Sau khi từ bệnh viện trở về Bạch Thiên Thanh luôn làm bộ dạng sướt mướt Hạ Vũ nhìn mà thấy mắc mệt nó biết mình có lỗi vậy nên mỗi lần Hạ Vũ đi đâu nó đều theo sau lưng kể cả khi đi vệ sinh nó cũng đứng ở ngoài cửa canh.
Hạ Vũ cảm thấy rất là phiền đi đâu làm gì cũng có người đi theo phía sau chẳng phải rất khó chịu ư, cô cũng đã bảo với nó là không sao rồi đừng có đi theo cô nữa nhưng nó chỉ gật gật đầu cho có lệ rồi thôi vẫn tiếp tục đi theo cô.
Hạ Vũ ngồi trong phòng cô dựa lưng vào giường thở dài bây giờ cô cảm thấy hơi bực bội nghĩ thầm mợ nó sau này có đỡ nó nhất định phải kím thứ khác mới được, ai ngờ được một đứa nhóc năm tuổi ngã xuống người mình lại có thể làm gãy chân được!? Bộ xương làm bằng đá hay sao vậy.
Hạ Vũ nhìn cái chân bị bó bọt của mình mà lại sôi máu xem ra mấy chuyện đi ra ngoài thăm dò tìm hiểu về đời sống xã hội của nguyên chủ phải tạm dừng rồi nếu không đem cái chân bị bó bọt này đi ra ngoài không chừng lại bị nốt bên còn lại luôn.
Xem ra cô phải ở nhà mấy tuần rồi, tự dưng cứu nữ chính cô liền bị thương là sao chứ! Không cứu thì hệ thống nó cho bị gấp đôi - gấp ba lần nữ chính mẹ kiếp.
Hạ Vũ ngồi mắng thầm Bạch Thiên Thanh một lúc lâu sau đó cô cảm thấy chán quá lấy điện thoại lên mạng tìm truyện đọc gϊếŧ thời gian
Hạ Vũ gõ gõ cô muốn tìm bộ "Hoa Mộc Lan Nở" thử xem nó có không tìm thì tìm vậy thôi chứ cô cũng chẳng nghĩ nó sẽ có đâu mà cho dù có thì chắc gì nội dung đã giống nhau. Quả thật có một bộ "Hoa Mộc Lan Nở" Hạ Vũ bấm vào xem chương một....
Lúc đầu cô thấy nội dung cũng giống nhưng cô đọc thêm vài chương nữa đột nhiên mặt cô thay đổi hết biểu cảm này tới biểu cảm khác rất phong phú a, Hạ Vũ nhìn chằm chằm vào điện thoại mặt cô bây giờ trong rất khó coi.
Tay cầm điện thoại không khỏi run lên Hạ Vũ lại thầm mắng mẹ nó mình đang đọc cái quái gì thế này?? Rõ ràng cái tên giống nhau như vậy mở đầu cũng giống phần giới thiệu cũng giống nốt mà....!!! Tại sao? Từ từ về sau nó lại khác như thế! Nam chính đâu mất tiêu rồi tại sao tuyến tình cảm của nam nữ chính lại không có tí phát triển nào vậy?!
Rõ ràng là gặp nhau rồi cùng nhau đồng hành trải qua bao nhiêu giang khổ khó khăn trắc trở chông gai... Nhưng nhưng cmn tại sao nữ chính lại đếch rung động với nam chính dù chỉ là một tí xíu thôi chứ!! Sao nam chính lại thành kẻ đơn phương rồi....
Hạ Vũ đột nhiên nghĩ mình nhìn nhầm rồi không chừng có thể cốt truyện lúc đầu giống nhưng tên nhân vật khác về sau nội dung cũng khác..... Có thể lắm chứ. Hạ Vũ một lần nữa nhìn lại tên nhân vật trong truyện cô dụi dụi mắt đọc từng chữ một tới khi xác định là mình không có nhầm lẫn gì hết.
Hạ Vũ ngây ngốc tại chỗ đầu cô nảy lên suy nghĩ chẳng lẽ đây là phiên bản khác của bộ tiểu thuyết cô xuyên qua, Hạ Vũ đột nhiên cầm điện thoại lên xem thử bộ này đã ra được bao nhiêu chương rồi.
"Mới một trăm năm mươi chương, vẫn còn đang cập nhật...."
Không biết kết cục của cô trong phiên bản này như thế nào đây, trong đây cô vào vai phản diện từ đầu đến cuối truyện đều gây rắc rối, hành nữ chính lên bờ xuống ruộng, nữ chính muốn giúp ai thì "cô" đều sẽ gϊếŧ kẻ đó khiến những người xung quanh nữ chính đều chết hết.
Hạ Vũ càng nghĩ càng cảm thấy không tốt làm như vậy không bị nữ chính gϊếŧ mới là lạ đó, cô thở dài nhỏ giọng nói: "Thật không dám nghĩ tới kết cục của Hạ Vũ trong đây...."
"......"
Hạ Vũ bấm theo dõi truyện cô thật muốn biết kết cục sẽ như thế nào.
Hạ Vũ ngồi một hồi thì cũng thấy mỏi lưng cô nằm xuống sàn mắt nhìn vô định vào khoảng không cũng chẳng biết là đang nghĩ gì cứ như vậy cho tới khi Hạ Vũ ngủ lúc nào không hay.
Bạch Thiên Thanh trên tay cầm dĩa quýt mở cửa phòng đi vào thấy Hạ Vũ nằm trên sàn ngủ liền bỏ dĩa quýt lên bàn rồi lấy chăn đắp cho Hạ Vũ lấy gối kê đầu cho cô. Bạch Thiên Thanh đứng lên chuẩn bị đi ra cô bé thấy cửa sổ vẫn còn mở thì đi tới đóng lại mới đi ra ngoài.
Hạ Vũ ngủ một giấc thẳng cho tới chiều chiều mới lật đật ngồi dậy cô gãi gãi đầu dụi dụi mắt đi xuống lầu vì chân bị gãy nên Hạ Vũ phải vịnh thanh cầu thang đi từ từ xuống Bạch Thiên Thanh thấy vậy liền tới đỡ cô dẫn cô vào nhà vệ sinh luôn.
Hạ Vũ được Bạch Thiên Thanh đỡ lại ghế ngồi cô nhìn đồng hồ hỏi: "Mẹ vẫn chưa về nữa à, cũng gần tối rồi...." Bạch Thiên Thanh rót ly nước đưa cô rồi nói: "Lúc nãy dì có nói là sẽ về trễ một chút" Hạ Vũ nghe xong cũng chỉ im lặng.
Bạch Thiên Thanh nhìn Hạ Vũ nghĩ cô ngủ từ trưa tới giờ chắc cũng đói bụng rồi nó liền chạy vào bếp mở tủ ra thấy có hộp bánh quy nó lấy đem ra cho cô, Bạch Thiên Thanh lấy một miếng bánh đưa tới ngay miệng Hạ Vũ cô nhìn nó nhíu mày: "Gì thế??"
Bạch Thiên Thanh nhìn cô cười cười nói: "Bánh đó ạ, dì vẫn chưa về em không biết nấu cơm nên em sợ chị đói..."
Hạ Vũ vốn định từ chối nhưng nhìn nó lại có chút không nỡ mới thức dậy Hạ Vũ chẳng muốn ăn gì cả mà nhỏ đã tốn công đi lấy cho cô rồi không ăn thì có hơi kì.
Hạ Vũ mở miệng cắn nguyên miếng bánh Bạch Thiên Thanh lại đưa cô một miếng nữa Hạ Vũ cũng ăn hết nó lại đưa cô một miếng lại một miếng....
Tới khi không ăn nổi nữa nó vẫn còn đút Hạ Vũ nhìn nó cau mày nói: "Tao không ăn nữa" nó cũng ngoan ngoãn dẹp hộp bánh lấy nước cho Hạ Vũ uống.
Đồng hồ chỉ vào năm giờ ba mươi phút ngoài cửa Hạ An đi vào bà để đồ trên bàn đi vào bếp định sẽ nấu đồ ăn nhưng ai ngờ Hạ Vũ đã nấu hết rồi mùi có vẻ thơm, bà trực nhớ tới Hạ Vũ đang bị gãy chân: "Chân con bị gãy mà vẫn nấu được ư? Đi lại không phải rất bất tiện sao?"
Hạ Vũ vừa lấy chén vừa nói: "Không sao đâu, Bạch Thiên Thanh cũng giúp con mà...." Hạ An nhìn cô nở nụ cười nhẹ bà đi lại muốn phụ cô nhưng bị cô ngăn lại bảo: "Mẹ không định tắm à, con làm được mà mẹ đi tắm đi"
Hạ An chớp mắt trong mắt hiện vẻ lo lắng hỏi: "Thật sự không cần mẹ phụ à?" Hạ Vũ lắc lắc đầu tiếp tục bưng thức ăn lên bàn Hạ An thấy vậy cũng đi vào tắm.
Bà tắm xong thì Hạ Vũ đã bới cơm để sẵn trên đó bà kéo ghế ngồi xuống Hạ An gấp miếng thịt bỏ vào miệng nhai nó mặn chát nhưng bà vẫn nuốt miếng thịt đó Hạ Vũ thấy sắc mặt của bà hơi khác liền cầm đũa gấp miếng thịt nên thử...
Hạ An cười ngượng bảo: "Không sao, lần sau làm lại là được" Bà liền chuyển chủ đề Hạ An thấy có canh bà múc một muỗng lên húp nó lạt nhách. Hạ Vũ nghĩ thầm quả nhiên mình không có khiếu nấu ăn
Hạ An không nói gì bà nhìn qua Bạch Thiên Thanh con bé vẫn đang ăn rất bình thường bà nhìn con bé nghĩ không thấy dở sao? Cứ nghĩ nó sẽ chê chứ, Hạ An thở một hơi bà gáng ăn hết chén cơm trên tay.
Hạ Vũ cũng biết đồ cô nấu khó ăn nên không nói gì thật ra cô cứ tưởng họ sẽ không ăn rồi đi nấu mì gói ăn, Hạ An thì cô không nói gì bởi bà ấy đều thể hiện hết cảm xúc lên trên mặt rồi nhưng riêng Bạch Thiên Thanh nó chỉ cấm đầu ăn không nói lời nào cô còn nghĩ có phải vị giác nó có vấn đề không hay là vì không muốn cô buồn nên mới gáng ăn tận hai chén cơm.
Ăn xong Hạ Vũ vốn dĩ chuẩn bị rửa chén thì Hạ An đi lại bảo để đấy bà ấy rửa cô cũng bị Bạch Thiên Thanh kéo lại ghế ngồi.
Hạ Vũ ngồi đó Bạch Thiên Thanh thì ngồi bên cạnh lột quýt nó tách từng tép ra rồi lột bỏ mấy sợi quýt sau đó mới đưa cho Hạ Vũ ăn, Bạch Thiên Thanh làm cô có cảm giác không quen lắm.
Hạ An rửa chén xong bà lại ghế ngồi nghỉ ngơi Bạch Thiên Thanh cũng lột vỏ quýt xong rồi đưa cho bà, Hạ An vui vẻ nhận lấy còn khen nó ngoan đang nói vui vẻ Hạ Vũ đột nhiên hỏi: "Sao hôm nay mẹ về trễ vậy?"
Hạ An có hơi bất ngờ khi cô hỏi như vậy nhưng bà vẫn cười nói với cô: "À tại trên đường về gặp dì Vương của con bị bà ấy kéo lại nói chuyện nên mới về trễ" Hạ Vũ lại hỏi: "Hôm nay không đi bán à?" Hạ An lắc đầu bảo: "Được rồi đi ngủ thôi, ngày mai mẹ được nghĩ một hôm Thiên Thanh này ngày mai là con sẽ có phòng riêng đó"
Hạ Vũ thắc mắc nhìn bà Hạ An nhìn ra được bà liền bảo: "Căn phòng sát phòng con ấy, dù sao cũng không có ai ở chi bằng dọn dẹp lại để cho Thiên Thanh ngủ..." Bạch Thiên Thanh nghe vậy liền cười nhạt, Ba người ngồi một lúc thì ai về phòng n