Mạnh Thanh Hòa canh giữ ngoài thành, mấy ngày liên tiếp không về nhà, không biết tin tức Hoàng Đế ra chiếu lệnh cho quân đội giải ngũ. Mạnh Hổ và Mạnh Thanh Giang trong thành lại từ cáo thị dán trước Chỉ Huy Sứ Ty mà biết được nội dung bên trong.
Làm xong việc đồng áng, trở về, lời nói bóng gió của hai huynh đệ đều xoay quanh chuyện này.
“Gia đình đều là quân hộ có thể miễn cho một người, trong nhà chỉ còn lại một nam đinh có thể giải ngũ. Như vậy, Thập Nhị Lang cũng có thể về đúng không?”
Mạnh Hổ vừa trải cỏ khô phơi nắng ban ngày lên tấm gỗ, vừa nói: “Thập Nhị Lang cũng đã gϊếŧ giặc Mông Cổ, coi như là báo xong thù cho thúc phụ và hai biểu đệ, nhìn tình hình biên ải không yên ổn, sớm về quê mới tốt.”
“Ngươi thật sự nghĩ vậy sao?”
“Ừ.” Mạnh Hổ vỗ vỗ giường: "Trở về, Thập Nhị Lang có thể tiếp tục đọc sách thi cử, sao lại không tốt. Vừa có danh tiếng trước đó, tộc lão lại nhớ ơn hắn, cho dù không thi cử, cũng có thể tiến cử hiền tài…”
“Hổ Tử.” Mạnh Thanh Giang ngồi trên gốc cây cau mày, ngắt lời Mạnh Hổ: "Thập Nhị Lang chưa chắc đã bằng lòng.”
Mạnh Hổ có chút ngạc nhiên: "Sao ngươi lại nói như vậy?”
“Ban đầu, Thập Nhị Lang vì sao tòng quân?” Mạnh Thanh Giang buông đao chặt củi trên tay xuống: “Báo thù cho Lục thúc và hai biểu đệ không phải giả, nhưng nguyên nhân mấu chốt vẫn là do Mạnh thị… Bỏ đi, nhi tử không nói phụ thân sai, trước đây ta không hiểu những điều này, nhưng một đường đến biên ải, nghe được, nhìn thấy, trải qua nhiều chuyện như vậy, ngươi cảm thấy Thập Nhị Lang vẫn là Thập Nhị Lang trước kia? Hai ta vẫn là hai ta trước kia?”
“Tứ đường ca?”
“Cũng đừng gọi ta là đường ca, nói về cách đối nhân xử thế, ta không bằng ngươi, nhưng cũng không phải đầu gỗ. Không nói những thứ khác, chính là mấy chuyện vừa rồi chúng ta giúp Thập Nhị Lang, đổi lại mấy tháng trước, hai ta dám làm sao? Đổi lương thực vải vóc, hai ta dám nhận sao?”
“Vậy theo ý ngươi, Thập Nhị Lang sẽ không về sao?”
“Chuyện này không phải hai ta có thể quyết định.” Mạnh Thanh Giang cúi đầu, một lần nữa cầm lấy đao bổ củi: “Ta chỉ nghĩ, cho dù trở về, trong nhà cũng chỉ coi trọng đại ca, việc ta làm vẫn như vậy, còn không bằng ở đây vui vẻ. Có giặc Mông Cổ thì sao? Thập Nhị Lang có thể gϊếŧ được, hai ta còn không bằng một thư sinh như hắn ư?”
Lời Mạnh Thanh Giang vừa dứt, Mạnh Hổ còn chưa lên tiếng, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng Mạnh Thanh Hòa: "Tứ đường ca nói hay lắm!”
Hai người trong phòng giật mình, cửa phòng bị đẩy ra, Mạnh Thập Nhị Lang một thân áo choàng đỏ son, nét mặt mệt mỏi đứng ngay cửa, phía sau hắn là Đinh Tiểu Kỳ cũng mặc áo choàng và bốn năm binh sĩ khỏe mạnh.
“Thập Nhị Lang, ngươi trở về rồi.”
“Tứ đường ca, Ngũ đường ca, những ngày này vất vả cho hai huynh rồi.” Mạnh Thanh Hòa quay người ra hiệu cho một binh sĩ đặt bao tải trên vai xuống: "Thẩm Phó Thiên Hộ thưởng muối và hồ tiêu, Mạnh mỗ giữ lại những thứ này, còn lại mọi người chia nhau đi.”
“Tạ Tổng Kỳ!”
Đinh Tiểu Kỳ biết ba huynh đệ Mạnh Thanh Hòa còn có chuyện muốn nói, không ở lại lâu, cùng với đám binh sĩ quay người cáo từ.
Lúc trở về thành, các huynh đệ canh giữ ngoài thành đã biết chuyện Hoàng Đế hạ chiếu chỉ, đối với những người không muốn tiếp tục làm lính, đây là chuyện tốt, nhưng với những kẻ trời sinh đã ăn quen bát cơm này, thì thực sự rất phiền toái.
Hơn nữa, nếu biên quân phù hợp điều kiện đều trở thành thường dân, chỗ trống để lại phải làm sao? Chẳng phải vẫn lấy từ người cùng tộc, cùng họ, cùng quê để bổ sung sao?
Không bổ sung?
Nếu hàng xóm phương Bắc đến thì phải làm sao?
Quân Minh đánh giặc dù hung hãn, nhưng nếu bị chênh lệch số lượng, sức chiến đấu cũng sẽ giảm sút.
Huống chi chiếu lệnh chỉ nói quân đội giải ngũ, nhưng đâu có nói là không chiêu mộ lần hai, trong này có rất nhiều ẩn ý vòng vèo. Nói không chừng, cuối cùng người chịu thiệt vẫn là những lính tráng và bách tính đầu trọc như bọn họ.
Trên đường về thành, Đinh Tiểu Kỳ và Mạnh Thanh Hòa đã phân tích kỹ lưỡng, cả đời này của hắn ta, trừ khi được minh oan hoặc Hoàng Đế đặc biệt khai ân, nếu không vĩnh viễn sẽ là quân tịch, Mạnh Thanh Hòa thì không, nếu hắn muốn, hoàn toàn có thể nhân cơ hội này rời khỏi biên ải, tiếp tục con đường khoa cử.
Đối với người đọc sách, đây mới là con đường chính thống, nên đi.
“Tổng Kỳ, lời của thuộc hạ đều xuất phát từ đáy lòng.”
Đinh Tiểu Kỳ có biểu cảm và giọng điệu vô cùng chân thành, giống như đang nói, một nhân tài như ngài, không đi thi cử, không tiến cử hiền tài, không lên triều làm quan, quả thực là tổn thất lớn của tập đoàn quan văn, là tổn thất lớn của triều đình, càng là tổn thất của Đại Minh!
Mạnh Thanh Hòa móc móc tai: "Đinh Tiểu Kỳ, không cần khuyên nữa, khuyên nữa ta cũng không thay đổi ý định đâu.”
“Tổng Kỳ, hãy suy nghĩ lại đi!”