Lại một lần nữa, Mạnh Thanh Giang bị hãm hại trở tay không kịp, mỗi lần nhìn Mạnh Thanh Hòa, ánh mắt đều thể hiện rất rõ mong muốn uống máu, ăn thịt, lột da hắn.
Vị cựu Lang trung đầu đội một cục u lớn, lại đối xử với Mạnh Thanh Hòa vô cùng tốt, trên đường đi thỉnh thoảng quay lại mỉm cười, mang theo phong thái của một văn nhân và sự hào sảng của võ tướng, khuôn mặt bụi bặm tràn đầy cảm khái như gặp được tri kỷ.
Lợi dụng lúc mấy tay nha dịch lại lén lút chuồn đi làm việc gì đó, Lang trung đại nhân tiến đến gần Mạnh Thanh Hòa, thở dài nói: "Tiểu hữu có tài năng như đá chìm gỗ nổi, quả thực là tấm gương cho đời sau. Nếu làm quan trong triều, nhất định có thể Hàng Long Phục Hổ, lên như diều gặp gió, vứt bỏ giấy mực bút nghiên đi tòng quân đúng là đáng tiếc. Nếu tại hạ có ba phần tài năng của tiểu hữu, cũng sẽ không rơi vào kết cục như thế này, than ôi! Hỏi thật, ngươi không suy nghĩ lại sao? Nếu muốn thi lại khoa cử, cũng không phải không có cách, tại hạ có thể giới thiệu cho ngươi..."
Mạnh Thanh Hòa dùng ánh mắt như nhìn kẻ điên liếc hắn ta. Vị đại nhân này đã thảm đến mức bị sung quân đi biên ải mà còn muốn giới thiệu cho hắn?
Lnag trung đại nhân chắc chắn bị đập chấn động não, trong thời gian ngắn không có dấu hiệu hồi phục.
Trên quãng đường đi ngày càng xa xôi, Mạnh Thanh Giang luôn siêng năng luyện tập tuyệt kỹ gϊếŧ người bằng ánh mắt, Mạnh Hổ thì vẫn cứ chính trực, lương thiện và tỏa sáng rực rỡ, Lang trung đại nhân cứ có cơ hội là sẽ chăm chỉ rỉ tai rủ rê hắn đi làm công nhân viên chức Đại Minh. Mạnh Thanh Hòa như cây xương rồng héo úa ngày càng tiều tụy.
Tâm mệt, thân cũng mệt.
Sự nghiệp giao thông vận tải của Đại Minh vẫn đang trong giai đoạn khởi đầu, đường sá không tốt, phương tiện đi lại thiếu thốn, ở vùng biên giới, xe ngựa cao cấp là tồn tại mang tính chất truyền thuyết, thần thoại.
Trong tình huống này, quãng đường mà hậu thế chỉ cần lái xe vài giờ, Mạnh Thanh Hòa và những người khác phải đi mất vài ngày. Thêm vào đó, Lang trung đại nhân thỉnh thoảng lại lên "tinh thần Đường Tăng", cả ngày niệm kim cô chú bên tai Mạnh Thanh Hoà, muốn độ hoá để hắn giác ngộ tinh thần làm quan. Vừa đến đích, nhìn thấy bức tường thành cao lớn của Khai Bình Vệ, Mạnh Thanh Hòa suýt nữa ngã xuống đất gào khóc tức tưởi.
Giải thoát rồi, cuối cùng cũng giải thoát rồi!
Không có gì khó chịu hơn việc bị người khác "Đường Tăng", cuối cùng, hắn đã hiểu được nỗi khổ của Tôn Hành Giả. Biết vậy, hôm đó hắn tuyệt đối sẽ không đá Mạnh Thanh Giang!
"Đến nơi rồi."
Mấy tên nha dịch đã quen với việc áp giải phạm nhân đến biên giới, quen đường quen lối mà đi đến thành môn, gặp được binh sĩ thủ thành cũng là người quen, vừa mở miệng chào hỏi, câu đầu tiên đã là: “Lần này ngươi đưa đến đây quan viên phẩm mấy đấy? Sao chỉ có một người vậy? Số còn lại xử trảm hết rồi sao? Ầy, dạo này bên chúng ta thiếu người lắm.”
Mạnh Thanh Hòa nghe xong toát mồ hôi lạnh, có thể thấy, chuyện quan viên phạm tội bị sung quân đã thành trào lưu, mỗi tháng không đến mấy lần thì đúng là chuyện lạ.
Minh Thái Tổ, ngài đúng là uy vũ bá khí!
Nha dịch dẫn Lang trung đại nhân vào thành, Mạnh Thanh Hòa tiến lên một bước, đưa thẻ gỗ và giấy thông hành lên, trong lúc binh sĩ xem giấy tờ công văn, hắn ngẩng đầu nhìn cửa thành và tường đất cao lớn bao quanh, trong lòng dâng lên một cảm xúc pha trộn giữa sự thê lương và phóng khoáng của chiến trường nơi biên ải.
Khai Bình Vệ là địa điểm quan trọng bảo vệ biên cương phía bắc Đại Minh, từng là Thượng Đô của nhà Nguyên, được Nguyên Thế Tổ Hốt Tất Liệt xây dựng nên, sau khi nhà Nguyên định đô ở Yến Kinh thì nơi này cũng trở thành thủ đô thứ hai. Nguyên Thế Tổ đăng cơ ở đây, Nguyên Thuận Đế bị đuổi từ nơi này đến Ứng Xương, trải qua trăm năm mưa gió bào mòn, nó chứng kiến sự trỗi dậy và suy sụp của cả một triều đại, là chứng nhân cho sự thịnh suy của các dân tộc du mục và vương triều nhà Hán ở cuối thời kỳ chiến tranh khói lửa nhà Nguyên.
Huy hoàng, vinh quang, chiến loạn, hỏa-thiêu.
Trên tường thành có dấu vết tu sửa bằng đất và gạch ngói, bảy cổng ban đầu đã bị đóng sáu cổng, chỉ còn lại cổng nam để ra vào. Hai chữ Khai Bình trên cổng thành, bị cát vàng nhuộm màu, mang theo cảm giác hoài niệm của lịch sử, lắng đọng sự cứng rắn và mạnh mẽ của quân nhân Đại Minh.
Nhắm mắt lại, trong đầu không khỏi hiện lên cảnh tượng thiên quân vạn mã chém gϊếŧ trên thảo nguyên.
Người quát ngựa hí, đao quang kiếm ảnh, gió từ thảo nguyên thổi đến như mang theo mùi máu tanh.
Đây không phải một trò chơi, cũng không phải một giấc mơ, tất cả đều là sự thật.
Hắn thực sự sống ở đây, ở Đại Minh sáu trăm năm trước.
Nơi đây có người thân của hắn, có tất cả mọi thứ mà hắn đang và sẽ phấn đấu cho tương lai.
"Thập Nhị Lang?”
Binh sĩ thủ thành đã kiểm tra xong lệnh bài từ lâu, nhưng Mạnh Thanh Hòa vẫn không phản ứng gì, mãi đến khi Mạnh Hổ vỗ hắn một cái, hắn mới à lên một tiếng tỉnh táo lại, đối mặt với ánh mắt tò mò của binh sĩ, hắn siết chặt nắm đấm, mỉm cười áy náy: "Làm phiền rồi."
Nhận lấy lệnh bài từ tay binh sĩ, Mạnh Thanh Hòa hít một hơi thật sâu, chuẩn bị bước vào thành, thì sắc mặt binh sĩ đột nhiên thay đổi, bất chấp mọi thứ, túm lấy cổ áo Mạnh Thanh Hòa: “Nhanh vào!"