước khi đi, Phó Thời Lẫm chỉ kịp để lại bốn chữ, “Chờ tôi trở về.”

Giản Thù ôm nhóc con ngồi trên ghế sô pha nửa tiếng mới thở hắt ra một hơi dài.

Chuyện gì thế này không biết…

Nhóc con có vẻ buồn chán, rúc tới rúc lui trong lòng cô, muốn cô thả nó xuống đất để chạy nhảy.

Giản Thù cất hết cảm xúc trong lòng mình đi, đặt nó xuống dưới sàn nhà.

Lúc này cô mới phát hiện, cả ổ chó và thức ăn chó mà Phó Thời Lẫm mua lần trước vẫn được đặt nguyên ở vị trí cũ.

Khóe môi Giản Thù khẽ cong lên, nở một nụ cười rất nhẹ. Sau khi đổ thức ăn ra bát cho thằng nhóc xong, cô mới bắt đầu thu dọn hành lý của mình.

Thật ra cô cũng không có nhiều đồ lắm. Sau khi cãi nhau với Cố Chiêu một trận, cô chỉ tiện tay nhét bừa vài bộ quần áo để thay ra tắm với đồ dùng tắm rửa rồi lao ra cửa luôn.

Giản Thù cầm túi đồ trang điểm đi đến phòng tắm. Trên bồn rửa mặt chỉ có một chiếc bàn chải đánh răng của nam và dao cạo râu, đến sữa rửa mặt còn chẳng có, nhìn trống huếch trống hoác.

Rõ là một người đàn ông thô kệch!

Giản Thù lấy bàn chải của mình ra đặt ngay bên cạnh bàn chải của anh, sau đó lại lấy tiếp sữa rửa mặt, nước hoa hồng, serum, mặt nạ, nước tẩy trang v.v… nhanh chóng làm cho bồn rửa mặt tràn ngập hơi thở của cô.

Tiếp đó, cô lại cầm khăn rửa mặt của mình treo lên bên cạnh của anh. Một chiếc màu xám đậm, một chiếc màu ngó sen, đều là kiểu đơn giản không có hoa văn, cực kỳ giống đồ đôi.

Sắp xếp phòng tắm xong, nhìn cô gái có đôi mắt ướt như nước hồ thu, hai má đỏ hây hây trong gương, Giản Thù hơi xấu hổ ôm lấy mặt mình rồi chạy ra ngoài tiếp tục sắp xếp vali hành lý.

Cô không treo quần áo vào trong tủ vì cứ cảm thấy Phó Thời Lẫm không ở nhà mà cô tự tiện động vào đồ của anh ấy thì không hay lắm. Lỡ cô không cẩn thận lại chạm phải thứ riêng tư của anh thì càng không ổn hơn. Tốt nhất là chờ anh về nhà rồi nói sau vậy. Vì thế, quần áo của cô vẫn lẳng lặng nằm trong vali.

Làm xong hết mọi việc, Giản Thù ngồi xuống ghế sô pha, bàn chân đạp xuống đất còn có phần bay bay hụt hẫng.

Từng góc lớn góc nhỏ trong căn phòng này đều có đồ của cô, giống như vết tích hai người sống chung vậy, hoàn toàn dung hòa vào nhau.

Giản Thù nhìn thế nào cũng thấy thích thú, nụ cười ở khóe môi muốn giấu cũng không giấu được.

Phó Thời Lẫm đã nói như thế rồi, lần này hẳn sẽ không thể là cô lại tự đa tình đâu nhỉ?!

Cô nhìn xuống đồng hồ, đã sắp mười một giờ rồi, phải mau chóng chăm sóc da rồi đi ngủ thôi, mai còn dùng trạng thái hoàn hảo nhất để gặp anh ấy chứ.

Lúc tắm rửa, tự dưng mặt Giản Thù lại đỏ lên, trong đầu bất giác tưởng tượng đến dáng vẻ Phó Thời Lẫm đứng ở đây.

Vai rộng, eo thon, các múi cơ rõ ràng, đường nhân ngư, vân vân và mây mây… Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

Xuống thêm chút nữa… Ôi ôi cô không dám nghĩ tiếp đâu!

Nơi nào đó lần trước còn phô trương thanh thế với cô ấy, bất chợt khiến cô cảm thấy miệng mình khô khốc.

Thực lực của Đội trưởng Phó, có vẻ… lợi hại lắm nhỉ…

Tắm rửa xong, Giản Thù vùi mình trong chiếc chăn tràn ngập mùi hương của anh, vui vẻ đến mức suýt nữa làm động tác xoay Thomas 360 độ tại chỗ.

Lăn lộn một lúc lâu trong chăn xong, cô khẽ hắng giọng, đè nén cảm xúc của mình xuống, chỉ lộ ra một đôi mắt to tròn xinh đẹp, nằm nghĩ xem ngày mai nên làm gì cùng với anh.

Nếu trong đội có nhiệm vụ đột xuất, hẳn là anh sẽ về rất muộn, chưa biết chừng phải đến sáng sớm mới quay về ấy chứ.

Phải để anh ngủ trước một giấc đã này, buổi chiều anh thức dậy chắc cũng gần đến giờ ăn cơm rồi. Sau khi ăn cơm tối xong, cô sẽ rủ anh đi xem phim. Nghĩ đến đây, Giản Thù với tay lên tủ đầu giường, mò lấy chiếc điện thoại di động nhét vào trong chăn, tra xem gần đây có phim gì hay.

Cô xem tới xem lui, cuối cùng lại cảm thấy sao cũng được. Chỉ cần được đi cùng anh, xem phim gì mà chẳng hay.

Xem phim xong thì nên đi đâu, làm gì nữa nhỉ…

Xem phim xong hẳn là cũng đói rồi, đi ăn đêm đi, sau đó sóng vai đi dạo phố cho tiêu cơm, mà đi dạo một lúc, hẳn là sẽ nắm tay nữa chứ, chỉ có điều, chắc chắn sẽ là cô chủ động rồi, mong chờ cái khúc gỗ Phó Thời Lẫm kia thì chỉ có trong mơ thôi.

Giản Thù hưng phấn đến tận quá nửa đêm, cho đến tận lúc trời tờ mờ sáng, cô mới ngủ thϊếp đi.

Chương 48

THỰC LỰC CỦA ĐỘI TRƯỞNG PHÓ, CÓ VẺ… LỢI HẠI LẮM NHỈ…

Cuối cùng Giản Thù vẫn không chờ được câu trả lời của Phó Thời Lẫm vì trong đội gọi điện thoại đến, lôi anh ấy đi mất rồi.

Trước khi đi, Phó Thời Lẫm chỉ kịp để lại bốn chữ, “Chờ tôi trở về.”

Giản Thù ôm nhóc con ngồi trên ghế sô pha nửa tiếng mới thở hắt ra một hơi dài.

Chuyện gì thế này không biết…

Nhóc con có vẻ buồn chán, rúc tới rúc lui trong lòng cô, muốn cô thả nó xuống đất để chạy nhảy.

Giản Thù cất hết cảm xúc trong lòng mình đi, đặt nó xuống dưới sàn nhà.

Lúc này cô mới phát hiện, cả ổ chó và thức ăn chó mà Phó Thời Lẫm mua lần trước vẫn được đặt nguyên ở vị trí cũ.

Khóe môi Giản Thù khẽ cong lên, nở một nụ cười rất nhẹ. Sau khi đổ thức ăn ra bát cho thằng nhóc xong, cô mới bắt đầu thu dọn hành lý của mình.

Thật ra cô cũng không có nhiều đồ lắm. Sau khi cãi nhau với Cố Chiêu một trận, cô chỉ tiện tay nhét bừa vài bộ quần áo để thay ra tắm với đồ dùng tắm rửa rồi lao ra cửa luôn.

Giản Thù cầm túi đồ trang điểm đi đến phòng tắm. Trên bồn rửa mặt chỉ có một chiếc bàn chải đánh răng của nam và dao cạo râu, đến sữa rửa mặt còn chẳng có, nhìn trống huếch trống hoác.

Rõ là một người đàn ông thô kệch!

Giản Thù lấy bàn chải của mình ra đặt ngay bên cạnh bàn chải của anh, sau đó lại lấy tiếp sữa rửa mặt, nước hoa hồng, serum, mặt nạ, nước tẩy trang v.v… nhanh chóng làm cho bồn rửa mặt tràn ngập hơi thở của cô.

Tiếp đó, cô lại cầm khăn rửa mặt của mình treo lên bên cạnh của anh. Một chiếc màu xám đậm, một chiếc màu ngó sen, đều là kiểu đơn giản không có hoa văn, cực kỳ giống đồ đôi.

Sắp xếp phòng tắm xong, nhìn cô gái có đôi mắt ướt như nước hồ thu, hai má đỏ hây hây trong gương, Giản Thù hơi xấu hổ ôm lấy mặt mình rồi chạy ra ngoài tiếp tục sắp xếp vali hành lý.

Cô không treo quần áo vào trong tủ vì cứ cảm thấy Phó Thời Lẫm không ở nhà mà cô tự tiện động vào đồ của anh ấy thì không hay lắm. Lỡ cô không cẩn thận lại chạm phải thứ riêng tư của anh thì càng không ổn hơn. Tốt nhất là chờ anh về nhà rồi nói sau vậy. Vì thế, quần áo của cô vẫn lẳng lặng nằm trong vali.

Làm xong hết mọi việc, Giản Thù ngồi xuống ghế sô pha, bàn chân đạp xuống đất còn có phần bay bay hụt hẫng.

Từng góc lớn góc nhỏ trong căn phòng này đều có đồ của cô, giống như vết tích hai người sống chung vậy, hoàn toàn dung hòa vào nhau.

Giản Thù nhìn thế nào cũng thấy thích thú, nụ cười ở khóe môi muốn giấu cũng không giấu được.

Phó Thời Lẫm đã nói như thế rồi, lần này hẳn sẽ không thể là cô lại tự đa tình đâu nhỉ?!

Cô nhìn xuống đồng hồ, đã sắp mười một giờ rồi, phải mau chóng chăm sóc da rồi đi ngủ thôi, mai còn dùng trạng thái hoàn hảo nhất để gặp anh ấy chứ.

Lúc tắm rửa, tự dưng mặt Giản Thù lại đỏ lên, trong đầu bất giác tưởng tượng đến dáng vẻ Phó Thời Lẫm đứng ở đây.

Vai rộng, eo thon, các múi cơ rõ ràng, đường nhân ngư, vân vân và mây mây… Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

Xuống thêm chút nữa… Ôi ôi cô không dám nghĩ tiếp đâu!

Nơi nào đó lần trước còn phô trương thanh thế với cô ấy, bất chợt khiến cô cảm thấy miệng mình khô khốc.

Thực lực của Đội trưởng Phó, có vẻ… lợi hại lắm nhỉ…

Tắm rửa xong, Giản Thù vùi mình trong chiếc chăn tràn ngập mùi hương của anh, vui vẻ đến mức suýt nữa làm động tác xoay Thomas 360 độ tại chỗ.

Lăn lộn một lúc lâu trong chăn xong, cô khẽ hắng giọng, đè nén cảm xúc của mình xuống, chỉ lộ ra một đôi mắt to tròn xinh đẹp, nằm nghĩ xem ngày mai nên làm gì cùng với anh.

Nếu trong đội có nhiệm vụ đột xuất, hẳn là anh sẽ về rất muộn, chưa biết chừng phải đến sáng sớm mới quay về ấy chứ.

Phải để anh ngủ trước một giấc đã này, buổi chiều anh thức dậy chắc cũng gần đến giờ ăn cơm rồi. Sau khi ăn cơm tối xong, cô sẽ rủ anh đi xem phim. Nghĩ đến đây, Giản Thù với tay lên tủ đầu giường, mò lấy chiếc điện thoại di động nhét vào trong chăn, tra xem gần đây có phim gì hay.

Cô xem tới xem lui, cuối cùng lại cảm thấy sao cũng được. Chỉ cần được đi cùng anh, xem phim gì mà chẳng hay.

Xem phim xong thì nên đi đâu, làm gì nữa nhỉ…

Xem phim xong hẳn là cũng đói rồi, đi ăn đêm đi, sau đó sóng vai đi dạo phố cho tiêu cơm, mà đi dạo một lúc, hẳn là sẽ nắm tay nữa chứ, chỉ có điều, chắc chắn sẽ là cô chủ động rồi, mong chờ cái khúc gỗ Phó Thời Lẫm kia thì chỉ có trong mơ thôi.

Giản Thù hưng phấn đến tận quá nửa đêm, cho đến tận lúc trời tờ mờ sáng, cô mới ngủ thϊếp đi.

Chương 48

THỰC LỰC CỦA ĐỘI TRƯỞNG PHÓ, CÓ VẺ… LỢI HẠI LẮM NHỈ…

Cuối cùng Giản Thù vẫn không chờ được câu trả lời của Phó Thời Lẫm vì trong đội gọi điện thoại đến, lôi anh ấy đi mất rồi.

Trước khi đi, Phó Thời Lẫm chỉ kịp để lại bốn chữ, “Chờ tôi trở về.”

Giản Thù ôm nhóc con ngồi trên ghế sô pha nửa tiếng mới thở hắt ra một hơi dài.

Chuyện gì thế này không biết…

Nhóc con có vẻ buồn chán, rúc tới rúc lui trong lòng cô, muốn cô thả nó xuống đất để chạy nhảy.

Giản Thù cất hết cảm xúc trong lòng mình đi, đặt nó xuống dưới sàn nhà.

Lúc này cô mới phát hiện, cả ổ chó và thức ăn chó mà Phó Thời Lẫm mua lần trước vẫn được đặt nguyên ở vị trí cũ.

Khóe môi Giản Thù khẽ cong lên, nở một nụ cười rất nhẹ. Sau khi đổ thức ăn ra bát cho thằng nhóc xong, cô mới bắt đầu thu dọn hành lý của mình.

Thật ra cô cũng không có nhiều đồ lắm. Sau khi cãi nhau với Cố Chiêu một trận, cô chỉ tiện tay nhét bừa vài bộ quần áo để thay ra tắm với đồ dùng tắm rửa rồi lao ra cửa luôn.

Giản Thù cầm túi đồ trang điểm đi đến phòng tắm. Trên bồn rửa mặt chỉ có một chiếc bàn chải đánh răng của nam và dao cạo râu, đến sữa rửa mặt còn chẳng có, nhìn trống huếch trống hoác.

Rõ là một người đàn ông thô kệch!

Giản Thù lấy bàn chải của mình ra đặt ngay bên cạnh bàn chải của anh, sau đó lại lấy tiếp sữa rửa mặt, nước hoa hồng, serum, mặt nạ, nước tẩy trang v.v… nhanh chóng làm cho bồn rửa mặt tràn ngập hơi thở của cô.

Tiếp đó, cô lại cầm khăn rửa mặt của mình treo lên bên cạnh của anh. Một chiếc màu xám đậm, một chiếc màu ngó sen, đều là kiểu đơn giản không có hoa văn, cực kỳ giống đồ đôi.

Sắp xếp phòng tắm xong, nhìn cô gái có đôi mắt ướt như nước hồ thu, hai má đỏ hây hây trong gương, Giản Thù hơi xấu hổ ôm lấy mặt mình rồi chạy ra ngoài tiếp tục sắp xếp vali hành lý.

Cô không treo quần áo vào trong tủ vì cứ cảm thấy Phó Thời Lẫm không ở nhà mà cô tự tiện động vào đồ của anh ấy thì không hay lắm. Lỡ cô không cẩn thận lại chạm phải thứ riêng tư của anh thì càng không ổn hơn. Tốt nhất là chờ anh về nhà rồi nói sau vậy. Vì thế, quần áo của cô vẫn lẳng lặng nằm trong vali.

Làm xong hết mọi việc, Giản Thù ngồi xuống ghế sô pha, bàn chân đạp xuống đất còn có phần bay bay hụt hẫng.

Từng góc lớn góc nhỏ trong căn phòng này đều có đồ của cô, giống như vết tích hai người sống chung vậy, hoàn toàn dung hòa vào nhau.

Giản Thù nhìn thế nào cũng thấy thích thú, nụ cười ở khóe môi muốn giấu cũng không giấu được.

Phó Thời Lẫm đã nói như thế rồi, lần này hẳn sẽ không thể là cô lại tự đa tình đâu nhỉ?!

Cô nhìn xuống đồng hồ, đã sắp mười một giờ rồi, phải mau chóng chăm sóc da rồi đi ngủ thôi, mai còn dùng trạng thái hoàn hảo nhất để gặp anh ấy chứ.

Lúc tắm rửa, tự dưng mặt Giản Thù lại đỏ lên, trong đầu bất giác tưởng tượng đến dáng vẻ Phó Thời Lẫm đứng ở đây.

Vai rộng, eo thon, các múi cơ rõ ràng, đường nhân ngư, vân vân và mây mây… Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

Xuống thêm chút nữa… Ôi ôi cô không dám nghĩ tiếp đâu!

Nơi nào đó lần trước còn phô trương thanh thế với cô ấy, bất chợt khiến cô cảm thấy miệng mình khô khốc.

Thực lực của Đội trưởng Phó, có vẻ… lợi hại lắm nhỉ…

Tắm rửa xong, Giản Thù vùi mình trong chiếc chăn tràn ngập mùi hương của anh, vui vẻ đến mức suýt nữa làm động tác xoay Thomas 360 độ tại chỗ.

Lăn lộn một lúc lâu trong chăn xong, cô khẽ hắng giọng, đè nén cảm xúc của mình xuống, chỉ lộ ra một đôi mắt to tròn xinh đẹp, nằm nghĩ xem ngày mai nên làm gì cùng với anh.

Nếu trong đội có nhiệm vụ đột xuất, hẳn là anh sẽ về rất muộn, chưa biết chừng phải đến sáng sớm mới quay về ấy chứ.

Phải để anh ngủ trước một giấc đã này, buổi chiều anh thức dậy chắc cũng gần đến giờ ăn cơm rồi. Sau khi ăn cơm tối xong, cô sẽ rủ anh đi xem phim. Nghĩ đến đây, Giản Thù với tay lên tủ đầu giường, mò lấy chiếc điện thoại di động nhét vào trong chăn, tra xem gần đây có phim gì hay.

Cô xem tới xem lui, cuối cùng lại cảm thấy sao cũng được. Chỉ cần được đi cùng anh, xem phim gì mà chẳng hay.

Xem phim xong thì nên đi đâu, làm gì nữa nhỉ…

Xem phim xong hẳn là cũng đói rồi, đi ăn đêm đi, sau đó sóng vai đi dạo phố cho tiêu cơm, mà đi dạo một lúc, hẳn là sẽ nắm tay nữa chứ, chỉ có điều, chắc chắn sẽ là cô chủ động rồi, mong chờ cái khúc gỗ Phó Thời Lẫm kia thì chỉ có trong mơ thôi.

Giản Thù hưng phấn đến tận quá nửa đêm, cho đến tận lúc trời tờ mờ sáng, cô mới ngủ thϊếp đi.