Dìu Già Dắt Trẻ Đi Chạy Nạn? Không Sợ, Ta Có Không Gian Đầy Ắp Kho Lúa

Chương 38

Sáng sớm hôm sau, Đào Thất Thất và những người khác ăn sáng xong thì chuẩn bị tiếp tục lên đường.

Đợi đến khi trở lại đường lớn, lúc này trên đường đã có không ít người tị nạn.

Gần trưa, Đào Thất Thất nói với Triệu Tùng: "Tùng ca, phía trước chọn một chỗ nghỉ ngơi ăn trưa đi."

Triệu Tùng trả lời: "Phía trước đi thêm mười mấy dặm nữa là đến Phong Xuyên rồi, hay là chúng ta đến Phong Xuyên nghỉ ngơi."

Đào Thất Thất nghe xong, nghĩ vừa hay mình có thể vào thành đổi ngân phiếu thành bạc, vì vậy không phản đối, "Được, vậy đến Phong Xuyên nghỉ ngơi."

Được Đào Thất Thất đồng ý, Triệu Tùng, Triệu Hổ liền đánh xe ngựa đến huyện Phong Xuyên.

Ở bên ngoài cửa thành huyện Phong Xuyên, Đào Thất Thất và những người khác ăn trưa qua loa, sau đó cô lại một mình vào thành.

Lần vào thành này là để đổi bạc, ngoài ra còn mua thêm một số dược liệu, vì vậy cô không dẫn theo Đào Thất Nương.

Đổi bạc thành công, lại được thêm hai trăm lượng bạc trắng, trong lòng Đào Thất Thất rất vui mừng.

Nhưng khi cô đến quầy thuốc để mua thuốc thường dùng, thì lại gặp người hộ vệ của nam nhân tối qua.

Tối qua người hộ vệ của nam nhân cũng bị thương, nhưng không nặng bằng, cho nên Đào Thất Thất không giúp xử lý.

Lúc này nhìn người hộ vệ, vết thương trên người rõ ràng đã được xử lý, bây giờ xuất hiện ở quầy thuốc, ước chừng là đến lấy thuốc cho nam nhân kia.

Hộ vệ nhìn thấy Đào Thất Thất, chỉ ngẩn ra một chút, nhưng không chào hỏi, thậm chí cũng không có quá nhiều biểu cảm, coi như không nhìn thấy, hoặc là như người xa lạ đi ngang qua Đào Thất Thất.

Tất nhiên, khi Đào Thất Thất nhìn thấy hộ vệ, phản ứng cũng giống vậy.

Xếp hàng rất lâu, mua đủ thuốc thường dùng, trả tiền, lấy thuốc, Đào Thất Thất rời khỏi quầy thuốc.

Định đi đường tắt ra khỏi thành, Đào Thất Thất vừa đi ra khỏi ngõ lớn chuẩn bị đi qua ngõ nhỏ, thì hộ vệ kia đang đợi nàng ở phía trước.

Hộ vệ cung kính cúi chào Đào Thất Thất, nói: "Công tử, công tử nhà ta mời!"

Đào Thất Thất nghe vậy, nhìn trước nhìn sau, thấy không có ai mới nói: "Dẫn đường!"

Đối phương đã đợi cô ở đây, thay vì lãng phí thời gian ở đây hỏi han, thì không bằng trực tiếp đến hỏi người đó.

Sau đó, Đào Thất Thất theo hộ vệ của nam nhân kia đi quanh co trên phố rồi đến một ngôi nhà nhỏ ở phố Tây.

Hai người vào sân, đóng cửa sân lại, hộ vệ nói: "Công tử nhà ta đang đợi ngài ở chính sảnh."

Đào Thất Thất nghe xong, đi thẳng đến chính sảnh, lúc này nam nhân và phu nhân đều ở bên trong.

Thấy Đào Thất Thất đến, phu nhân vội vàng đứng dậy, chuẩn bị rót trà cho Đào Thất Thất.

Đào Thất Thất thấy vậy, nói: "Phu nhân, không cần phiền phức, tâ không khát. Người nhà ta vẫn đang đợi ở bên ngoài thành, công tử có chuyện gì thì cứ nói thẳng."

Nam nhân nghe vậy thì nhẹ nhàng mở chiếc rương trên bàn ra.

Nhìn thấy bên trong lại là một rương bạc, Đào Thất Thất không hiểu, hỏi: "Công tử đây là có ý gì??"

Nam nhân: "Công tử dẫn theo người nhà chạy nạn, có phải là đi về phía Nam không?"