Thanh Hoà

Chương 6-1: Bách hộ

Huyện nha Uyển Bình làm việc rất hiệu quả. Bài văn ca ngợi Mạnh Thập Nhị Lang, và tự khen bộ máy Uỷ ban huyện đã được viết xong ngay trong hôm đó. Bài văn không chỉ là những lời hoa mỹ mà còn chất chứa câu chuyện cảm động lòng người. Người xem không khỏi chấn động, cảm thán, sao lại có người không tiếc công danh lợi lộc mà quyết chí báo thù cho phụ thân, ca ca như vậy, xứng đáng là người con hiếu thảo, anh hùng quả cảm của huyện Uyển Bình..

Việc đổi hộ tịch của Mạnh Thanh Hòa diễn ra rất suôn sẻ. Sau khi hoàn tất thủ tục, Mạnh Thanh Hòa chỉ cần ở nhà đợi lệnh điều binh là được. Hiệu suất làm việc thần tốc cỡ này, chứng tỏ quan lại trong huyện Uyển Bình không phải hạng người tầm thường.

Thời gian là vàng bạc, thời gian là thành tích, huyện nha Uyển Bình đều hiểu rõ.

Chỉ trong vòng ba ngày, danh tiếng của Mạnh Thập Nhị Lang đã lan truyền khắp hang cùng ngõ hẻm của huyện Uyển Bình, gần như sánh ngang với các hiếu tử trong Nhị Thập Tứ Hiếu. Các huyện lân cận như Đại Hưng cũng nghe phong thanh, thậm chí còn truyền đến tai Trần Hanh, Đô Chỉ Huy Sứ Bắc Bình.

Trần Hanh trải qua chiến loạn cuối thời Nguyên, là người đầu tiên dùng trăm vạn hộ quy thuận Thái Tổ, cùng Đại tướng quân chinh chiến khắp phương Bắc, nhiều lần lập công, thăng đến chức tả Vệ thiêm sự Yên Sơn, sau đó lại được ngồi lên cái ghế Đô Chỉ Huy Sứ Bắc Bình, là đại thần Nhị phẩm của triều đình, quyền cao chức trọng. Theo lý mà nói, Mạnh Thanh Hòa chỉ là một thường dân, Trần Hanh không cần chú ý đến nhân vật nhỏ bé này, nhưng trên đời này lắm chuyện tình cờ, ai mà biết trước được.

Nguyên nhân sâu xa vẫn liên quan đến tranh chấp giữa quan văn và quan võ.

Suốt thời Minh, hai bên văn võ dù không đến mức đối địch như nước với lửa, nhưng cũng chả kém nhau là mấy.

Trước thời Minh Anh Tông, thế lực hai bên được xem là cân bằng, mặc dù công thần khai quốc bị Hồng Vũ đế gϊếŧ hại gần hết, nhưng ít nhất vẫn còn thừa lại công thần Tĩnh Nan, phần lớn thời gian, đám quan văn tay chân yếu nhớt vẫn không phải đối thủ của võ tướng cơ bắp nở nang. Sau biến cố Thổ Mộc Bảo, các tướng lĩnh có công huân gần như bị diệt sạch, võ tướng bị quan văn triệt để đàn áp, Viên Sùng Hoán dám một kiếm đâm chết Mao Văn Long là một ví dụ điển hình.

Vào cuối thời Hồng Vũ, cuộc sống của võ tướng chưa quá khó khăn, quan văn cũng không quá kiêu ngạo. Lấy địa vị và thâm niên của Trần Hanh, lại ở trên địa bàn của Yến Vương, rất ít người không có mắt dám chọc giận y. Nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ, Bố Chính Sứ Bắc Bình lại không mấy nể mặt Đô Chỉ Huy Sứ, mỗi khi hai bên đυ.ng độ, lời qua tiếng lại, Trần Hanh chưa bao giờ chiếm ưu thế.

Văn nhân ăn nói khéo léo, mắng người không chửi tục, chỉ vài câu của Bố Chính Sứ Nhị phẩm đã khiến Đô Chỉ Huy Sứ Chính Nhị phẩm bốc khói đầy đầu, nhưng y không tìm được lý do để đánh hắn một trận. Chỉ có thể nhìn đối phương ưỡn ngực khoanh tay, nghênh ngang đắc ý rời đi.

Bố Chính Sứ quản lý dân sự, Đô Chỉ Huy Sứ quản lý quân sự, thuộc hai bộ phận khác nhau, có cao hơn người ta một cấp cũng không thể làm gì được đối phương.

Hồng Vũ đế ở xa tận Nam Kinh, chẳng lẽ kéo nhau đến trước mặt Yến Vương kiện cáo?

Tuổi đã cao, có thấy mất mặt không?

Bùm!

Nắm đấm giáng xuống, chén trà vỡ tan, chân bàn như bị chìm xuống đất hai tấc.

Biết khuyên can vô ích, đánh giá chỉ số tức giận của Đô Chỉ Huy Sứ, những người xung quanh vội lùi lại vài bước, tránh bị lửa giận lan đến. Trốn thôi chưa đủ, phải mắt nhìn sáu hướng, tai nghe tám phương, tránh mọi ám khí, chẳng hạn như ghế và bàn mà người thường không thể nhấc lên được.

Núp vào góc tường, kẻ gây chuyện là người khác nhưng người gặp nạn là bọn họ, có oan uổng không?

Thấy cấp trên nổi giận đùng đùng, trong thời gian ngắn không thể bình tĩnh được, lão Kinh Lịch phụ trách Kinh Lịch Ty* núp ở góc tường nảy ra một ý, bất chấp nguy hiểm lao tới, ôm chặt lấy chân Trần Hanh: “Xin hãy nghe thuộc hạ nói một lời!"

*Kinh Lịch Ty: Bộ phận phụ trách văn thư

Sau đó, với quyết tâm đem ngựa sống chữa thành ngựa chết, lão nhanh chóng kể toàn bộ câu chuyện Mạnh Thập Nhị Lang vì báo thù cho phụ thân mà bỏ bút tòng quân.

Rốt cuộc, người quen xử lý giấy tờ cũng không thể nói suôn sẻ như thuyết thư tiên sinh ở trà lâu được, lắp bắp mãi mới xong bài hùng biện. Chỉ số tức giận của Trần Hanh từ mức cao nhất giảm xuống còn hai ba điểm, thỉnh thoảng phun ra vài tia lửa, thiêu cháy lông mày và râu của những người xung quanh, nhưng không ảnh hưởng đến tính mạng.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, trong ánh mắt chứa chan sự cảm kích, một là dành cho lão Kinh Lịch đã dập tắt được ngọn lửa, hai là dành cho Mạnh Thanh Hòa, người mà họ chưa từng gặp mặt.

Người tốt, tuyệt đối là người tốt!

Cho dù là người đọc sách, cũng là người tốt!

Không tính Đô Chỉ Huy đồng tri* và Thiêm sự đang vắng mặt, tất cả mọi người trong ban bộ phận Đô Chỉ Huy Sứ Bắc Bình đều gắn cho Mạnh Thanh Hòa một tấm thẻ người tốt.

*Đô chỉ huy đồng tri: phụ trách chỉ huy chung với Đô Chỉ Huy Sứ aka thư ký.

“Thiếu niên này thật tốt! Hiếu thảo, trung dũng, nên giữ trọn mảnh hiếu tâm này của hắn, tuyên dương việc làm của hắn!” Trần Hanh vuốt râu cười, toát ra phong thái nho nhã khác thường của một võ tướng, không còn dáng vẻ hung hăng như rồng phun lửa trước đó: “Người đâu, mang bút mực ra đây.”

Bỏ bút tòng quân, thư sinh gia nhập quân đội, được, quá là được!

Ai nói quân nhân không ra gì, lão tử sẽ đánh nó nở hoa đầy mặt!

Thấy Trần Hanh cầm bút viết vài trăm chữ, mọi người nhìn nhau, chỉ cần Mạnh Thập Nhị Lang không phải là kẻ chẳng ra hồn, nói không chừng sẽ có một cơ hội lớn đến với hắn.

Những chuyện xảy ra ở bên Đô Chỉ Huy Sứ, Mạnh Thanh Hòa không hề hay biết, nếu có người nói với hắn, trong vòng chưa đầy vài ngày, danh tiếng của Mạnh Thập Nhị Lang sẽ từ Mạnh gia thôn truyền khắp huyện Uyển Bình, sau đó lại từ huyện nha Uyển Bình truyền lên Đô Chỉ Huy Sứ ty, hắn nhất định sẽ nhướng mày, móc tai, lừa trẻ con ba tuổi à? Cưỡi tên lửa cũng không nhanh như vậy.

Sự thật là, ở Đại Minh cường thịnh, cái gì cũng có thể xảy ra.