Nữ Chính Và Nữ Phụ Độc Ác Khi Nào Mới He Đây

Chương 1: Gặp Gỡ

Hạ Vũ ngồi trên bậc thang đôi mắt đờ đẫn nhìn ra cửa bây giờ cô cảm thấy trong người chẳng có tí sức sống nào cả. Mệt mỏi, ểu oải kèm đau nhức xương khớp....

Chẳng phải chỉ là một cái bình luận tùy tiện viết thôi sao? Chẳng phải nó chỉ là câu đùa giỡn của thằng ắt ơ nào đó thôi ư? Chẳng phải chỉ là...chỉ là tiện tay bấm vào thôi sao....

Sao bây giờ cô lại xuất hiện ở đây, đây đâu phải nhà cô đâu huhu.... Quay lại một tiếng sau khi cô bấm vào chữ có.

Hạ Vũ tỉnh dậy trên chiếc giường lạ lẫm căn phòng cũng lẫm nốt, cô hoang mang không biết mình đang ở đâu thì có tiếng gõ cửa một giọng nói dịu dàng vang lên bên ngoài: "Hạ Hạ à, thức dậy đi".

Cô hoảng hốt nhất thời không biết nên đáp lời ra sao giọng nói bên ngoài vang lên lần nữa: "Mẹ phải ra ngoài, đồ ăn mẹ đã làm xong rồi nhớ ra ăn đó".

Mẹ! Mẹ sao. Người phụ nữ bên ngoài không nghe thấy cô trả lời cũng không nói thêm gì liền rời đi. Khi người phụ nữ đó rời đi rồi mà Hạ Vũ vẫn chưa loading...xong.

Đúng lúc này một con có thân hình tròn tròn còn trắng trắng nữa nó xuất hiện trước mặt cô. Nó bất ngờ xuất hiện cô bị nó dọa cho giật mình ngơ ngác nhìn nó: "Cái thứ gì đây?".

Thứ tròn tròn kia tự giới thiệu bản thân: "Chào vị kí chủ thứ một ngàn bốn trăm linh hai của tôi, tôi là hệ thống mang số hiệu 113 rất vui được gặp kí chủ".

Hạ Vũ nhìn nó bằng ánh mắt khinh thường: "Số hiệu gì mà giống số công an dữ vậy" cô đột nhiên túm lấy nó hỏi: "Này, đây rốt cuộc là chỗ nào có phải mi là kẻ đưa tao đến đây đúng không!? Mau đưa ta về nhanh lên".

Nó bị cô bóp chặt tới nổi mặt đỏ cả lên khó khăn nói từng chữ: "Bỏ... Bỏ...tay tôi sắp ngạt thở rồi!" thấy vậy cô bỏ tay ra cho nó thở: "Máy móc mà cũng biết thở à".

"Rồi nói cho tao biết đây là đâu đi, à mà không cần nói cũng không sao đưa tao về nhà là được rồi"

Nó nói: "Nơi này là thế giới trong tiểu thuyết mà kí chủ đã đọc á....." Hạ Vũ không để tâm lời nó nói chỉ bảo: "Được rồi bao nhiêu là đủ rồi, tao không cần biết gì thêm nữa cả đưa tao về là đủ rồi".

Nó bay ra vẻ mặt lúng ta lúng túng nói: "Thật ra, về chuyện đó có vẻ như kí chủ không về được rồi ạ.... " Hạ Vũ nghiêng đầu một góc chín mươi độ nhìn nó với vẻ mặt như sắp ăn thịt nó tới nơi vậy: "Mi nói gì cơ nói lại ta nghe xem nào..."

Nó lắp bắp nói: "K-không q-quay về được đâu ạ... " Vừa nói xong liền bị Hạ Vũ bóp chặt hơn, cô hỏi nó: "Sao lại không quay về được hả, chẳng phải mi là kẻ đưa ta tới đây sao!"

Nó sợ hãi trả lời: "Đúng đúng là như vậy, nhưng mà.... Cô thả tôi ra đi đã" Hạ Vũ từ từ thả nó ra nhưng mặt cô vẫn đằng đằng sát khí nhìn nó: "Rồi nói đi". Nó nhìn vẻ mặt như lệ quỷ của Hạ Vũ mà sợ hãi tự trấn an bản thân.

Đừng sợ mày là hệ thống giỏi nhất mày có quyền đưa ra hình phạt cho cô ta đúng vậy! Không được sợ, cô ta chỉ là hạng tép riu mà thôi.

Nó nhìn chăm chăm Hạ Vũ khoanh tay nói: "Tại vì cô thôi, chẳng phải cô muốn thử cảm giác ngược đãi nữ chính sao tôi chỉ toại nguyện cho kí chủ thôi".

Nó nhìn Hạ Vũ đợi nghe xem cô sẽ nói cái gì đây, Hạ Vũ nhẹ nhàng nói: "Bây giờ tao đổi ý rồi không muốn thử cảm giác ngược cái quần què gì hết mau đưa tao về"

Lời cô vừa thốt ra như sét đánh ngang tai nó: "Cái gì? Đổi ý á... Ăn nói vừa vừa phải phải thôi nha đổi là đổi thế nào chứ! Lời đã nói không bao giờ thu về được đâu, có đổi ý cũng không quay về được".

Hạ Vũ hoang mang hỏi nó: "Tại sao?" Nó bình thản trả lời: "Thì là cô không thể quay về được chứ sao chăng gì giờ này". "Nhưng mà tại sao lại không quay về được chứ!" Nó nhăn mặt: "Thì đã bảo là không thể quay về mà"

"Why no quay về được?" nó nhìn cô bằng ánh mắt mỉa mai: "Không biết nói tiếng anh thì đứng có nói".

"Không biết, mau đưa tao quay về đi!".

Cãi qua cãi lại chưa được mấy câu thì hai bên đã lao vào đánh nhau. Hệ thống cau mày nói: "Ê, quạo nha....". "Rồi chắc đây không quạo he..." hai người lấy gối chọi qua chọi lại.

Sau trận vật lộn tầm mười mấy phút cuối cùng hai tuyển thủ đều nằm xuống vì mệt nên kết quả trận này là hòa nhau.

Hạ Vũ nhìn trần nhà hỏi: "Tại sao lại không quay về được?" Hệ thống mệt mỏi trả lời cô: "Tại vì không thể quay đầu....ý lộn quay về".

"Đừng có nhây nữa" Hạ Vũ quát nó: "Nếu không thể quay về thì phải làm sao đây, tôi không muốn ở đây mãi đâu".

Hệ thống nhìn cô vẻ mặt chán chả buồn nói: "Còn một cách đó là.....cô phải hoàn thành cốt truyện thì chắc sẽ quay về được".

Hạ Vũ chán nản nói: "Hoàn thành ư? Biết tới khi nào chứ...." Hệ thống nằm yên liếc nhìn cô: "Chịu đi, cũng nhanh mà".

Hạ Vũ ngồi dậy nhìn căn phòng bị cô và con lông xù này làm bừa bộn hết cả lên: "Lại phải dọn biết vậy nãy không đánh nhau làm gì".

Sau một lúc dọn dẹp căn phòng đã trở lại như cũ sạch sẽ, cô ngồi xuống cạnh giường ngữa đầu lên giường hai tay thả lỏng: "Vậy tao phải làm gì để hoàn thành cốt truyện đây?".

"Đơn giản thôi, kí chủ cũng đọc hết bộ truyện rồi chỉ cần dựa theo đó mà làm thôi đừng để truyện đi lệch hướng là được đặc biệt không được OOC nếu không sẽ bị trừng phạt" Nó thong thả giải thích cho Hạ Vũ những gì cô cần làm.

"Chỉ vậy thôi" nó gật gật đầu, Hạ Vũ nhận ra được gì đó đột nhiên nhào tới túm lấy lắc lắc nó: "Nếu vậy thì chẳng phải kết cục của tao giống như trong truyện sao!? Đùa gì vậy tao không muốn chết đâu".

"Đừng có lắc nữa, kí chủ sẽ không sao đâu" Hạ Vũ nghe nó nói vậy không khỏi hoài nghi: "Ý mi là sao?".

"Thì là, chỉ cần kí chủ ra tay biết nặng biết nhẹ là được rồi nhưng mà cũng hên xui cái đó thì phải xem vận may của cô ra sao rồi" nó thấy vẻ mặt chán nản của cô thì vỗ ngực nói: "Yên tâm đi, có hệ thống tôi đây kí chủ sẽ không sao đâu".

Hạ Vũ đánh giá nó từ trên xuống: "Thật không đấy?0 cảm thấy không tin nổi ngươi" nó phồng má: "Đừng có trong mặt mà bắt hình dong, hứ".

Quay về hiện tại, Hạ Vũ chán nản ngồi trên bậc thang thở dài: "Này Tiểu Mãn ngươi có cách gì để ta không cần gặp nữ chính nhưng vẫn bình an sống hết quyển truyện không?".

"Hả?? Đâu ra chứ còn nữa sao kí chủ lại gọi tôi là Tiểu Mãn nghe chẳng hay gì hết" nó phàn nàn với Hạ Vũ vì cái tên mà cô gọi nó.

"Ta thấy hay mà đọc rất thuận miệng" nó thở dài: "Hay chỗ nào chứ, kí chủ tốt nhất là đừng có suy nghĩ sâu xa quá đơn giản là được rồi. Một chút nữa là nữ chính xuất hiện rồi cô phải diễn làm sao cho đúng đấy".

"Biết rồi biết rồi, ngươi đã nói không biết bao nhiêu lần rồi đó ngươi im lặng chút đi" Hạ Vũ nhìn nó bảo nó im lặng chút đi, nó cầm ly nước cam vừa mới rót hút một hơi nói: "Biết thì tốt, tôi chỉ sợ cô OOC thôi".

"Xứ".

Hạ Vũ đảo mắt nhìn khắp căn nhà ánh mắt cô dừng lại trước bàn đồ ăn vẫn còn nguyên Tiểu Mãn lúc này cũng để ý tới nó: "Ồ ra là đồ ăn" nó bay lại trước cái bàn: "Nhìn có vẻ ngon đấy kí chủ mau lại đây ăn đi cái này chẳng phải làm cho cô sao".

Hạ Vũ bước xuống cầu thang nhìn bàn ăn được bày ra bàn cô kéo ghế ngồi xuống không động đũa, Tiểu Mãn thấy cô không động đũa thì giục cô: "Mau ăn đi đồ ăn nguội hết rồi kìa".

Hạ Vũ lười nhát cầm đũa lên gấp một miếng cơm bỏ vô miệng nhai, Tiểu Mãn thấy cô ăn chậm như rùa thì khó chịu cũng cầm đũa gấp miếng thịt đút vào miệng cô.

Miếng thứ hai, thứ ba.... Hạ Vũ sắp bị nó làm cho nhai không kịp rồi: "Ây da, ăn thì ăn nhanh lên đừng chậm chạp như vậy...." Hạ Vũ liếc nó một cái thấy vậy nó cũng không đút nữa tự tìm cái gì đó trên bàn gấp ăn.

Hạ Vũ nhai nhai thức ăn trong miệng rồi nuốt xuống cô dới tay lấy ly nước lọc kế bên uống, sau khi ăn xong thì cô dọn dẹp rồi rửa chén đồ ăn còn thừa thì để vào tủ lạnh.

Tiểu Mãn lại nói: "Này này kí chủ nếu cô rảnh như vậy thì sao không dọn dẹp sạch sẽ căn nhà đi nó còn dính bụi nè" Hạ Vũ liếc nhìn nó rồi lại nhìn sàn nhà đúng thật là có chút bẩn.

Hạ Vũ thấy mình cũng đang rảnh thì liền đứng lên quét nhà, lau nhà....làm từ đằng trước ra tới đằng sau rồi lên lầu. Làm xong cô kiệt sức ngồi xuống ghế uống nước nhìn căn nhà sạch sẽ mà tâm trạng cũng tốt lên đôi chút.

Giờ này cũng ba giờ chiều rồi còn tới ba tiếng nữa hai người kia mới về Tiểu Mãn thấy đồ ăn vẫn chưa nấu thì lại bảo cô: "Kí chủ hay là người làm đồ ăn luôn đi....".

Hạ Vũ mệt mỏi nhìn nó lại nhìn nồi cơm vẫn chưa nấu quay qua nói với nó: "Tại sao chỉ có ta là phải làm còn ngươi thì không làm gì còn ở đó sai ta...."chắc ta đấm mi quá".

Nó chề môi nói với Hạ Vũ: "Thì kí chủ có bảo ta giúp đâu nên ta nghĩ kí chủ không cần nên thôi...." Hạ Vũ nhíu mày: "Được rồi, vậy mi nấu cơm đi".

Nó nghe vậy liền mở miệng từ chối: "Không được, tôi là hệ thống đó máy móc đυ.ng nước sẽ bị hư bộ kí chủ không biết sao" Hạ Vũ nhìn nó: "Ha, tao cứ tưởng đó chỉ áp dụng cho máy móc bình thường thôi chứ vậy mà cũng áp dụng cho mi nữa sao".

Hạ Vũ nhìn tủ lạnh bảo nó: "Ngươi mở tủ lạnh xem còn gì trong đó không" Tiểu Mãn đi lại mở tủ lạnh ra nhìn nhìn một lượt thì nói: "Trong đây có cà chua, rau, còn một ít thịt heo và trứng...".

"Mi lấy trứng và thịt heo ra" nó làm theo lời cô lấy ra để lên bếp: "Lấy rồi, làm gì nữa?" Hạ Vũ suy nghĩ một chút nói: "Ngươi đập trứng ra tô rồi bầm thịt nhiễn ra sau đó trộn lại với nhau, à chừa phần thịt lại để kho tiêu".

Nó thấy cô ngồi đó thì nói: "Vậy còn kí chủ làm gì" cô chỉ tay vào nồi cơm cười cười nói: "Ta, tất nhiên là đi nấu cơm rồi".

Năm phút sau Hạ Vũ đứng dậy nấu cơm, làm xong cô còn đứng kế bên hối thúc Tiểu Mãn. Nó bị cô giục đến phát bực: "Đừng có giục tôi nữa".

"Làm nhanh lên đi họ sắp về rồi đấy" nói rồi cô đi lại tủ lạnh lấy nước uống mặc kệ Tiểu Mãn đang loay hoay nấu thức ăn trong miệng còn lẩm bẩm chắc là đang chửi cô đây mà.

Tiểu Mãn dọn lên bàn đầy đủ luộc có, canh có, mặn có và trứng chiên kèm thịt.... Hạ Vũ ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn thì không thể không cho Tiểu Mãn nhà cô một like.

"Giỏi đấy, mùi thơm ta nghĩ sau này hay là mi nấu đồ ăn rồi rửa chén đi ta dọn dẹp nhà cửa chúng ta phân công ra thấy sao".

Nó được khen nên vẻ mặt rất đắc ý cứ vậy mà đồng ý với Hạ Vũ, Hạ Vũ và Tiểu Mãn nghe thấy giọng nói vang lên ở ngoài trước thì cuống quýt lên.

Hạ Vũ theo phản xạ túm lấy Tiểu Mãn muốn giúp nó bay lên phòng ai ngờ lỡ tay khiến nó đập vào tường một cái "bốp" đau điến.

Lúc này nó mới nói: "Kí chủ, ngoại trừ cô thì không ai thấy được tôi hết" rồi sau đó trượt dài xuống bức tường.

"Sao mi không nói sớm, thật là" nó loạng choạng bay về phía cô: "Tại cô làm tôi luống cuống theo chứ sao, được rồi cô nhớ là đừng có lộ sơ hở nhé".

Tiếng bước chân ngày càng gần xuất hiện là một người phụ nữ khá bình thường và đằng sau là một đứa trẻ.

Người phụ nữ đó nhìn bàn thức ăn được nấu sẵn rồi đưa mắt nhìn Hạ Vũ hỏi: "Đây là con làm à? Trong ngon đấy".

Hạ Vũ nhìn bà ấy lại nhìn về phía con nhóc núp sau lưng bà cô nhíu mày giọng điệu bất mãn nói: "Đứa trẻ đó là ai vậy..." dù biết nó là ai thì cô cũng phải hỏi đã diễn thì phải diễn cho tới nhập vai cho tốt.

Người phụ nữ kia bối rối nói: "Ờm, thật ra con bé bị lạc không tìm thấy ba mẹ của nó nên là....mẹ dẫn con bé về nhà. Con yên tâm không làm phiền con đâu" .

Nói bà ấy kéo con nhóc đó đứng trước mặt mình bảo Hạ Vũ nhìn xem: "Con xem, nhóc con này dễ thương lắm luôn đó để nó một mình ở bên ngoài mẹ không đành lòng nên..".

Hạ Vũ nhíu chặt mày nhìn chằm chằm nó: "Dù cho nó đáng thương hay bị gì thì mẹ cũng không nên dẫn nó về nhà mình như vậy, ai biết được nó có phải là giả bộ đáng thương để người khác để ý hay không chứ!".

Ôi trời, biết ngay con bé sẽ nói như vậy mà. "Không phải đâu, con bé thật sự là bị lạc mà ngày mai mẹ sẽ tìm ba mẹ của con bé rồi chả về mà...." Bà ấy nhìn vẻ mặt như muốn ăn thịt Bạch Thiên Thanh tới nơi: "Vậy nên là con đừng trưng cái bộ mặt như muốn ăn thịt con bé tới nơi như vậy sẽ bị con dọa sợ chết mắt".

Hạ Vũ quan sát kĩ từng chi tiết trên người nó, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh như mắt nai lông mi thì vừa dài vừa cong, mái tóc mượt dài làn da trắng trẻo, đôi môi nhỏ nhỏ mím lại còn có màu hồng hồng....đúng kiểu tiểu thư con nhà giàu cmnr.

Hạ Vũ càng trừng Bạch Thiên Thanh hơn làm nó sợ núp sau lưng Hạ An, bà ấy quay qua dịu dàng nói với Bạch Thiên Thanh: "Không sao không sao, đừng sợ".

Hạ Vũ thấp giọng nói: "Mẹ kiếp, nhìn đúng chướng mắt luôn ấy!" Tiểu Mãn chen vào nói: "Cô đang ghen tị với người ta chứ gì".

"Thì sao!".

Hạ An quay lại cười nói với Hạ Vũ: "Con bé tên Bạch Thiên Thanh...." chưa nói hết đã bị cô ngắt lời: "Con không quan tâm nó tên gì, nếu chỉ ở đây một đêm thì con không có ý kiến gì hết chỉ là mẹ đứng có gặp ai đáng thương cũng dẫn về nhà để người ta tá túc nữa. Nguy hiểm lắm đấy".

Nói xong cô bước ra khỏi cửa trước khi lên lầu cũng không quên nhìn Bạch Thiên Thanh bằng ánh mắt "thân thiện" Hạ An thấy cô không ở lại ăn cơm thì bảo: "Con ăn cơm đã chứ".

"Con ăn rồi, mẹ ăn đi....." nghe cô nói vậy Hạ An cũng không nói thêm gì bảo Bạch Thiên Thanh ngồi lên ghế rồi xới cơm cho cô.

Hạ Vũ lên phòng liền lôi Tiểu Mãn ra: "Thấy sao hả, chị đây làm quá tốt đúng không? Không một tí sơ hở luôn hahahaaa...." Tiểu Mãn nhìn dáng vẻ tự đắc của Hạ Vũ mà chề môi: "Còn quá sớm để đánh giá hi vọng kí chủ cố gắng thêm".

Hai người ăn xong thì Hạ An rửa chén bà bảo Bạch Thiên Thanh vào tắm rửa rồi thay quần áo cho cô bé, dẫn con bé lên phòng nằm ngủ với mình.

"Bé con ngủ đi ngày mai dì sẽ dẫn con tìm ba mẹ của mình" Bà nhẹ nhàng nói với Bạch Thiên Thanh cô bé đó nhìn bà bằng đôi mắt sáng rỡ hỏi: "Vậy nếu không tìm được thì sau ạ?".

Hạ An nghe vậy chỉ cười trừ an ủi cô bé: "Sẽ tìm được thôi, mau ngủ đi". Nằm một lúc Hạ An đã ngủ rồi mà Bạch Thiên Thanh vẫn chưa ngủ, cô bé cứ nhìn lên trần nhà rất rất lâu.

Đột nhiên Bạch Thiên Thanh xuống giường mở hé cửa thấy bên phòng Hạ Vũ vẫn còn sáng đèn thì đi lại gõ cửa. Hạ Vũ bên trong nghe tiếng gõ cửa thì hỏi: "Ai thế?".

Bạch Thiên Thanh mở hé cửa phòng cô ra đưa nửa cái đầu vô làm Hạ Vũ và Tiểu Mãn giật mình.

Hạ Vũ hỏi nó: "Làm cái gì thế? Khuya rồi không ngủ đi qua đây làm gì" con bé ấp úng trả lời: "Em...em mất vệ sinh, chị dẫn em đi có được không".

Hạ Vũ vẻ mặt lạnh tanh nhìn cô bé nhưng trong lòng đã sớm mắng cô hơ hơ xem xem kìa nữ chính của chúng ta sau này sẽ trở thành đại nhân vật vậy mà cũng sợ ma không dám đi vệ sinh một mình. Phải nhờ tới chị đây dẫn đi hâhaa...

Bạch Thiên Thanh không thấy cô trả lời liền hỏi: "Có được không ạ?" Hạ Vũ im lặng hỏi Tiểu Mãn trong đầu:" Dẫn nữ chính đi vệ sinh thì có bị OOC không? Khẩn cấp xin trả lời....".

"......"

Hệ thống hệ thống mi đâu rồi, lúc này trước mặt cô hiện lên dòng chữ "Hệ thống đã off vui lòng không làm phiền".

Hạ Vũ thật sự muốn đập cho nó một trận rõ ràng lúc nãy vẫn còn ngồi đây bây giờ thì lại off mẹ nó. Hạ Vũ nhìn Bạch Thiên Thanh nghĩ.

Chắc là không sao đâu nhỉ, không bị OOC đâu. Nếu bị OOC mình sẽ khiếu nại với Tiểu Mãn Mãn thân yêu.

Hạ Vũ dẫn Bạch Thiên Thanh Đi vệ sinh, cô đứng ở bên ngoài đợi Bạch Thiên Thanh cô đứng đợi mà mấy con muỗi cứ chích cô làm Hạ Vũ bị ngứa mà ngứa thì phải gãi....mà gãi thì nó càng ngứa.... Vậy nên cách tốt nhất là đập chết mấy "bé muỗi đang yêu".

Đợi được một lúc Bạch Thiên Thanh cuối cùng cũng đi ra Hạ Vũ liền đi lên lầu Bạch Thiên Thanh theo sau. Hạ Vũ đã vào phòng rồi mà Bạch Thiên Thanh vẫn còn đứng lấp ló ở cửa.

Lúc đầu Hạ Vũ thấy nhưng không để tâm, tuy nhiên từ từ cô thấy khó chịu vì bị nhìn chằm chằm hoài liền chửi thầm trong bụng.

Mẹ nó, nhìn cái quái gì mà nhìn hoài thế! Chị đây biết chị đây đẹp rồi nên đéo cần thuê người ngắm đâu.

Hạ Vũ chau mày nhìn về phía Bạch Thiên Thanh đang đứng ở phía sau cửa chỉ lộ ra nửa gương mặt nhìn cô, Hạ Vũ khó chịu quát nó: "Không đi ngủ đi, làm cái quái gì thế".

Nó bị cô quát thì giật mình nhưng vẫn không rời mắt khỏi người Hạ Vũ, thấy nó không chịu đi cô đứng dậy muốn đóng cửa lại.

Hạ Vũ cau mày nhìn nó: "Mau đi ngủ đi, đừng có đứng đây làm phiền người khác" lúc cô đóng cửa lại thì đột nhiên nó lấy tay chặn lại cô không biết thành ra tay nó bị kẹt lại.

Hạ Vũ thấy tay nó bị kẹt ngay cửa mà hoang mang liền mở cửa ra, cô nghĩ có phải con nhỏ này bị điên rồi không? Dám lấy tay chặn cửa lại bị kẹt còn không kêu đau.

Hạ Vũ bực mình la nó: "Mày làm gì thế hả con nhóc này bị ngu à!?" Bạch Thiên Thanh nhìn cô với đôi mắt ấm ức, Hạ Vũ thấy nó rưng rưng nước mắt sắp khóc tới nơi thầm nghĩ không ổn.

"Này này, mày đừng có khóc...." cô không biết làm sao với tình hình này cô đâu có biết vỗ con nít mà cho dù biết đi chăng nữa nói không chừng sẽ bị OOC cho xem.

"Mi còn khóc nữa thì đừng trách sao tao đá ra đường đấy" Hạ Vũ mở miệng dọa Bạch Thiên Thanh: "Biết khuya rồi không ồn ào thế ai mà ngủ cho được".

Bạch Thiên Thanh ôm cái tay đỏ lên vì lúc nãy bị kẹt cửa thút thít giọt nước mắt bự như viên bi từng giọt từng giọt lăn xuống. Nhìn vào khiến người ta xót xa và thương mà đó là người khác thôi chứ Hạ Vũ thì...

Ha thật luôn, lúc bị kẹt tay thì không thèm kêu đau bây giờ lại khóc làm mặt đáng thương cho ai xem chứ. Nếu cho nhỏ này xem thì cảm ơn à đây không có nhu cầu.

Hạ Vũ nhìn Bạch Thiên Thanh mếu máo nhìn cô mà cảm thấy phiền, cô chẳng ưa gì đám con nít cả huống chi kẻ khóc trước mặt cô đây lại là nữ chính.

Hạ Vũ cảm thấy hối hận rồi cô hối hận vì cmn không ngủ sớm một tí cái tật thức khuya mà bây giờ phải đứng đây dây dưa với một đứa nhóc năm tuổi.

A, bởi vậy mình không thích mấy đứa con nít chút nào! Toàn đám phiền phức....