Cuối cùng, Mạnh Tổng Kỳ dựa vào mệnh lệnh của Phó thiên hộ, cưỡng ép bắt chiến mã làm ngựa kéo xe, kỵ binh làm phu xe.
Binh sĩ bị thương nằm trên xe, những người còn đi được thì dìu nhau, dọc đường gặp biên quân áp giải tù binh, Mạnh Tổng Kỳ không quên tuyên dương nghĩa cử cao đẹp của Phó Thiên Hộ, đồng thời khen tặng tình đồng chí đùm bọc của những người phu xe.
"Hảo hán tử, đều là hảo hán tử!"
Những người phu xe được khen ngợi còn có thể làm gì khác? Chẳng lẽ giật phắt roi ngựa, nói rằng mình vốn chẳng muốn phát huy tình đồng chí gì sất, mọi chuyện đều bị uy hϊếp, bị ép buộc?
"Uy hϊếp?" Không cần Mạnh Thanh Hòa mở miệng, mặt của cựu Lang trung đại nhân đã tràn ngập kinh hãi: "Chẳng lẽ các vị lại bất mãn với Phó Thiên Hộ đến vậy? Không muốn giúp đỡ đồng bào? Ô hô! Lòng người lạnh lẽo chưa~~"
Đảo lộn trắng đen, chỉ hươu bảo ngựa.
Tráng hán ruột thẳng đối đầu với người đọc sách đầy bụng quanh co.
Người đọc sách toàn thắng!
Sau khi về thành, những kỵ binh bị ép làm phu xe một khắc cũng không muốn thấy bản mặt như hồ ly của Mạnh Thanh Hòa và những người khác.
Cảm ơn? Không cần.
Lễ cảm tạ? Càng không cần!
Tóm lại, bọn họ chỉ muốn tránh xa Mạnh Tổng Kỳ và Đinh Tiểu Kỳ, càng xa càng tốt!
Mạnh Hổ và Mạnh Thanh Giang dẫn theo năm sáu tráng đinh đợi sẵn bên đường, thấy Mạnh Thanh Hòa lành lặn trở về, hai người đều thở phào nhẹ nhõm. Thấy Mạnh Thanh Hòa bị thương, lại một trận lo lắng.
"Thập Nhị Lang, có sao không?"
"Ta đi mời đại phu!"
"Đường ca không cần lo lắng, chỉ là thương tích ngoài da thôi." Mạnh Thanh Hòa đỡ lấy cánh tay bị thương, nói: "Tứ đường ca, bây giờ e là khó mời được đại phu, hay cứ đưa mấy vị huynh đệ này về nhà trước, ta ghé Kinh Lịch Ty một chuyến, nhờ Lưu Kinh Lịch giúp đỡ, biết đâu sẽ có cách."
"Nhưng..."
"Cứ quyết định vậy đi." Mạnh Thanh Hòa đứng dậy, đầu lại choáng váng, sắc mặt tái nhợt, suýt nữa ngã quỵ.
"Thập Nhị Lang!"
"Tổng Kỳ!"
Đinh Tiểu Kỳ vừa định đưa tay đỡ, Mạnh Thanh Giang đã nhanh hơn hắn ta một bước, đỡ thắt lưng Mạnh Thanh Hòa, tay chạm vào cảm nhận được trọng lượng khiến Mạnh Thanh Giang sững sờ.
Sao lại nhẹ như vậy?
Nếu không có áo bông lót, e là đã sờ thấy xương.
"Tổng Kỳ bị thương không nhẹ, hay là để Đinh mỗ đi một chuyến. Nếu thật sự không mời được đại phu, chỉ có thể nghĩ cách kiếm chút thảo dược. Thương nhân trong thành chắc có tích trữ."
Lúc này, Thẩm Tuyên đã trở về Thiên Hộ Sở, trên đường gặp một tên Đô Sự, nghe tin Trịnh Thiên Hộ trúng tên lạc, thương nặng nguy kịch, dù vượt qua nguy hiểm cũng tạm thời không thể đi lại được. Từ Chỉ Huy Sứ lệnh cho Thẩm Tuyên tạm quyền giữ chức thiên hộ.
Thẩm Tuyên gật đầu, bước chân không dừng, đi thẳng vào đại đường mới chợt khựng lại, y nhìn bức tranh mãnh hổ xuống núi trên tường, bóng lưng thẳng tắp, ngón tay siết chặt.
Tạm quyền? Thiên Hộ, Phó Thiên Hộ, chênh lệch một chữ mà thôi.
Thư lại trong Thiên Hộ Sở đưa văn thư đến, thấy người trong sảnh, bước chân dừng lại.
Nghe tiếng động, Thẩm Tuyên quay người, mắt đen, tóc đen, quân tử ngạo nghễ, cốt khí tựa trúc.
Thư lại bỗng nhiên tỉnh táo: "Ty chức bái kiến Phó Thiên Hộ."
"Chuyện gì?"
Thư lại thấy xung quanh không có ai, từ trong tay áo lấy ra một phong mật thư.
"Phó Thiên Hộ, Cao Dương Quận Vương mang theo mật lệnh của Vương gia..."
Nửa nén nhang sau, thư lại bước ra khỏi đại đường, cũng mang theo mệnh lệnh đầu tiên của Phó Thiên Hộ, cho triệu tập những người thông thạo y thuật trong phạm vi Thiên Hộ Sở và các Bách Hộ Sở trực thuộc.
Khai Bình Vệ Chỉ Huy Sứ Ty, một gian phòng phía đông sảnh đường, Cao Dương Quận Vương một tay chống cằm, ngón tay không ngừng nhịp lên mặt bàn: "Không gặp cũng được. Tính của Thẩm Tuyên chính là như vậy, đừng nói là Cô, cho dù là đại ca của Cô, cũng chưa chắc đã được y cho sắc mặt tốt."
"Quận Vương."
"Y là người được phụ vương coi trọng, Cô sẽ không đi đυ.ng vào chỗ xui xẻo, chỉ cần mang mật lệnh của phụ vương đến là được. Còn về phần tướng lĩnh canh giữ đài quan sát kia, đã tra được là ai chưa?"
"Bẩm Quận Vương, thuộc hạ đã tra rõ, người đó là một Tổng Kỳ dưới trướng Tɧẩʍ ɖυ Kích, họ Mạnh, trước khi nhập ngũ từng là một Đồng Sinh ở huyện Uyển Bình."
"Người đọc sách? Có chút thú vị."
"Hơn nữa..."
"Hửm?"
"Quận Vương có nhớ Mạnh Thập Nhị Lang từng được phong làm Hữu Hiếu Uyển Bình không?"
"Mạnh Thập Nhị Lang?" Chu Cao Hú suy nghĩ một lát: "Cô có chút ấn tượng, lão già Trần Anh còn mắng chửi người này bỏ học, làm chuyện chém gϊếŧ, nhục mặt nho sinh."
"Quận Vương, Mạnh Tổng Kỳ này, chính là Mạnh Thập nhị lang của huyện Uyển Bình."
"Ồ?"
Ngón tay Chu Cao Hú dừng lại trên mặt bàn, đột nhiên nảy sinh hứng thú.
Phủ Bắc Bình, huyện Uyển Bình.
Phòng phía đông nhị đường huyện nha, Huyện Lệnh Uyển Bình Hạ Ngân ngồi sau án thư, trước mặt là một danh sách do huyện học đưa lên.
Pháp lệnh tiến cử hiền tài của triều đình đã ban xuống được vài tháng, lệnh cho các văn thần Ngũ Phẩm trở lên, cả trong và ngoài Kinh Thành, thông qua các Huyện Lệnh tiến cử hiền tài, không phân biệt nhân sĩ hay thường dân.
Tạm thời không bàn đến mấy lão nhân có uy vọng lớn của các tộc thị, giáo thụ và huấn đạo của huyện học Uyển Bình đều có tiến cử riêng, danh sách nho sinh hiện nay đang được đặt trước mặt Hạ Huyện Lệnh.
"Đỗ Kỳ, Lưu Cấn, Mạnh Thanh Hải..."
Nhìn đến đây, lông mày của Hạ Huyện Lệnh nhíu lại.
Huyện Thừa bên cạnh thấy vậy, liền hỏi: "Đại lệnh, có gì không ổn sao?"
"Mạnh Thanh Hải này." sắc mặt Hạ Huyện Lệnh không vui: "Có phải là tộc huynh của Mạnh Thập Nhị Lang không?"
"Là hắn ta."
"Người này không ổn." Hạ Huyện Lệnh cầm bút lên, nhúng đầy mực, quẹt mạnh lên tên của Mạnh Thanh Hải.
"Phụ thân là tộc trưởng Mạnh thị vậy mà âm mưu chiếm đoạt gia sản tộc nhân, thân là nhi tử lại nhắm mắt làm ngơ, không khuyên can. Tu thân, tề gia, trị quốc, người này tuy có tài học, nhưng phẩm tính không tốt, không nên tiến cử."
Huyện Thừa gật đầu đồng ý, triều đình muốn trọng dụng nhân tài không sai, nhưng càng coi trọng đức hạnh. Nếu tiến cử người có phẩm hạnh quá kém, Đại Lệnh e rằng sẽ bị kết tội, Huyện Thừa cũng không thoát khỏi liên can. Nghĩ đến đây, không khỏi có vài phần bất mãn đối với huấn đạo huyện học đã tiến cử Mạnh Thanh Hải.