Nhìn bà lão hôn mê, Phương gia không cầu cứu mọi người, ngược lại chỉ vào tiểu cô nương mà mắng.
Phương lão nhị: "Ngươi là sao chổi, đều là do ngươi, đều là do ngươi hại chết mẹ ta, mẹ ta nói đúng, lúc ngươi mới sinh ra thì nên dìm ngươi vào thùng phân, để khỏi làm hại cả nhà, trước là hại chết mẹ ngươi, bây giờ lại hại chết bà ngươi, sao ngươi không tự hại chết mình đi!!"
Phương lão tam: "Đúng vậy, sao chổi, Phương gia nuôi ngươi lớn như vậy, đồ bạch nhãn lang, đồ vô dụng."
"Đồ vô dụng!"
"Sao chổi!"
Phương lão nhị, lão tam vừa mắng vừa đẩy tiểu cô nương.
Hai người đã mua tiểu cô nương thực sự không thể nhìn nổi nữa, đứng ra gào lên: "Này, hai người thử động vào nó thêm lần nữa xem!"
"Đừng quên, vừa rồi chính các người đã bán hài tử này cho chúng ta để lấy ba cân lương thực. Người đã bán rồi thì còn liên quan gì đến Phương gia của các người nữa? Bà lão kia tự tìm đường chết, chúng ta còn chưa tính sổ chuyện bà ta cướp bánh của chúng ta đâuu. Bây giờ bà ta đã chết, vậy thì chúng ta đại nhân đại lượng không chấp tiểu nhân, tạm thời coi như xong. Nhưng nếu các người còn muốn vô cớ gây sự, thì đừng trách chúng ta không khách sáo!!"
Hai nam nhân hoàn toàn thay đổi dáng vẻ lưu manh ở cổng thành lúc đầu, bá đạo che chở tiểu cô nương ở phía sau.
Hai đứa con trai của Phương gia bị hai nam nhân cao to và vạm vỡ hơn mình dọa cho giật mình, thêm vào những lời họ nói, khiến bọn họ lập tức mất hết can đảm, không dám bắt nạt tiểu cô nương nữa.
Nhưng Phương lão nhị nghĩ đến ba cân lương thực không có được kia, bây giờ mẹ mình còn sống chết không rõ, cuối cùng cũng không quan tâm nhiều nữa, ưỡn ngực nói: "Mặc dù đã đưa ba cân lương thực, nhưng cuối cùng chúng ta cũng không có được lương thực, vụ mua bán này không thành, vì vậy nó vẫn là người Phương gia. Như vậy, chúng ta dạy dỗ con cái nhà mình thì liên quan gì đến các người?"
Hai nam nhân nghe vậy, một người trong số họ lập tức nổi nóng, giơ nắm đấm lên đấm vào mặt Phương lão nhị.
Chỉ thấy Phương lão nhị bị đánh ra một ngụm máu, đồng thời còn nhổ ra hai chiếc răng, mặt lập tức sưng lên như cái bánh bao.
Vợ lão nhị thấy vậy liền hét lớn: "Không xong rồi, gϊếŧ người rồi, gϊếŧ người rồi."
"Ta gϊếŧ mẹ ngươi chứ, nếu còn lải nhải lung tung, ta sẽ thật sự gϊếŧ hắn!" Nam nhân gầm lên, vợ lão nhị lập tức ngậm miệng, đỡ chồng mình chạy trốn.
Phương lão tam thấy mình bị bỏ lại, vội vàng ôm bà lão Phương gia chạy về đội của mình.
Nam nhân đánh người nhìn theo bóng lưng họ bỏ chạy rồi hét lên: "Lần sau gặp ta thì tốt nhất là tránh xa ra, nếu không ta gặp các ngươi một lần sẽ đánh các ngươi một lần, cho đến khi các ngươi ngoan ngoãn thì thôi. Mẹ kiếp, để các ngươi chọc giận ta, đồ khốn!"
Nam nhân nói xong cố ý khạc một bãi nước bọt xuống đất.
Những người xung quanh xem kịch thấy vậy, vội rụt cổ, người thì đi đường, người thì nghỉ ngơi.