Người Đến Cùng Nỗi Nhớ Mong

Chương 3: Ăn cơm

Đến khi ngồi vào ghế lái phụ, đầu óc Đồ Gia vẫn mông lung, không rõ tại sao mình lại lên xe với ba, nội tâm cô rõ ràng rất kháng cự, dù sao cũng là người mà cô đã “oán hận” nhiều năm, nhất thời trong khoảng thời gian ngắn không cách nào tha thứ.

Bây giờ đã lên xe thì đổi ý lại không ổn, chỉ có thể khó chịu mà ngồi xuống.

Tính cách Đồ Gia trầm lặng, không thích làm ầm ĩ, tối hôm qua ngồi bên lề đường thút thít, xem như là việc khác người nhất mà cô từng làm, nhưng lúc đó cô quả thật rất khó chịu, hoàn toàn không khống chế được.

Phần lớn thời gian cô đều thỏa mãn trong mọi tình cảnh.

Ba con hai người đều không phải người nói nhiều, khi lái xe, trong khoang xe yên tĩnh đến mức cây kim rơi cũng có thể nghe được.Bạn nào muốn mua combo ib để được giảm giá mạnh nhé

Thấy Đồ Gia hoàn toàn không có ý lên tiếng, Đồ Dịch Thu khẽ ho một tiếng, hỏi cô: “Trở về đây đã quen hơn chưa?”

Đây là nơi cô lớn lên, đương nhiên là quen thuộc: “Cũng được ạ.” Cô nói.

“Có cần gì thì đều có thể nói với ba.”

“Không cần đâu ạ.” Đồ Gia dứt khoát cự tuyệt.

Trong xe lại yên tĩnh lại, Đồ Gia quay người nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, Từ Dịch Thu cũng không nói gì nữa, chuyên chú lái xe.

Cảnh vật hai bên đường nhanh chóng lùi lại đằng sau, cảm giác vừa lạ lẫm vừa quen thuộc, trên cửa sổ xe mơ hồ phản chiếu hình ảnh hai người. Đồ Gia nhìn sườn mặt ba một chút, lập tức rời mắt sang chỗ khác, nhưng hai phút sau, cô lại không nhịn được mà nhìn cái bóng bên trên cửa sổ…

Khi còn ở nhà trẻ, các bạn nhỏ đều rất ngưỡng mộ với Đồ Gia, vì cô có một người ba rất trẻ trung, rất đẹp trai, ba cô còn rất kiên nhẫn, sẽ chơi trò ba con với cô, mỗi lần đều có thể giật hạng nhất.

Về sau lên tiểu học, các bạn học lớn hơn một chút, cũng chú ý hơn tới người đàn ông anh tuấn, thích bàn luận về ba Đồ Gia, nói ông rất lạnh lùng, giống nam chính phim Hàn Quốc, cũng giống tiên nhân trong các bộ phim tiên hiệp.

Đồ Gia lúc đó, nghe xong tiếng bàn luận của mọi người, trong lòng sẽ rất đắc chí, chỉ là về sau cô bị ông vứt bỏ.

Mẹ nói ba không có trái tim, là một loài thú dữ, khiến Đồ Gia không nghĩ về ông nữa, vậy nên Đồ Gia không nghĩ về ông nữa, cô bắt đầu “hận” ông.

Khoảng thời gian 6 năm cũng không để lại bất kì dấu vết gì trên gương mặt người đàn ông, chỉ khiến khí chất của ông trầm lắng càng thêm ổn trọng, nỗi liễm hơn, dường như chiếc gọng kính bạc trên sống mũi càng khiến cho người ta nhìn ra sự uyên bác cùng nho nhã của ông.

Đồ Gia đánh giá ông, trên cửa sổ thủy tinh phản chiếu thân ảnh nghiêng nghiêng, lại khiến cô nhìn đến thất thần.

Đồ Dịch Thu không hỏi Đồ Gia muốn ăn gì, trực tiếp đưa cô đến nhà hàng Trung Hoa trong trung tâm thành phố, Đồ Gia nhìn biển hiệu kia một lát, lập tức nhớ tới, trước kia cô thích nhất là quấn lấy ba đưa cô đến đây ăn cơm, viên tứ hỉ, cá sóc chua ngọt, cua chiên, đều là các món nhất định cô sẽ gọi khi đến đây.

Cha con họ được phục vụ dẫn đến phòng vip, Đồ Dịch Thu thuần thục gọi một bàn đồ ăn mà Đồ Gia thích ăn, tâm tình Đồ Gia phức tạp, chỉ có thể lấy điện thoại ra, cúi đầu lướt xem tin nhắn.

Vừa nhìn điện thoại liền bị dọa nhảy dựng, mới nhớ ra, cô thế mà cho Tô Thanh Vũ leo cây, cô ấy đợi cô rất lâu ở nhà ăn số 2, hung hăng gửi tin nhắn Wechat khiển trách Đồ Gia.

Trách móc hơn 10 câu, mới nhớ ra hỏi cô có phải gặp phải chuyện gì rồi không?

Đồ Gia nhanh chóng đánh chữ: “Tớ ra ngoài ăn với ba, cậu nhanh đi ăn đi!”

Tô Thanh Vũ chỉ trả lời cô bằng sáu dấu chấm.

Buông điện thoại xuống, Đồ Gia ngẩng đầu mới phát hiện Đồ Dịch Thu đang nhìn cô, ánh mắt hai người không hẹn mà gặp trên không trung, Đồ Dịch Thu không dời mắt đi, nhưng Đồ Gia lại cúi đầu xuống lần nữa.

Đồ Dịch Thu nâng bình trà lên rồi rót trà nóng cho con gái, nói: “Gia Gia, chắc mẹ con cũng không đồng ý cho con đến thành phố Cảnh học nhỉ?”

Trong lòng Đồ Gia lại nổi tên một tia tủi thân, cô gật đầu nói: “Đây là nguyện vọng mà con tự điền.”

“Bà ấy… Làm khó con sao?” Đồ Dịch Thu cân nhắc dùng từ, sáu năm chia cách, khiến khi ông đối mặt lại với con gái càng trở nên khắc chế hơn.

Nào chỉ gây khó dễ, gần như là mẹ đập hết những đồ có thể đập trong nhà, cuối cùng còn buông lời nói nếu Đồ Gia khăng khăng đến thành phố Cảnh thì bà sẽ không cho Đồ Gia sinh hoạt phí, còn muốn đoạn tuyệt quan hệ với cô.

Bây giờ tiền Đồ Gia tiêu đều là tiền tiêu vặt trước đây tiết kiệm được.

Thấy con gái không trả lời, Đồ Dịch Thu cũng đã đoán được, làm vợ chồng 12 năm, ông đương nhiên hiểu Nguyễn Linh.

Đồ Dịch Thu đưa tới trước mặt cô thẻ ngân hàng đã chuẩn bị trước đó, nói: “Điện thoại con liên kết với chiếc thẻ này, sau này dùng cái này đi.”

Đồ Gia hạ mắt nhìn tấm thẻ ngân hàng, sau đó đẩy trở về, nói: “Không cần đâu, con đã trưởng thành, có thể kiếm tiền nuôi sống mình.”

Đồ Dịch Thu khựng lại một chút, sau đó lại đẩy thẻ ngân hàng về phía cô, thanh âm trầm thấp, gọi tên cô: “Gia Gia.”

Đồ Gia thêm phần nặng nề, đè xuống nội tâm cuồn cuộn chua xót, giọng khàn khàn: “ Sáu năm trước đã mặc kệ con thì sau này cũng đừng quan tâm nữa.”

Hơi thở người đàn ông chìm xuống, tay cầm thẻ ngân hàng có chút run run, thật lâu sau, ông mới rút lại thẻ, bình tĩnh nói: “Được rồi, vậy ba giúp con cất trước, lúc nào con cũng có thể tới lấy.”

Thức ăn lần lượt được bưng lên, hai người không nói chuyện, cúi đầu ăn uống, nhưng mùi vị cũng như sáp nến.

Trên đường trở về, Đồ Dịch Thu nói với cô: “Hai năm này sức khỏe bà con không tốt lắm, mắt không nhìn thấy gì, năm ngoái ba đón bà từ nông thôn lên, con có muốn đi thăm bà một chút không?”

Đồ Gia quay đầu nhìn ông, hỏi: “Đến nhà ba* thăm bà sao?”

(*Nhà ba: Đồ Gia chưa gọi một tiếng ba, nhưng dịch sang tiếng Việt vì theo vai vế nên phải dịch như vậy)

Một từ “Nhà ba”, dường như đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ người đàn ông, chỉ thấy ông siết chặt tay lái, thở sâu, hồi lâu mới trả lời: “Đúng, con muốn đi sao?”

Đồ Gia muốn đi, cô muốn đến xem, qua nhiều năm như vậy, nhà của ba có người khác vào ở hay không.

“Vâng.” Cô nói.