Dìu Già Dắt Trẻ Đi Chạy Nạn? Không Sợ, Ta Có Không Gian Đầy Ắp Kho Lúa

Chương 10

Ăn no uống đủ, cất số bánh nướng còn lại vào không gian bảo quản, Đào Thất Thất liền khoác tay Đào Thất Nương, nhắm mắt bắt đầu nghỉ ngơi.

Tất nhiên trước khi ngủ, cô không quên còn một việc lớn cần phải vào không gian hoàn thành.

Đó chính là chiếc chìa khóa vừa nhận được, cô có thể dùng để mở một căn phòng hoặc một chiếc tủ.

Thần thức tiến vào không gian, Đào Thất Thất không chút do dự chọn mở tủ trước.

Bởi vì trực giác mách bảo cô, đồ vật trong tủ chắc chắn là thứ mình cần nhất trên đường đi lánh nạn.

Ổ khóa rơi xuống, cánh tủ mở ra, những thứ đập vào mắt Đào Thất Thất đã không khiến cô thất vọng.

Chính là khẩu súng lục 92 mà mình đoán!

Trong tủ có ba khẩu 92, ba băng đạn!

Đào Thất Thất thử lấy ra một khẩu 92, rồi lại lấy ra một băng đạn, sau khi khẩu 92 và băng đạn được lấy ra, trên giá để đồ lại xuất hiện thêm một khẩu 92 và một băng đạn khác.

"Hóa ra đây chính là loại vô hạn sử dụng có thể sao chép!! Quá thần kỳ rồi."

Lắp băng đạn vào khẩu 92, Đào Thất Thất lập tức nhập vai thân phận kiếp trước, nhanh chóng lên đạn cho khẩu súng lục, hai tay hơi nâng lên, đưa khẩu súng lục ra trước mắt để ngắm bắn.

"Vẫn là cảm giác này thoải mái. Có ngươi, sau này trên đường chạy nạn sẽ có thêm một phần bảo đảm."

Không còn cách nào khác, bây giờ thân thể này quá yếu, cô chỉ có thể tạm thời nhờ vào vũ khí để bảo vệ Đào Thất Nương.

Cô đã chiếm thân thể của con gái nhà người ta, thì không phải gánh vác trách nhiệm này? Bảo vệ tốt cho bà ấy.

Đặt khẩu 92 lên tủ, để sau này tiện dùng ý niệm lấy ra sử dụng, Đào Thất Thất liền thỏa mãn rời khỏi không gian, tiếp tục mơ về Chu Công.

Chỉ là trong cơn mơ màng, Đào Thất Thất đột nhiên bị một nắm cát tạt vào mặt, giật mình tỉnh giấc, Đào Thất Thất trực tiếp kêu lên, "Là bão cát!! Mẹ, chúng ta mau đi!"

Đào Thất Thất không kịp suy nghĩ nhiều, kéo Đào Thất Nương nhanh chóng chạy trốn.

Vừa chạy trốn vừa không quên nhanh chóng xé hai mảnh vải từ trên quần áo rách của mình, một mảnh đưa cho Đào Thất Nương, một mảnh tự buộc lên mặt.

"Mẹ dùng cái này che mặt, đỡ phải ăn cát, sao chúng ta lại gặp bão cát thế này??"

"Bão cát là gì, trước đây trong thôn chưa từng thấy thứ này!"

"Đó hẳn là do gần ba năm không mưa gây ra, đừng quan tâm nhiều như vậy nữa, mau chạy trốn trước đã."

Đào Thất Thất nói xong liền kéo Đào Thất Nương tăng nhanh bước chân, hai người chạy trốn bão cát suốt đêm.

Cách đó không đến mười dặm, Đào gia thôn cũng bị bão cát tấn công.

Cuối cùng khiến cho kế hoạch chạy nạn của Đào gia thôn phải tiến hành sớm.

Toàn bộ dân làng thu dọn đồ đạc suốt đêm, sau khi khóa chặt cổng nhà của từng hộ thì cũng nhanh chóng bắt đầu lên đường chạy nạn.

Mặc dù đông người rất náo nhiệt, nhưng tốc độ vẫn không bằng hai mẹ con Đào Thất Thất.

Có lợi có hại!!

May mắn thay, cuối cùng khi trời gần sáng, bão cát đã nhỏ đi rất nhiều.