Ma Búp Bê – Tác Giả Trường Lê.
Chap 5 : Cầu Xin Ma Quỷ.
— Alo, anh Somchai đấy phải không..!? …
Bên kia đáp :
— Đúng rồi, cô Trinh đúng chứ..!?
Trinh cười rạng rỡ :
— Dạ vâng, em Trinh đây…Em tưởng anh xoá số của em rồi chứ.!?
Somchai trả lời :
— Tui có xoá đâu…Lâu lắm rùi hông có thấy Trinh gọi cho tui. Hôm nay có chiện gì mừ gọi tui sớm thía..
Trinh thở dài sau màn chào hỏi, Trinh nói :
— Anh có còn nhớ bé Kuman mà anh đưa tôi đi thỉnh chứ..!?
Somchai bất giác giật mình, hắn ta vội vàng hỏi :
— Sao…sao..!? Xảy ra chuyện gì rồi à.!? Tất nhiên là tui nhớ…Sao quên được.
Trinh giải thích :
— À không, mọi chuyện vẫn ổn…Không xảy ra vấn đề gì cả, nhưng có chuyện này tôi muốn hỏi ý kiến anh..!? Nếu anh biết thì anh có thể chỉ cho tôi được không..!?
Somchai chuyển sang giọng run run, từ lúc nghe Trinh nhắc đến Kumanthong chẳng hiểu sao thái độ với cách nói chuyện của Somchai lại e dè, cứ như hắn đang lo sợ một điều gì đó, hắn nói :
— Có…có chuyện…chuyện gì cô…cứ hỏi…Để tôi xem xem..
Trinh nói luôn :
— Ngoài cầu tài lộc, may mắn ra thì liệu Kumanthong có thực hiện được yêu cầu về chuyện yêu đương không..!?
Somchai thắc mắc :
— Ý cô là sao..!?
Trinh phân tích rõ hơn :
— Không giấu gì anh Somchai, tôi gần đây có thích một người đàn ông. Nhưng anh ta dường như không có tình cảm gì với tôi cả, mọi thứ đều rất lạnh nhạt. Trong khi đầu óc tôi lúc nào cũng nghĩ về anh ta, ngay cả khi ngủ. Nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi sợ mình sẽ không còn làm được việc gì hết. Tôi….tôi muốn hỏi anh, liệu có thể nhờ Kumanthong khiến cho người đàn ông ấy yêu tôi được không..!?
Somchai nghe xong thở phào, hắn đáp :
— Trời đất ưi, thế mà tui cứ tưởng cô và con Kumanthong đó có chuyện gì…Điều đó thì được, sức mạnh của con Kumanthong mà cô đang nuôi vô cùng to lớn…Không chỉ cầu tiền tài, may mắn không đâu. Kumanthong của cô có thể cầu cả tình duyên nữa. Chuyện này thực chất không khó, tôi sẽ bày cách cho cô. Cô chỉ cần lấy một bức ảnh chụp chân dung của người đàn ông đó. Trong mỗi bữa ăn cô lại đặt bức ảnh đó trước mặt Kumanthong, tiếp theo cô giãi bày nỗi lòng của mình, mong ước làm sao Kuman có thể giúp được cho cô. Mỗi lần cầu khấn xong cô lại thưởng thêm cho nó những đồ chơi mới, bánh kẹo mới….Cứ như vậy, rồi sau này Kuman sẽ giúp điều cô mong muốn thành hiện thực. Nhưng mà này, nếu như lạm dụng Kuman vào những điều càng khó thực hiện thì sẽ càng nguy hiểm…Cô nên chú ý vấn đề này, và phải nhớ kỹ không bao giờ được bỏ bê nó, thất hứa với nó.
Trinh cười :
— Hi hi, vậy thôi hả anh Somchai, anh yên tâm, hơn một năm nay tôi lúc nào cũng chăm sóc bé Kuman cẩn thận. Cảm ơn anh đã giúp đỡ….Khi nào rảnh tôi sẽ gặp anh để hậu tạ sau nha. Bye anh..!
Somchai cố nói thêm :
— Còn nữa, Kuman nuôi càng lâu thì chủ về sau sẽ cảm nhận được sự hiện diện của nó. Đừng sợ vì đó là điều mà bất cứ ai nuôi Kuman đều sẽ thấy….Nhớ nhé.
Trinh nghe xong, cô tắt máy điện thoại. Lúc này cô chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để quyến rũ được Quân mà thôi. Cách thì Somchai đã bày cho Trinh, bây giờ Trinh phải thực hiện làm sao cho đúng với những gì Somchai dặn.
****
Một tuần sau, sau khi lo chu toàn công việc cho người mẹ quá cố. Để cảm ơn Trinh thời gian qua đã giúp đỡ mình trong nhiều chuyện, cũng như gần đây Trinh hay gọi điện hỏi han nên Quân quyết định mời Trinh đi dùng bữa tại một nhà hàng. Hai người gặp nhau sau đám tang của mẹ Quân.
Trinh vui mừng lắm, người đàn ông mà cô đang khao khát lại chủ động mời cô đi ăn khiến cho cô thấy sung sướиɠ đến lạ thường. Sắc mặt của Quân sau một tuần cũng đã khá hơn. Dường như nỗi đau mất người thân cũng đã phần nào giảm bớt khi Quân trở về từ ngôi chùa Bồ Đề, Trinh khẽ hỏi :
— Anh cảm thấy thế nào ạ..!? Em mấy ngày qua chỉ sợ anh buồn rồi lại nghĩ quẩn.
Quân mỉm cười :
— Anh thấy tốt hơn nhiều rồi, vị cao tăng trên chùa Bồ Đề đã giúp anh nhận ra cuộc sống này vẫn còn nhiều thứ anh phải làm. Ngồi nghe vị cao tăng đó nói chuyện một hồi lâu anh thấy sống còn khó hơn là cứ nghĩ đến cái chết. Cảm ơn em đã luôn động viên anh lúc anh yếu đuối nhất. Nhi và anh thật may mắn khi có một người bạn tốt như em.
Trinh mặt hơi sững lại khi Quân vẫn nhắc đến Nhi. Cho đến thế này Quân vẫn chỉ coi cô là một người bạn tốt của hai vợ chồng họ. Ngồi trước mặt Trinh nhưng anh ta vẫn nhắc đến tên người vợ đã chết của mình. Đầu óc Trinh không hiểu tại sao gần đây rất hay suy nghĩ mọi thứ quá lên. Nhất là những điều liên quan đến Quân. Cô ghen với tất cả mọi thứ xung quanh Quân, chẳng biết từ khi nào mà Trinh chỉ muốn Quân là của riêng mình, mọi thứ của Quân phải thuộc quyền kiểm soát của cô.
“ Nhi ư, cô ta đã chết rồi. Hơn nữa nó không xứng đáng để được anh thương yêu. Nó chính là người khiến cho anh mất tất cả. Nó thật dơ bẩn, đáng ghét…Tại sao nó đã chết mà anh vẫn còn yêu nó như vậy hả Quân. Trong khi người tốt với anh hết lòng, yêu anh, mong nhớ anh từng phút giây thế này nhưng anh lại không chú ý….Anh phải là của em..”
Đang nhìn chằm chằm vào Quân suy nghĩ, Trinh chợt giật mình bởi tiếng Quân gọi :
— Kìa Trinh, em sao đấy..!?? Sao em lại nhìn anh không chớp mắt vậy..!? Mặt anh dính gì bẩn à..!?
Trinh vội cười gượng :
— Dạ không ạ, hi ngại quá, xin lỗi anh Quân nhé.
Bữa ăn kết thúc, Quân và Trinh chia tay nhau tại nhà hàng bởi Quân phải về để chuẩn bị cho công việc ngày mai. Khoảng thời gian gần đây đã xảy ra nhiều chuyện khiến cho Quân không tập trung làm việc. Bây giờ là lúc anh phải trở lại.
Hơi nuối tiếc bởi hôm nay Trinh cũng lái xe nên Quân không đưa cô về. Mới ở gần Quân cách đây 30 phút, vậy mà vừa về đến nhà, đồng hồ lúc này vừa chỉ đúng 10h tối, nhưng Trinh đã thấy rạo rực, nỗi nhớ còn mãnh liệt hơn lúc mới gặp.
Toàn thân Trinh nóng ran, mở cửa nhà cô chạy ngay lên phòng của mình. Cánh cửa được mở ra, cảnh tượng bên trong phòng của Trinh đã thay đổi hoàn toàn. Khắp 4 bức tường chỗ nào cũng dán đầy ảnh của Quân, những bức ảnh lớn nhỏ đủ mọi kích cỡ. Chốt chặt phòng lại, Trinh lập tức cởi bỏ bộ váy áo đang mặc trên người. Cô ngã lên trên giường, đôi mắt lim dim như người bị say thuốc. Trinh mở điện thoại của mình, cô vào một album ảnh riêng biệt. Album ảnh đó chứa toàn là hình của Quân, rất nhiều hình ở đủ mọi góc độ. Trinh đê mê ngắm những bức ảnh đó rồi một mình tiếp tục thủ da^ʍ trong phòng kín, đó là việc mà cô đã làm liên tục suốt 1 tuần vừa qua. Du͙© vọиɠ, khao khát của Trinh về Quân giống như một kẻ bệnh hoạn đến mức không kiểm soát được lý trí.
12h đêm, khi mà đồng hồ báo đã đến giờ cho Kuman ăn như mọi ngày. Trinh ngồi bật dậy, trên giường của cô vẫn còn những tấm ảnh chụp Quân vương vãi. Nhớ lại câu nói của Quân tối nay :
“ Em đúng là bạn tốt của Nhi và anh.”
Trinh đột nhiên nắm chặt bàn tay lại, đôi mắt của Trinh trở nên sắc lạnh, đáng sợ, Trinh lấy một bức hình của Quân rồi nhìn vào đó cười khanh khách :
— Không, em không muốn chỉ là bạn của anh. Em muốn làm vợ của anh, em muốn có tình yêu của anh Quân ạ…..Và em sẽ làm mọi cách để có được nó.
“ Két…ét…két..”
Cánh cửa phòng thờ được mở ra. Trinh mặc một bộ váy ngủ mỏng tang khiêu gợi bước vào trong. Đã đến giờ cho Kumanthong ăn, bánh kẹo, nước ngọt, sữa, nhang, nến thơm được Nhi bày biện không thiếu một thứ gì. Nhưng đó chưa phải là tất cả, Nhi khẽ đặt một bức ảnh của Quân ngay phía dưới bục để lọ thuỷ tinh bên trong có chứa xác của cậu bé vàng. Trinh mỉm cười một mình, đôi bàn tay cô khẽ ve vuốt cái bình thuỷ tinh, Trinh nói :
— Kuman của mẹ, Na ngoan của mẹ…..Mẹ có việc muốn nhờ con giúp đỡ đây….Con yêu, con nghe được mẹ nói chứ..!?
Tiếng nước ngọt chảy qua ống mυ'ŧ từ lon ra cốc mỗi lúc một nhanh hơn. Căn phòng cũng đột nhiên trở lên lạnh ngắt, đáng sợ. Ngoài tiếng nước ngọt chảy tong tong thì mọi thứ dường như bất động.
Bản thân Trinh cũng đang cảm thấy vừa có một thứ gì đó khẽ chạm vào má của mình. Trinh nở một nụ cười kỳ quái :
— Hi hi hi, cảm ơn con….Nếu như con khiến cho người đàn ông này yêu mẹ thì con muốn gì mẹ cũng sẽ mua cho con. Mẹ sẽ thêm cho con đồ chơi mới, quần áo mới, bánh kẹo mới…..Hi hi hi..
Trong căn phòng âm u, lạnh lẽo đầy ma mị ấy….Trinh lúc này trong bộ váy ngủ màu trắng đang khé vuốt ve chiếc lọ thuỷ tinh một cách ân cần cứ như cô đang xoa đầu một đứa trẻ nhỏ…..Thứ mà Trinh tin rằng nó sẽ đem Quân về với cô….