Thanh Hoà

Chương 30-2: Khủng hoảng

Bất kể cướp được hay không, giữ mạng là quan trọng nhất. Đợi khi gió mạnh, huynh đệ ta lại trỗi dậy!

Ruồi không cắn người, nhưng nó làm người ta khó chịu!

Biên quân trong Vệ Sở điên tiết, bắt đầu hắng giọng hỏi thăm mười tám tổ tông của quân Mông Cổ, đủ loại lời lẽ không văn minh lần lượt ra đời, lưu hành khắp biên ải, nổi đến mức không ai không biết. Các loại phương ngữ quy tụ lại với nhau, mắng cả ngày cũng không bị trùng lặp.

Thực sự không thể chịu đựng được, biên quân Liêu Đông và các nơi khác bắt đầu chủ động xuất kích, Đóa Nhan Tam Vệ dưới trướng Ninh Vương cũng không rảnh rỗi, vung đao chém người không chút nương tay. Nhận tiền của ai thì làm việc cho người đó, đây là đạo đức nghề nghiệp cơ bản.

Trong một thời gian dài, khắp nơi ở phương Bắc vang lên tiếng gϊếŧ chóc, đao kiếm sáng loáng, triều đình cũng vì vậy mà chấn động.

Tin tức truyền đến Nam Kinh, Kiến Văn đế buộc phải giảm bớt tốc độ gây sức ép cho các phiên Vương, một đám đại thần chủ trương tước phiên Vương cũng hạ thấp giọng. Khi mâu thuẫn bên ngoài và mâu thuẫn trong nước xảy ra xung đột, phần lớn mọi người vẫn có thể phân biệt được cái nào cấp bách hơn. Chuyện nhà tạm gác sang một bên, trước tiên đuổi hàng xóm đi, rồi làm gì thì làm.

Sau khi người Mông Cổ tấn công Liêu Đông, lần nữa thất bại trở về, Yến Vương, Ninh Vương, Tấn Vương, Liêu Vương, Cốc Vương đột nhiên liên thủ, tập hợp quân đội, bất chấp gió tuyết, từ các Vệ Sở tiến ra phía Bắc hai, ba mươi dặm, tiến hành quét dọn người Mông Cổ ấn nấp khắp nơi, động tác nhanh chóng, hung tàn như mưa rền gió dữ!

Tả Đô Đốc Dương Văn, Vũ Định Hầu Quách Anh cũng tích cực tham gia vào hành động này. Đích thân mặc giáp xuất trận, oai phong năm xưa vẫn không hề giảm sút.

Khai Bình Vệ trấn thủ nơi hiểm yếu, biên quân trong Vệ Sở dũng mãnh thiện chiến, chỉ có một số ít ở trong thành, những người còn lại dưới sự chỉ huy của Từ Trung, dốc hết toàn lực lao vào chiến trường.

Thẩm Tuyên được lệnh làm tiên phong, dẫn theo ba nghìn kỵ binh xông pha chiến đấu, trong vùng thảo nguyên tuyết phủ mênh mông, tìm kiếm tung tích người Mông Cổ, tìm được thì gϊếŧ, gϊếŧ xong thì tiếp tục tìm, gϊếŧ đến mức người Mông Cổ chỉ cần thoáng nghe tiếng gió là chuồn sạch.

Mạnh Thanh Hòa dẫn hơn trăm binh sĩ dưới quyền, đi theo đội quân của Tɧẩʍ ɖυ Kích, giả vờ vung tay múa chân rất khí thế, tiện thể nhặt đồ rơi.

Không phải hắn muốn lười biếng, nhưng hễ là nơi kỵ binh của Tɧẩʍ ɖυ Kích đi qua, thì chả khác gì vừa có nạn châu chấu quét ngang, có thể gặp một, hai người Mông Cổ còn sống thì có thể coi là kỳ tích.

Mạnh Thanh Hòa thề với trời, mỗi một từ hắn sử dụng đều để ca ngợi tư thế oai hùng của Tɧẩʍ ɖυ Kích!

Vào giữa tháng mười hai, chiến dịch quân sự liên hợp của các phiên Vương đã đạt được thành công viên mãn.

Yến Vương, Ninh Vương và các phiên Vương khác không gặp mặt, chỉ dùng thư tín để liên lạc với nhau, tổng kết kinh nghiệm và thiếu sót trong quá trình hành động, tiện thể bàn bạc xem tấu chương nộp lên triều đình nên viết thế nào. Tổn thất báo cáo ra sao, chiến công xin thưởng gồm những gì, trong đó có không ít điều cần nói.

Sau khi thương nghị và quyết sách với nhau, các phiên Vương lần lượt dẫn quân trở về đất phong, không lâu sau, liên tiếp có chiến mã mang theo tấu chương của các phiên Vương chạy về Nam Kinh.

Chiến trận đã kết thúc, người Mông Cổ đã bị đuổi đi, triều đình cũng nên có ý tứ chút đúng không?

Nói trắng ra, việc các phiên Vương xuất binh chinh phạt biên giới lần này, về mặt đại nghĩa là vì nước vì dân, xét về tầng lớp sâu xa hơn, chưa chắc đã không phải là một lần thị uy ra oai với triều đình.

Chu Vương bị bắt, tước bỏ phong Hầu, người chấn động không chỉ mình Yến Vương. Lần này là Chu Vương, ai biết lần sau là cái gì Vương?

Gϊếŧ gà dọa khỉ, khỉ là ai mọi người đều biết rõ, nhưng không ai muốn làm con gà đó nữa.