Đào Trường Nhất đã sớm muốn đánh chết Đào Thất Thất này rồi, lần này được bà nội cho phép, hắn vui vẻ nhận lấy cây tre trong tay Đào thị, sau đó quất về phía Đào Thất Thất.
Nhìn thấy cây tre quen thuộc sắp bay về phía mình, Đào Thất Thất né sang một bên, giơ tay lên nắm lấy cánh tay đang giơ cao cây tre, sau đó chưa kịp để Đào Trường Nhất phản ứng lại, chỉ nghe thấy một tiếng "rắc", tiếp theo là tiếng kêu khóc thảm thiết.
"Tay ta, tay ta gãy rồi, nãi nãi, Đào Thất Thất nó điên rồi.”
Thành công tránh được roi mây, Đào Thất Thất nhếch miệng trả lời: "Ta điên rồi, cũng là do các người bức tôi điên.”
Đào thị nghe tiếng kêu thảm thiết của đứa cháu đích tôn, lập tức trừng mắt nhìn Đào Thất Thất, lớn tiếng mắng:
"Tiện nhân, đánh trả cũng đành, còn bẻ gãy tay đường ca ngươi, hôm nay bà đây phải đánh chết ngươi!”
Đào Thất Thất cố tình cãi lại: "Còn phải xem bà có sức đánh ta không, tuổi không nhỏ, tính tình lại lớn!"
"Đào Thất Thất, có bản lĩnh thì đừng trốn, xem ta xử lý ngươi thế nào!"
Đào Trường Nhất nói xong liền đi ra khỏi nhà củi, không lâu sau thấy hắn ta dùng tay còn lại không bị thương cầm một con dao chặt rau đã gỉ và sứt mẻ, mắt đỏ ngầu chém về phía Đào Thất Thất. Đào Thất Thất hiểu rõ hôm nay e là phải đổ máu mất rồi.
"Hổ không gầm, các người đều coi bà đây là mèo bệnh sao?!"
Nói xong, Đào Thất Thất dứt khoát đứng im tại chỗ, mặc cho Đào thị bên trái giơ roi mây đánh tới, cũng mặc cho Đào Trường Nhất bên phải giơ dao chặt rau chém tới.
Đợi đến khi roi mây và dao chặt sắp rơi vào người mình, Đào Thất Thất lăn một vòng về phía trước, dễ dàng tránh được những nguy hiểm này.
Cuối cùng, roi mây của Đào thị đánh trúng vào mặt Đào Trường Nhất.
Còn dao chặt rau trong tay Đào Trường Nhất cũng không làm Đào Thất Thất thất vọng, một nhát chém vào vai Đào thị.
Đào thị đau đớn ngất xỉu ngay tại chỗ.
Những đứa cháu khác đứng ngoài cửa xem kịch là Đào Trường Nhị và Đào Tam Tam sợ đến nỗi tè ra quần.
Chỉ có Đào Trường Lục phản ứng nhanh hơn một chút, lập tức hét lớn: "Gϊếŧ người rồi, gϊếŧ người rồi, đại ca gϊếŧ nãi nãi rồi.”
Đào Trường Lục biết bây giờ trong nhà ngoài mấy đứa chúng nó ra thì người lớn đều đi vắng, thế là liền vội vàng mở cửa sân lớn hét: "Mau đến, mọi người mau đến, đại ca nhà ta gϊếŧ nãi nãi rồi!"
Lúc này, Đào Thất Thất còn không quên đổ thêm dầu vào lửa, vừa hét theo vừa chạy ra ngoài: "Cứu mạng!! Cứu mạng!! đại ca nhà ta gϊếŧ nãi nãi rồi! Còn muốn gϊếŧ ta nữa!"
Tiếng hét này khiến những người hàng xóm nghe thấy đều chạy đến.
Còn Đào Thất Nương vốn đang đi tìm thầy lang trong làng thì vừa hay dẫn thầy lang về, nghe thấy tiếng kêu cứu của Đào Thất Thất, bà vội vàng chạy đến nhà củi, vừa hay đυ.ng phải Đào Thất Thất đang chạy trốn khỏi nhà củi.
Đào Thất Nương đau lòng hỏi: "Thất Thất, con không sao chứ, có bị thương ở đâu không?"
Nói rồi kiểm tra trước sau trái phải, phát hiện lần này Đào Thất Thất không bị thương, liền ôm chầm lấy Đào Thất Thất, nước mắt rơi lã chã: "Là mẹ vô dụng, là mẹ không bảo vệ được con.”