Mạnh Thanh Hòa vẫn luôn ghi nhớ ân tình của Cao Phúc, tìm được ngày thích hợp, đem thịt ngựa được chia, phân ra thành từng miếng lớn, nấu cả một nồi đầy, mời Cao Phúc và các huynh đệ ăn một bữa no nê.
Thịt và xương thô ngụp lặn trong nước súp, cùng với từng bát lớn bánh kiều mạch nóng hổi được mang lên, mùi thơm ngào ngạt.
Cao Phúc và các huynh đệ cũng không khách sáo, bỏ đũa dùng tay, rút chuỷ thủ mang theo bên người, gọt gân trên xương, đưa vào miệng, từng miếng lớn, nhai rất ngon.
Đinh Tiểu Kỳ và Lưu Tiểu Kỳ không mời mà đến, Lưu Tiểu Kỳ còn hơi xấu hổ chứ Đinh Tiểu Kỳ thì như đã quen, mặc kệ bản mặt đen sì của Mạnh Bách Hộ, sau khi chắp tay chào hỏi, đũa trên tay chuẩn xác nhắm vào miếng xương nhiều thịt nhất, nhanh chóng vớt lên, hung hăng cắn một miếng.
Nhanh, gọn, lẹ, tinh thần ba chữ này được phát huy đến mức tối đa.
Dầu bắn tung tóe, Mạnh Thanh Hòa nhìn mà giật giật khóe miệng.
Cựu Lang trung đại nhân này, sự thanh cao của văn nhân đâu? Khí độ của quan viên Đại Minh đâu? Tiết tháo của người đọc sách đâu?
Cựu Lang trung đại nhân gặm xong xương, lau miệng, “Tiết tháo là gì? Ta lần đầu nghe đấy.”
Nói xong, dứt khoát vứt đũa, trực tiếp xông vào cướp, mức độ hung hãn không thua kém gì biên quân bên cạnh.
Tinh thần giác ngộ cực cao, hành động noi gương cực chuẩn, đây chính là tác phong của quan văn Ngũ Phẩm!
Còn có thể nói gì nữa?
Mạnh Bách Hộ chỉ có thể xắn tay áo, trợn mắt, tham gia vào hàng ngũ cướp thịt.
Mọi người đều là nho sinh tòng quân, ta sợ ngươi chắc!!
Trước mặt một đám quân Minh hung hãn, Mạnh Hổ và Mạnh Thanh Giang là hai người duy nhất còn duy trì được hai chữ nho nhã. Bưng bát cơm lùi sang một bên, nhìn nhau, may mà bếp dưới có để dành một ít, nếu không đừng nói là thịt vụn, ngay cả nước thịt cũng không có mà húp.
“May mà Tứ đường ca nhìn xa trông rộng!”
“Quá khen, quá khen, bánh kiều mạch còn mấy cái?”
“Không nhiều.” Mạnh Hổ giơ mười ngón tay lên.
“Đường đệ xuất sắc lắm!” Mạnh Thanh Giang giơ ngón tay cái.
“Quá khen, quá khen.” Mạnh Hổ cười hiền lành.
Cho nên mới nói, gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, ở cùng Mạnh Thập Nhị Lang lâu ngày, gỗ son cũng bắt đầu biến đen.
Tháng mười hai, năm Hồng Vũ thứ ba mươi mốt.
Vào đông, miền Bắc liên tục đổ tuyết, đường lớn không thể đi lại được. Tấu chương từ khắp nơi gửi về Kinh Thành, trì hoãn hơn mười ngày mới được đặt lên án thư của Hoàng Đế. Đợi đến khi triều đình biết được Bắc Nguyên lại xâm phạm biên giới, biên quân Liêu Đông và các nơi khác đã chém gϊếŧ với người Mông Cổ được vài đợt.
"Lúc này Bắc Nguyên lại xâm phạm biên giới?"
Đừng trách Kiến Văn đế thấy khó tin, hàng năm vào thời điểm này, người Mông Cổ đã về nhà ngủ đông, biên giới cũng được yên tĩnh, năm nay đúng là tình huống đặc biệt.
Người Mông Cổ ở Khai Bình Vệ không xơ múi được gì, còn bị hái đầu người như gặt lúa, vài lần như vậy, tổn thất không ít người ngựa, mỗi lần nghĩ đến đều không nhịn được rớt nước mắt chua xót. Những người chạy thoát về, dù giữ được mạng, vẫn phải đối mặt với vấn đề sinh tồn nghiêm trọng.
Không có lương thực, không có vải bông, chỉ dựa vào gia súc trong tay dân du mục, làm sao chống đỡ qua mùa đông? Cho dù có thể chống đỡ được, bò cừu cũng bị gϊếŧ thịt ăn sạch, năm sau sẽ sống thế nào?
Hàng loạt vấn đề liên tiếp đặt ra trước mắt, khiến cho các vương công quý tộc Bắc Nguyên thấm thía được sự khó khăn của cuộc sống sinh tồn.
Trong vương trướng của Hoàng đế Bắc Nguyên, Ngạch Lặc Bá Khắc mặt mày u ám. Các đại thần và vương công đều không nghĩ được biện pháp nào tốt hơn, chỉ có thể cắn răng bẩm tấu, cướp thêm lần nữa.
"Cướp thêm lần nữa?"
Ánh mắt cả đám lập loè như sói đói, địa bàn Yến Vương không dễ cướp, vậy thì đi Liêu Đông, đi Sơn Tây, tóm lại, gặp may cũng có thể thu được chút ít chứ?
Vì vậy, vào mùa đông lạnh giá của năm Hồng Vũ thứ ba mươi mốt, Bắc Nguyên liên tiếp tổ chức nhiều cuộc tấn công vào biên giới Đại Minh. Kỵ binh Bắc Nguyên phân tán khắp nơi, tác chiến du kích, phát huy tối đa tiêu chuẩn hành động cao nhất: Có cơ hội thì cướp, cướp xong thì chạy, một khi gặp biên quân, vẫn phải cắm đầu chạy, tuyệt đối không tham chiến.