Mạnh Thanh Hòa ra khỏi Bách hộ Sở, bước chân có chút lảo đảo, xoa xoa đầu gối vẫn còn tê dại, hắn hạ quyết tâm, nếu không đến mức vạn bất đắc dĩ, hắn nhất định sẽ tránh xa Thẩm Bách Hộ.
Hai tên lính canh cửa nhìn động tác có chút kỳ quái của Mạnh Thanh Hòa, lại thấy biểu tình nhăn nhó của hắn, cả hai nhìn nhau, ngậm chặt miệng, không hé răng.
Trước khi về nhà, Mạnh Thanh Hòa lại đi một chuyến đến Kinh Lịch Ty, Vệ Sở nơi biên ải, mỗi người đều sẽ có một phần ruộng điền khởi điểm là năm mươi mẫu, hắn vừa thăng chức Tiểu Kỳ, ít nhiều cũng phải thêm được vài mẫu nữa chứ!
Thiêm Chỉ Huy Sứ phụ trách đồn điền của Khai Bình Vệ, quan quân Vệ Sở nhận ruộng đất, nông cụ, hạt giống, đều phải làm thủ tục đàng hoàng, nên ký tên thì ký tên, nên đóng dấu thì đóng dấu, quy trình từ trên xuống dưới, không có gì sai sót.
Ruộng đất không sai một tấc đến tay, hạt giống và nông cụ còn tùy tình hình, trâu cày thì bỏ qua.
Mạnh Thanh Hòa xoa cằm, cũng không dị nghị.
Đều là người đọc sách, Lưu Kinh Lịch tốt bụng thông báo cho Mạnh Tiểu Kỳ, biên giới Khai Bình đất rộng người thưa, ruộng đất dồi dào nhưng sản lượng không cao. Tám mươi mẫu ruộng được phân cho hắn, ruộng tốt không nhiều, mỗi năm sau khi nộp thuế, số lương thực còn lại chỉ đủ nuôi mấy miệng ăn trong nhà, muốn nhiều hơn nữa thì phải tự nghĩ cách.
Nói tóm lại, miễn cưỡng ăn no, còn muốn ăn ngon? Phải xem bản lĩnh cá nhân.
"Nếu không có trâu, vậy lấy ngựa cày cũng được."
Cảm tạ những lời nhắc nhở của Lưu Kinh Lịch, Mạnh Thanh Hòa bước ra khỏi Kinh Lịch Ty, vừa đi vừa suy nghĩ kế sinh nhai sau này.
Nhà hiện giờ có ba nam nhân, trừ Mạnh Thanh Hoà ra, khẩu phần ăn của Mạnh Hổ và Mạnh Thanh Giang đều không thể xem thường. Có câu nói đại nhi tử ăn gầy lão tử, ừm, so sánh này không thích hợp lắm, dù sao hắn cũng không phải lão tử của hai tên kia, còn phải gọi bọn họ một tiếng đường ca. Nhưng nói trắng ra thì cũng không sai, dựa vào mấy mẫu ruộng được phân để nuôi sống ba miệng ăn, quả thực có chút khó khăn.
Đến nhà, Mạnh Hổ và Mạnh Thanh Giang đã dựng xong giường gỗ, ván và khung giường được đóng rất chắc chắn, có điều các góc cạnh vẫn chưa được mài nhẵn, trải rơm lên nằm ngủ cũng tốt hơn so với mặt đất lạnh cóng.
Cái giường này làm cho Mạnh Thanh Hòa, trải qua trận chiến gϊếŧ chóc ngoài thành, không nói đến Mạnh Hổ, ngay cả Mạnh Thanh Giang từng bị Mạnh Thanh Hòa hãm hại cũng nhìn hắn với con mắt khác xưa.
"Tứ đường ca, ngũ đường ca."
Mạnh Thanh Hòa cười hì hì chào hỏi hai người, nói cho cả hai biết chuyện chia ruộng đất, đồng thời sai ba tên lính phía sau đưa hạt giống và nông cụ vào trong, lại lấy từ bếp ra mấy cái bánh nướng, ba bát canh thịt, coi như lời cảm ơn.
Ba tên lính này hôm qua mới được phân về dưới trướng Mạnh Thanh Hòa, giúp đỡ khuân vác hạt giống, dời vài cái cuốc cũng không quá nặng nhọc, vốn chỉ muốn thể hiện bản thân trước mặt Tiểu Kỳ, không ngờ còn được lợi ích thiết thực thế này.
Thấy Mạnh Thanh Hòa không giống như giả vờ, ba người cũng không khách sáo, lập tức nhận bánh, bưng bát, ăn ngấu nghiến.
Nơi biên giới, tiền đồng, tiền giấy đều không bằng lương thực vải vóc, đặc biệt là những ân quân* bị phái đi trấn giữ biên cương, phần lớn đều xuất thân từ văn nhân, trồng trọt hay giữ biên ải đều không phải "công việc chính", so với cả ngày vung đao cầm cuốc, thì nhấc bút viết mấy bài văn hoa mỹ phù hợp với bọn họ hơn.
*Ân quân: Người nhà của mấy phạm quân bị sung đi biên ải
Người trong tộc bị liên lụy thì lửa giận bừng bừng, đang yên đang lành ngồi ở nhà, không dưng lại gặp hoạ từ đâu rơi xuống, chỉ hận phạm quan trong tộc tay chân không sạch sẽ. Kẻ bị oán hận cũng gào mồm phản bác, nếu không phải mình dấn thân chốn quan trường, thuế ruộng của người trong tộc sao có thể được miễn? Tài sản ruộng đất của cả tộc chẳng lẽ phất tay biến ra à?
Dưới trướng Mạnh Thanh Hòa có mười người, trong đó năm người đều là ân quân, hiện tại ba người ngồi xổm bên cửa gặm bánh, uống canh, có hai người bị đồng tộc liên lụy, một người còn từng thi đỗ tú tài, biết Mạnh Thanh Hòa xuất thân thư sinh, thái độ cũng thân thiết hơn vài phần.
Dù sao thì, dưới trướng thư sinh, cũng tốt hơn là bị mấy tráng hán vai u thịt bắp, mù chữ, sai bảo lung tung, đúng không?
Thư sinh cũng không ngu ngốc đến mức bắt bọn họ đi bán mạng lập quân công nhỉ?
Đối với tâm tư của mấy người này, Mạnh Thanh Hòa sao mà không biết được, hắn tỏ vẻ đã hiểu, cũng không vạch trần.
Mỗi người đều có lòng tự trọng, hắn tội gì phải phá vỡ ảo tưởng mỏng manh của bọn họ, làm vậy cũng quá tàn nhẫn. Nhưng Mạnh Thanh Hoà cũng không an phận ngồi yên như bọn họ mong đợi được, phải đối mặt với hiện thực sớm chút mới có thể sống sót ở nơi biên ải này, giống như lúc hắn liều mạng lao lên chiến trường vậy.
“Mình quả nhiên là người lương thiện."
Thu dọn bát lớn đã được liếʍ sạch như rửa bằng nước, Mạnh Thập Nhị Lang không khỏi cảm thán.
Động tác Mạnh Hổ khựng lại, búa suýt nữa đập vào tay. Mạnh Thanh Giang vẻ mặt kinh hãi, ánh mắt tràn đầy sự khó tin.
"Sao tứ đường ca lại nhìn ta như vậy?"
"Quá mức kinh ngạc."
"Tại sao?" Mạnh Thanh Hòa vẻ mặt không hiểu.
"…"
Mạnh Thanh Giang không thốt nên lời, khéo nói một hồi lại bị cái tên này chơi khăm, đứa ngốc lại biến thành hắn ta mất.