Mặt mũi Mạnh Quảng Hiếu cũng ủ rũ, như thể trong nháy mắt già đi mười tuổi. Nghe lời oán trách của Mạnh Lưu thị, nhất thời tức giận, ho dữ dội.
"Đương gia?"
Mạnh Lưu thị hoảng sợ, Mạnh Thanh Hòa tòng quân rời nhà, thân thể Mạnh Quảng Hiếu mới khỏe lại mấy ngày, nay lại tức giận, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện được. Bà ta không kịp khóc lóc, vội vàng tiến lên đỡ Mạnh Quảng Hiếu, vuốt lưng và ngực cho gã: "Đương gia, ngươi không thể xảy ra chuyện. Tại ta, tại ta!"
Nghĩ đến Đại lang không được tiến cử, lại nghĩ đến Tứ lang bị buộc phải đi biên quan, Mạnh Lưu thị cuối cùng trút hết oán hận lên Mạnh Thanh Hòa đã gây ra tất cả những chuyện này.
"Thôi, cùng lắm thì trả lại ruộng đất cho nhà Thập Nhị Lang!" Mạnh Quảng Hiếu một bên ho khan, một bên nói: "Không thể để Đại Lang bị ta liên luỵ!"
"Phụ thân." Mạnh Thanh Hải lắc đầu: "Không cần như vậy."
"Có thể..."
"Trả lại cũng vô ích, lại khiến Nhị đường thúc và Tam đường thúc bất mãn, lại để người ta có chỗ đào bới, nói chúng ta chột dạ."
"Đại lang, nếu không làm như vậy, danh tiếng của con sẽ ra sao?"
"Danh tiếng?" Mạnh Thanh Hải đột nhiên cười: "Phụ thân, lúc đầu mua ruộng đất của nhà Thập Nhị Lang, khế ước và các thủ tục khác đã hoàn tất chưa? Có trung gian không?"
"Có, đều có!" Mạnh Quảng Hiếu vội vàng nói.
"Nếu đã như vậy, thì là hai bên giao dịch sòng phẳng, cái gọi là xâm chiếm ruộng đất của tộc nhân từ đâu mà có?" Mạnh Thanh Hải tiến lên đỡ Mạnh Quảng Hiếu: "Thập Nhị Lang trước khi đi, không phải đã ở trước mặt mọi người nói phụ thân nhân từ, tặng tiền giấy và gạo sao? Hơn nữa, Tứ lang lại theo hắn ra ngoài biên ải, như vậy, lời chỉ trích của người ngoài chỉ là lời đồn vô căn cứ, không phải lo nghĩ."
"Vậy thì không trả lại? Nhưng Đại Lệnh đã nói như vậy?"
"Không sao." Mạnh Thanh Hải lắc đầu: "Không được tiến cử thôi mà, với năng lực của con, thi cử làm quan chưa chắc đã không được."
Dù đã được an ủi, Mạnh Quảng Hiếu vẫn hối hận, giá như lúc đầu gã nhẫn tâm hơn, khiến cho tên súc sinh kia cùng...
"Phụ thân, chuyện đã đến nước này, hối hận cũng vô ích." Mạnh Thanh Hải đứng thẳng người: "Con cũng được một bài học đáng giá, nếu làm việc mà cứ lo nhìn trước ngó sau, nhất định sẽ liên lụy đến bản thân. Lúc đầu phụ thân không nhẫn tâm đối với Thập Nhị Lang và Lục đường thẩm, bây giờ nghĩ lại mới thấy phiền toái."
"Đại lang, chuyện này con biết?"
"Phụ thân, Thập Nhị Lang phải sống, sống thật tốt." Mạnh Thanh Hải cười ôn hòa: "Nếu nhất quyết muốn Thập Nhị Lang chết không có chỗ chôn thân, cũng không phải không có cách, nhưng bây giờ chưa phải lúc cá chết lưới rách. Hai người chỉ cần tin tưởng nhi tử, nhi tử nhất định có ngày đề tên bảng vàng. Con và Thập Nhị Lang, cũng sẽ có ngày tái ngộ thôi.”
"Đại lang..."
Mạnh Thanh Hải trước mắt khiến Mạnh Quảng Hiếu và Mạnh Lưu thị cảm thấy xa lạ, xa lạ đến mức khiến họ sợ hãi.
Tháng mười năm Hồng Vũ thứ ba mươi mốt, danh sách tiến cử hiền tài của huyện Uyển Bình đã được ấn định, trình lên Bố Chính Sứ Ty Bắc Bình.
Bố Chính Sứ không dám chậm trễ, lập tức phái người cưỡi ngựa nhanh chóng đưa danh sách đến Nam Kinh. Cùng được gửi đi còn có tin tức về việc giặc Mông Cổ xâm chiếm biên giới, bị biên quân đánh lui.
Lúc này, khói lửa chiến tranh ở Khai Bình Vệ đã tan. Xác của giặc Mông Cổ và biên quân đã được thu gom, chiến mã bỏ mạng được đưa lên bàn cơm thêm món thịt cho các biên quân, ngựa và vũ khí thu được, sau khi thống kê, sẽ được phân phát theo quân công.
Cho dù là người Mông Cổ hay giặc Oa, quân công của quân Minh đều được tính theo đầu người. Một phần thu được sẽ trình lên trên, phần còn lại do biên quân và Vệ Quân xử lý nội bộ.
Thương thế của Mạnh Thanh Hòa nghiêm trọng hơn dự kiến, ngày về nhà hắn đã lên sơn sốt cao, hôn mê suốt hai ngày, đương nhiên không thể đến Thiên Hộ Sở phục mệnh.
May mắn thay, Thẩm Phó Thiên Hộ độ lượng, chẳng những không truy cứu, còn phái đại phu đến, chia thảo dược. Hơn chục huynh đệ theo Mạnh Thanh Hòa từ chiến trường sống sót trở về, cũng nhờ đó được hưởng lợi.
Đến khi có thể đi lại được, Mạnh Thanh Hòa lập tức lấy thẻ bài, đích thân đến Thiên Hộ Sở bái kiến Thẩm Phó Thiên Hộ, nhưng chẳng thấy người đâu.
Thì ra, Trịnh Thiên Hộ bị thương nặng, mọi việc trong Thiên Hộ Sở đè hết lên vai Thẩm Phó Thiên Hộ. Thẩm Tuyên mỗi ngày bận rộn đến mức chân không chạm đất.
"Giặc Mông Cổ xâm phạm biên giới đã trì hoãn việc thu lương thực, Phó Thiên Hộ cùng ba Bách Hộ đã ra ngoài thành, đốc thúc thu gom lương thực."
Ngoài việc cầm đao đánh giặc, biên quân còn phải gánh vác cày cấy, giặc Mông Cổ đã đi, cũng đến lúc thu hoạch lương thực.
Cảm tạ thư lại, Mạnh Thanh Hòa quay người rời đi. Những ngày nằm giường bệnh, công vụ của hắn đều do Đinh Tiểu Kỳ và Lưu Tiểu Kỳ thay mặt quản lý, nay đã có thể tự mình lo liệu, không thể tiếp tục lười biếng.
Hắn vội vàng đến gặp Thẩm Tuyên như vậy, không chỉ vì lời dặn dò của y. Quan trọng hơn, hai tờ chi phiếu miệng trước đó mà Thẩm Phó Thiên Hộ đã hứa, cũng nên được thực hiện rồi đúng chứ? Ngay cả khi việc thăng chức Bách Hộ vẫn cần cân nhắc, thì việc hắn liều chết giữ đài quan sát, gϊếŧ chết nhiều giặc Mông Cổ như vậy, phần thưởng cũng nên được vài phần mà?
Không có tiền đồng, thì lương thực, muối cũng không sao, cho thêm chút tiêu, gia vị thì càng tốt. Ngay cả khi chỉ đưa một ít tiền giấy… cũng lấy!!
Nếu không có những thứ kia, vậy tráng đinh mới bổ sung cho Vệ Sở và gia quyến sung quân cho binh sĩ tử trận đâu, hắn cũng cần thêm một vài huynh đệ dưới trướng đó! Nếu không, hắn mang danh Tổng Kỳ, quản lý số nhân lực còn chả bằng Tiểu Kỳ, nói ra thì không hay, nhìn cũng không đẹp mắt.
Mạnh Thanh Hòa vừa suy nghĩ vừa bước ra khỏi Thiên Hộ Sở.
Vừa đi khỏi cổng không xa, hắn đã gặp vài người lạ mặt, nhìn thấy Mạnh Thanh Hòa, bọn họ bèn đứng từ xa cất tiếng: "Phía trước có phải là Mạnh Tổng Kỳ dưới trướng Tɧẩʍ ɖυ Kích không?"
Người lên tiếng mặc một thân áo lĩnh xanh, đội mũ ô sa, thắt lưng đen, mặt trắng không râu, thanh âm hơi chói.
Mạnh Thanh Hòa sững người, trong đầu thoáng hiện ra hai chữ: hoạn quan.