Hạ Vũ đang ngồi trầm tư thì giọng Hạ An vang từ trong phòng bếp ra, trên tay bà còn có vài bộ quần áo dơ bà đang đem vào phòng tắm giặt: "Hạ Hạ con có đồ nào chưa giặt không đem ra đây mẹ giặt luôn" Hạ Vũ nghe vậy liền nói: "Không có...."
Hạ An vào phòng tắm giặt đồ lúc nãy ăn cơm xong bà liền rửa chén, giặt quần áo xong còn phải quét nhà lau nhà,.... Làm xong Hạ An nghỉ ngơi được một lút thì tới giờ đi làm thêm cho tới chiều chiều mới về, sau đó tới tối bà đi bán đồ nướng. Đó là những gì bà làm trong một ngày.
Hạ Vũ ngồi đó một lúc thấy chán quá cô đưa mắt nhìn người phụ nữ đang tất bật dọn dẹp nhà cửa thầm nghĩ mình có nên giúp không ta không biết trong nguyên tác nguyên chủ có hay phụ giúp việc nhà không nhỉ?....hmm, làm việc nhà thôi mà chẳng phải mới xuyên đến đây mình cũng làm ư vậy chắc chắn là không bị OOC.
Hạ Vũ đi tới chỗ Hạ An đang lau nhà hỏi: "C-có cần con làm tiếp gì không?" tuy là hỏi nhưng mắt cô lại nhìn chỗ khác Hạ Vũ có hơi ngại dù sao đây là lần đầu tiên cô chủ động hỏi người khác mà còn là mẹ của người ta nữa chứ.
Hạ Vũ hỏi xong câu đó thì trong đầu cô hiện lên không biết bao suy nghĩ a hỏi như vậy có phải hơi kỳ không, nếu bà ấy bảo "không cần" thì làm sao đây như vậy khác nào bà ấy tự làm một mình chứ!? Nhưng mà nếu mình đi vô rồi tự kím gì đó làm mà lỡ làm bể gì thì tệ nữa.... Lỡ như bình thường nguyên chủ luôn phụ bà ấy mà không hỏi gì vậy mình hỏi thế bà ấy có nảy sinh nghi ngờ không, rồi bà ấy sẽ nghi ngờ mình không phải con gái của bà ấy liệu...có mời thầy trừ tà đến diệt mình không!!?
Đó chỉ là suy nghĩ của Hạ Vũ thôi, cô hỏi bà xong thì Hạ An chỉ cười nhẹ bảo: "Vậy con đem đồ ra phơi đi..." Hạ Vũ nhận được câu trả lời liền nhanh chân đi vào phòng tắm lấy đồ để trong cái vỏ màu đỏ cô xách ra ngoài sân phơi.
Hạ Vũ vừa đi ra ngoài sân chuẩn bị phơi đồ thì cô bị dọa cho xém thì tim nhảy tọt ra ngoài, Hạ Vũ thấy bên kia bức tường là một bà già đang ló đầu nhìn vào.
Bà già đó thấy cô không phơi đồ tiếp liền nói: "Bộ nhìn bà già này giống ma lắm sao mà sợ hả! Còn không mau phơi đồ đi" Hạ An từ trong nhà bước ra bà nở nụ cười với bà lão đó: "Chào bà, bà đang đi đâu thế ạ?" Hạ An quay qua nói với Hạ Vũ: "Bà ấy là hàng xóm cạnh nhà mình, từ từ sẽ quen thôi"
Bà lão đó đi ra trước cửa rồi vòng ra sân chỗ hai người đang đứng trên tay còn cầm theo trái bọc quýt bà lão đưa bọc quýt cho Hạ An: "Đây là trái cây tôi mới hái ở nhà, một mình ăn không hết nên đem qua cho cô một ít" .
Hạ An cười cười nhận lấy bọc quýt rồi mời bà lão vào nhà ngồi chơi trước khi vào bà lão đó còn nhìn Hạ Vũ một cái: "Nhìn cái gì còn không mau phơi đồ" rồi mới vào.
Hạ Vũ bị bà ta dọa cho muốn rớt tim ra ngoài, cô không nhìn bả nữa tiếp tục phơi đồ....
Cô vừa phơi trong miệng vừa lẩm nhẩm: "Quá tam ba bận rồi, chỉ mới xuyên đến vài ngày thôi mà xém bị dọa cho rớt tim ra ngoài hai lần...." không biết sao này có bị dọa cho ngất luôn không đây.
Hạ An đem trà ra mời bà lão Bạch Thiên Thanh từ trong bếp đi ra trên tay còn cầm theo ly nước cam cô bé thấy bà lão kia liền lễ phép chào hỏi.
Bà lão nhìn Bạch Thiên Thanh lại quay đầu nhìn về phía Hạ An bảo: "Đây là con cô à, đẻ hồi nào mà tôi không biết vậy?...." Hạ An cười ngượng giải thích: "À con bé bị lạc cha mẹ nên tạm thời cháu nuôi con bé, tới khi nào người thân của con bé đến đón về ạ".
Bà lão nhìn Bạch Thiên Thanh nhẹ nhàng hỏi: "Cháu bé con tên là gì?" cô bé chớp chớp mắt trả lời: "Thiên Thanh ạ..." bà lão nở nụ cười lấy từ trong túi áo ra hai viên kẹo đưa đến trước mặt Bạch Thiên Thanh: "Cho cháu, trẻ con rất thích đồ ngọt mà...."
Bạch Thiên Thanh nhìn hai viên kẹo trên tay bà lão lại nhìn về phía Hạ An như đang thâm dò ý của bà, Hạ An thấy cô bé nhìn mình thì gật đầu nhẹ ý bảo cô bé cứ lấy đi không sao.
Bạch Thiên Thanh nhận lấy hai viên kẹo của bà lão rồi nói cảm ơn bà lão đó quay đầu nói với Hạ An: "Con bé đó xinh thật đó như bước ra từ trong tranh vẽ ấy lớn lên chắc chắn là tuyệt sắc mỹ nhân a" Hạ An cười cười phụ đạo theo: "Chắc hẳn cha mẹ con bé đều rất đẹp nhỉ? Đột nhiên cháu muốn gặp mặt cha mẹ con bé thử ghê" hai người nói chuyện rất hăng say.
Hạ Vũ đã phơi đồ xong rồi cô ngồi tại băng ghế đá sát vách nhà chỗ đó có mái che nên nắng không lọt vào Hạ Vũ ngồi đó nghe hai người kia nói chuyện .
Bạch Thiên Thanh đột nhiên đi lại ngồi cạnh cô Hạ Vũ nhìn nó đầy chấm hỏi mà cô cũng không quan tâm lắm, đột nhiên nó đưa cho cô ly nước cam Hạ Vũ nhìn nó không nói gì nhưng thật ra trong lòng cô hiện lên suy nghĩ nhỏ này có phải nó định đầu độc mình bằng nước cam ư!? Cũng có thể lắm nếu bỏ thuốc sổ vào nước cam thì chắc chắn không ai phát hiện ra, không lẽ nó muốn trả thù mình vụ mình đẩy cửa làm tay nó bị kẹt lại?? ...
Bạch Thiên Thanh thấy Hạ Vũ cứ nhìn mình mà không nói gì làm nó cũng thắc mắc thầm nghĩ chẳng lẽ chị ấy bị dị ứng với nước cam à? Hay chỉ không thích uống nước cam...
Bạch Thiên Thanh mà biết bây giờ Hạ Vũ đang nghĩ cái gì chắc phải sốc lắm, Bạch Thiên Thanh liền mở miệng hỏi Hạ Vũ: "C-chị không thích nước cam sao ạ?" chưa để Hạ Vũ trả lời cô bé đã lấy hai viên kẹo lúc nãy bà lão kia cho đưa đến trước mặt Hạ Vũ kèm theo ánh mắt mong chờ nói: "Cho chị nè, chị có thích ăn kẹo không?"
Hạ Vũ nhìn nó vốn dĩ là định không lấy nhưng cuối cùng cô vẫn lấy một cục bỏ miệng Bạch Thiên Thanh thấy cô ăn liền nở nụ cười tươi roi rối vừa nói: "Bà bà kia nói đúng thật trẻ con đều rất thích đồ ngọt..."
Hạ Vũ nghe nó nói tới đây lập tức thay đổi sắc mặt cô quay mặt sang chỗ khác nhanh chóng phun cục kẹo đang ngậm trong miệng ra trong đầu không khỏi mắng con nhóc thối đó mẹ kiếp thì ra nó xem mình là trẻ con, Bạch Thiên Thanh bà đây nguyền rủa mày không lấy được chồng mày mới là trẻ con ấy!!