Yến Vương Chu Lệ không phải người có tính khí tốt, điểm này rất giống phụ thân hắn, Hồng Vũ đế Chu Nguyên Chương.
Sau khi Chu Doãn Văn lên ngôi, một loạt hành động của ngài, rõ ràng là đang không ngừng thách thức giới hạn của vị tiểu thúc nóng tính này.
Đầu tiên, Chu Doãn Văn lấy lý do cấu kết làm phản để bắt giữ Chu Vương, thân đệ của Yến Vương, không nói hai lời trực tiếp lưu đày, xử lý vô cùng lạnh lùng, phớt lờ bản tấu xin tha của Yến Vương. Sau đó lại liên tiếp ban bố hai chiếu chỉ, một cái là vì suy nghĩ cho lê dân bách tính, giải phóng biên quân Vệ Sở ở phương Bắc, một cái là tiến cử hiền tài, không khác gì cầm xẻng đào góc tường nhà Yến Vương, vừa đào vừa hỏi, vị trí có đúng không? Không đúng thì nói, ta nhất định sửa.
Ngay khi Yến Vương không ngừng vỗ ngực tự nhủ phải bình tĩnh, không được tức giận, tức giận sẽ thua, thì mật báo từ Kinh Thành đột nhiên truyền đến, Chu Doãn Văn còn có hậu chiêu! Sắp tới sẽ phái "người đáng tin cậy" từ triều đình xuống, trấn giữ Khai Bình. Đến lúc đó, rất có thể “người đáng tin cậy” sẽ lấy lý do binh lực không đủ, điều động quân lính tinh nhuệ của Yến Sơn Vệ bổ sung cho quân biên phòng.
Hậu chiêu này quả nhiên lợi hại, khiến Yến Vương tức đến mức đầu bốc khói, mũi phun lửa, chỉ thiếu điều nhảy dựng lên chỉ vào mũi Chu Doãn Văn mà mắng: Tiểu tử ngươi muốn làm gì?! Đào góc tường của lão tử chưa đủ, còn muốn lục soát nhà lão tử?! Ngươi là sợ lão tử không – tạo – phản nên giúp lão tử có động lực chứ gì?!
Hồng Vũ đế khi lập phiên Vương, cho phép mỗi phiên Vương được lập ba Vệ, tức là ba đội quân tinh nhuệ thân cận, dùng để bảo vệ Vương phủ, bảo vệ an toàn tính mạng và tài sản của phiên Vương. Khi cần thiết, những hộ vệ này cũng có thể bổ sung cho biên quân và vệ quân để chống giặc ngoại xâm, tru sát gian thần, diệt trừ phản loạn!
Dựa vào đất phong và thực lực của các phiên Vương, mỗi vệ có quân số từ ba nghìn đến một vạn chín nghìn người. Ít nhất là chín nghìn, nhiều nhất là gần sáu vạn. Như Yến Vương và Ninh Vương còn có quyền điều khiển biên quân, thực lực trong tay tuyệt đối không thể xem thường.
Đội quân tinh nhuệ bảo vệ Yến Vương được gọi là Yến Sơn Vệ, chia làm Tả Vệ Yến Sơn, Hữu Vệ Yến Sơn và Tiền Vệ Yến Sơn. Thẩm Tuyên và Dương Đạc đều xuất thân từ Yến Sơn Vệ.
Nói trắng ra, toán quân tinh nhuệ này chính là lực lượng vũ trang riêng của Yến Vương. Chu Doãn Văn nhắm vào Yến Sơn Vệ, mục đích rất rõ ràng, ngài muốn cắt bỏ cánh chim của Yến Vương, cắt bỏ lực lượng vũ trang của Yến Vương. Tương đương với việc trực tiếp tuyên bố với Yến Vương: sắp tới Trẫm sẽ dùng thủ đoạn hợp pháp và bất hợp pháp, tước đoạt tài sản cá nhân của tiểu thúc.
Yến Vương không nóng nảy với Chu Doãn Văn mới là lạ.
“Thằng ranh con dám nhắm vào lão tử đến mức này!”
Rầm!
Tiếp theo tách trà, bàn gỗ cũng không chịu nổi cơn thịnh nộ của Yến Vương, lập tức nứt toác.
Tay vuốt chuỗi hạt của hòa thượng Đạo Diễn khựng lại, hàng lông mày trắng buông xuống, đôi mắt lim dim tỏa ra ánh sáng rực rỡ, ông ấy biết, cơ hội chờ đợi mười năm cuối cùng cũng đã đến.
"Vương gia, e rằng đây không phải ý của Hoàng đế, nhất định là có gian thần trong triều xúi giục."
Lời của Đạo Diễn giống như dội một gáo nước lạnh vào cơn thịnh nộ của Yến Vương, đợi lửa tắt bớt, lại lập tức dội thêm một chậu dầu.
"Hửm?" Yến Vương ngoài mặt bớt giận, tay siết thành nắm đấm, giấu sau lưng, không để ý đến tách trà vỡ trên mặt đất, chậm rãi đi qua đi lại.
Không phải ý của Hoàng đế? Thật là nực cười! Hắn nhìn hiền điệt ngoan của mình lớn lên, chẳng lẽ hắn không hiểu tên nhãi đó là loại người gì?
Có gian thần trong triều? Cái này thì...
Yến Vương dừng bước, nghi hoặc nhìn Đạo Diễn, vị hòa thượng đầu trọc đã mang khuôn mặt từ bi, dáng vẻ thoát tục.
Yến Vương rất muốn nhếch mép, giả vờ, ngươi giả vờ nữa đi!
"Vương gia, Hoàng đế tuổi còn nhỏ, nhất định đã bị gian thần trong triều mê hoặc, không màng đến tình thân, vi phạm di mệnh của tiên Vương. Vương gia là người thân thiết nhất của ngài ấy, thông tuệ hơn người, mang trong mình tài năng to lớn, nên tiêu diệt gian tà, cứu vớt xã tắc."
Yến Vương không trả lời, mà đi đến bàn lớn, từ tốn ngồi xuống.
Những lời tương tự, Đạo Diễn không đã từng nói hàng trăm hàng nghìn lần, nhưng chỉ có lần này, hắn mới chăm chú lắng nghe.
"Tiêu diệt gian tà, cứu vớt xã tắc?"
"Đúng là như vậy. tiên Vương có lệnh, nếu trong triều có gian thần, các phiên Vương khắp nơi nên tuân theo di mệnh của tiên Vương, dẫn quân tiến Kinh, làm sáng tỏ mọi việc!”
"Để Cô suy nghĩ thêm đã."
"Vương gia!"
"Tháng ba năm sau, Cô sẽ vào triều bái kiến tân Đế." Ngón tay chai sạn gõ nhẹ lên mặt bàn: "Lúc đó quyết định sau."
"Vương gia, cơ hội không thể bỏ lỡ, thời gian không đợi người! Đây là vì Đại Minh, Vương gia!"
"Không cần nói nhiều!"
Yến Vương đứng dậy sải bước rời đi, thiết hài đạp lên sỏi xanh, vạt thường phục đỏ thẫm biến mất sau cánh cửa.
Nhìn cánh cửa mở toang, vẻ lo lắng trên mặt Đạo Diễn biến mất không còn dấu vết, thay vào đó là nụ cười tin tưởng và mong muốn sắp đạt được.
Hoà thượng Đạo Diễn lại ngồi khoanh chân, vuốt chuỗi hạt, mắt nhắm lại.
Địa ngục chưa trống, làm sao thành Phật. Ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục?
Vạn pháp như lai, ngã Phật từ bi, A di đà Phật.
Trong phòng lại vang lên tiếng tụng kinh, hoạn quan canh giữ ngoài cửa do dự thò đầu vào nhìn, vẫy tay ra hiệu cho người phía sau: "Phật gia tụng kinh, đợi đi."
Hai tiểu hoạn quan dạ một tiếng, lui sang một bên, không dám ho he nửa chữ..