Nữ Chính Và Nữ Phụ Độc Ác Khi Nào Mới He Đây

Chương 12

Mới sáng sớm Bạch Thiên Thanh đã gõ cửa phòng Hạ Vũ gọi cô thức dậy nhưng do Hạ Vũ ngủ say quá hoàn toàn không nghe thấy Bạch Thiên Thanh gọi.

Nó đứng ngoài cửa không thấy động tĩnh gì liền cau mày bây giờ đã mười giờ mấy sáng rồi Hạ Vũ còn chưa chịu dậy, lúc sáng Hạ An trước khi đi làm đã dặn Bạch Thiên Thanh nếu Hạ Vũ ngủ trễ quá mà chưa chịu dậy thì cứ vào phòng kêu.

Nên Bạch Thiên Thanh mở cửa ra bước vào Hạ Vũ vẫn còn đang nằm trên giường ngủ như chết.

Bạch Thiên Thanh đứng bên giường nhẹ nhàng gọi: "Chị ơi, thức dậy đã trưa rồi đó!" người nằm trên giường chẳng phản ứng gì.

Bạch Thiên Thanh gọi hoài gọi mãi quá lắm Hạ Vũ chỉ nhíu mày rồi chùm mền ngủ tiếp thôi, Bạch Thiên Thanh bất lực chỉ biết đứng đó nhìn.

Đột nhiên nó nằm lấy cái mền kéo một cái thật mạnh tuy nhiên Hạ Vũ vẫn còn nằm đó không có tí phản ứng nào.

Bạch Thiên Thanh vẫn chưa bỏ cuộc nó lấy tay chọt chọt má Hạ Vũ vừa nói vào lỗ tai cô: "Chị ơi dậy đi trời đã trưa lắm rồi....."

Hạ Vũ bị nó chọt mà khó chịu cô gạt tay nó ra Bạch Thiên Thanh chẳng biết làm gì thêm nó trả cái mền lại cho Hạ Vũ rồi đóng cửa phòng đi xuống lầu.

Một lúc sau Hạ Vũ mơ mơ màng màng thức dậy cô nhớ lại hình như hồi nãy mình nghe giọng Bạch Thiên Thanh thì phải?

Hạ Vũ cũng không nghĩ nhiều cô nằm trên giường một lúc lâu mới chịu đi xuống lầu, vì cái chân bị gãy nên đi lại rất rất rất rất là bất tiện nhất là lúc cô đi xuống cầu thang.

Cả lúc đi vào phòng tắm nữa cứ sợ mình chợt chân té lần nữa nên Hạ Vũ đi rất chậm.

Bạch Thiên Thanh đang ngồi ở trên ghế sofa xem ti vi thấy Hạ Vũ đi tới thì liền ngồi dậy định đỡ cô nhưng Hạ Vũ bảo không cần.

Bạch Thiên Thanh cũng ngoan ngoãn không đỡ cô tuy nhiên mặt nó có hơi sụy xuống, Hạ Vũ ngồi trên ghế cô lấy điện thoại ra lướt Facebook chơi.

Lướt một hồi Hạ Vũ bắt đầu thấy chán rồi cô quăng điện thoại qua một bên đưa mắt nhìn cái chân bị bó bột của mình mà khó chịu.

Nếu không phải tại Bạch Thiên Thanh thì giờ cô đã có thể đi làm này làm kia rồi, Hạ Vũ lườm Bạch Thiên Thanh đang ngồi bên cạnh vừa nghĩ điều tại mi hết!

Bạch Thiên Thanh làm sao có thể không biết cô đang lườm nó chứ nhưng trực giác nói cho nó biết không nên để ý tới cô thì hơn.

Hạ Vũ đột nhiên đá vào chân Bạch Thiên Thanh một cái nó quay qua nhìn cô, Hạ Vũ bảo: "Lấy dùm tao ly nước"

Bạch Thiên Thanh liền đi vào bếp rót ly nước lạnh đem ra cho Hạ Vũ, Hạ Vũ ngồi trên ghế mà không khỏi thở dài vì buồn chán.

Chẳng có gì làm hết....à mà cho dù có thì cô cũng có làm được đâu, chân bị gãy rồi thì đi đâu được.

Bây giờ Hạ Vũ chỉ muốn biết thêm về nguyên chủ thôi để sau này mà dễ bề làm việc....chắc chỉ sống được vài chương nữa thôi ấy.

Nghĩ đến kết cục của nữ phụ là cô đây đã nản rồi Hạ Vũ trong lòng chán nản không thôi nghĩ mình còn chẳng đi được đến một phân nửa chương truyện nữa đã phải chết rồi ư!

Không được không được, mị không muốn chết đâu ít nhất cũng phải để mị trực tiếp quan sát kết thúc của bộ truyện này chứ.

Là tận mắt chứng kiến những gì xảy ra những nhân vật phản diện sẽ làm gì để khiến nam nữ chính đau khổ tới tận cùng, nhất là để nữ chính tuyệt vọng thống khổ không có ai đến giúp bị phản bội này kia ....

Đúng vậy đúng vậy, phải như thế mới kịch tính chứ

AHAHAAAHAHAHAHAHA

Mình phải tìm cách sống sót để được tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó, nhưng mà Tiểu Mãn lại bảo mình phải làm theo cốt truyện cơ chứ.

Đã mắc công xuyên vào đây rồi mà lại dễ dàng bị gϊếŧ như thế, lại còn là đá lót đường cho nhân vật chính.

Hư, ai chứ bà đây đếch thèm làm đá lót đường đâu......

Đúng rồi nếu làm lệch cốt truyện thì chỉ bị phạt là xong thôi ấy mà mình cũng chưa chắc được quay về.

Hạ Vũ đột nhiên nở nụ cười nham hiểm Bạch Thiên Thanh bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng đó mà nổi hết da gà da vịt nó ngồi khép vào ghế sofa còn lấy một cái gối dựa lưng cầm lên che nữa cơ.

__________________________________

Chuyện ngoài lề:

Nhìn phản ứng của bé nó cũng đủ hiểu Hạ Vũ cười lên trong như thế nào rồi đấy ◉⁠‿⁠◉.

Bạch Thiên Thanh: "C-chị ấy bị sao vậy??? Nhìn sợ quá đi..."

Hạ Vũ: "Hê hêh hê hê...." Vẫn đang đấm chìm vào suy nghĩ của mình.